Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

“Các ngươi nói xem, giang hồ thực ra là như thế nào?” nhị tiểu thư Thu Địch Liên cũng là mỹ nhân đệ nhất của Thu Dương sơn trang lên tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt, bộ dáng phiền não, hỏi đi hỏi lại vấn đề này đến cả trăm lần rồi.

Thu Địch Phỉ vẻ mặt mờ mịt nhìn nhị tỷ, phun ra một hạt bồ đào, liên tục ho khan nói “ nhị tỷ, phiền ngươi lần sau có mở miệng thì cũng bày tỏ dấu hiệu trước nha, ngươi đột nhiên lên tiếng như vậy làm ta giật mình đến mức suýt nuốt luôn hạt bồ đào a…”

Thu Địch Liên trừng mắt nhìn tam muội ngu dốt, thở dài một tiếng, cảm thấy nàng sống gần nửa đời người cũng chưa từng gặp ai ngu như Thu Địch Phỉ, mà bi ai hơn là nàng ta còn là muội muội của nàng, nàng làm sao lại có một muội muội ngu xuẩn như vậy được chứ? Thật là mất mặt mà.

“Tam tỷ, hay là ngươi nên trở về phòng đi, nhìn ngươi ho như vậy thật tội cho cái cuống họng, không bằng về uống chút nước cho dễ chịu hơn” tứ tiểu thư Thu Địch Hoan dịu dàng hỏi han, thể hiện sự quan tâm chăm sóc đối với Thu Địch Phỉ. Đây là tiểu thư nhỏ tuổi nhất Thu Dương sơn trang, cũng là người có tâm tư sâu kín nhất.

Thu Địch Phỉ vừa ho vừa nói “ khụ khụ, vậy cũng tốt, ta về phòng trước đây, khụ khụ, nhưng mà ta còn muốn đem thêm mấy quả bồ đào về, khụ khụ…”

Khóe miệng Thu Địch Liên hiện lên nụ cười trào phúng, kẻ ngu dốt đúng là ngu dốt, ho đến vậy mà vẫn ham ăn.

“Cầm đi đi, dù sao, ngươi cũng vì nó mà ho như vậy, mà chúng ta cũng ăn không hết, mau về đi, ngươi ở lại đây cũng không giúp được gì, ngược lại còn quấy rối” đại tiểu thư Thu Địch Mộng luôn bày ra vẻ ôn nhu lễ nghĩa trước mặt người khác nhàn nhạt lên tiếng.

Thu Địch Phỉ cầm mấy quả bồ đạo tím thẫm như ngọc bích cuối cùng trên mâm lên, vừa ho vừa đi về phòng của mình.

Ba vị tiểu thư tài sắc của Thu Dương sơn trang lại tiếp tục thảo luận sôi nổi về đề tài: giang hồ là như thế nào?

Thu Địch Phỉ đi qua một dãy hành lang gấp khúc mới ngừng ho, dừng lại bỏ quả bồ đào vào miệng. Mùi vị thật không tệ, rất ngọt a.

Thu Địch Phỉ trong lòng cười thầm, giang hồ là gì? Chuyện này mà cũng phải hỏi sao? giang hồ là giang hồ thôi, chẳng lẽ là cái thùng nước tắm hay là cái nồi nấu cơm?

Thu Địch Phỉ cảm thấy ba tỷ muội kia của nàng thực nhàm chán muốn chết, mỗi ngày luôn nghĩ ra những chuyện không đâu, chỉ cần một người đưa ra đề tài là hai người kia sẽ tham gia buôn tích cực. Nếu hôm nay nàng không giả ngu thì chưa chắc được dễ dàng rời khỏi sớm như vậy, mà nếu vậy thì chắc hôm nay nàng sẽ không khống chế được mà nôn luôn tại chỗ a, bao tử của nàng đúng là đã chịu đựng đến cực hạn a.

^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^

Thu Địch Phỉ, năm nay mười bảy tuổi, là taM tiểu thư của Thu Dương sơn trang, trong mắt mọi người cũng là một kẻ nhu nhược, ngu ngốc. Mẹ nàng năm xưA vốn là nha hoàn hầu hạ rửa chân cho Thu Vạn Niên, trang chủ Thu Dương sơn trang, trong lúc hầu hạ chủ tử đã bị Thu Vạn Niên làm cho mang thai, trở thành tiểu thiếp của hắn. Sau khi sinh nàng không được bao lâu thì qua đời, để lại một mình nàng cô độc trên đời.

Cha Thu Địch Phỉ có tổng cộng ba thê tử, nhưng hiện tại chỉ còn hai.

Đại tiểu thư và tứ tiểu thư là do vợ cả sinh ra, nhị tiểu thư là con của nhị nương.

Trong võ lâm, Thu Vạn Niên muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn địa vị có địa vị, muốn tiền tài cũng sẽ có tiền tài, toàn bộ Thu Dương sơn trang cũng chính là gia sản của hắn.

Nhìn bề ngoài thì tưởng chừng Thu Vạn Niên muốn gì có đó nhưng thực ra có một thứ hắn rất muốn mà không có được.

Đó chính là một nhi tử để giúp hắn nối dõi tông đường.

Nhi tử, đây là giấc mộng mà hắn sống nửa đời người rồi vẫn chưa thực hiện được.

Lễ mừng năm mới mỗi năm, hắn đều lệ rơi đầy mặt, vừa uồng rượu vừa ngâm bài thơ mình tự sáng tác

Nhân sinh trên đời vì cái gì cái gì?

Không là danh khí cùng vinh hoa

Sống cả đời sướng nhất chính là:

Có người sinh nhi tử cho ta.

Thu Vạn Niên biểu diễn xong thì mọi người sẽ có phản ứng không giống nhau. Nhóm đệ thử thì thành kính cùng nhiệt liệt vỗ tay hô to “ sư phụ, kiếm pháp thật tuyệt”, Thu đại tiểu thư cùng nhị và tứ tiểu thư sẽ yên lặng chực khóc, mà hai vị phu nhân thì nhẹ nhàng nâng chén trà lên uống, sau đó liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng ôn nhu nói với phu quân vừa mới thi triểntài nghệ ngươi nên từ bỏ ý định nạp thiếp đi.

Thu Vạn Niên biết hắn không thể trêu chọc hai vị phu nhân có núi lớn để dựa này, cha của vợ cả là tể tướng đương triều, mà cha của vợ hai lại chính là phụ thân của vợ cả a.

Thu Vạn Niên thành thân với nữ nhi của quan gia mà tiền tài địa vị từ đó lên như diều gặp gió, cũng từ đó trên giang hồ lưu truyền một câu: triều đình cùng giang hồ y như cá và nước, chúng ta là người một nhà.

Thu Địch Phỉ luôn ngay lúc cha bị làm nhục mà chủ động ôn hòa, mỉm cười trấn an hắn “ cha, ngươi đừng khổ sở, ngươi tên là Thu Vạn Niên, có câu ngàn năm con rùa vạn năm quy, cha có thể trường thọ y như rùa nha, có con trai thì hắn cũng sẽ chết sớm hơn cha cho nên có nhi tử hay không cũng không sao mà, có phải không?”

Thu Vạn Niên, trang chủ Thu Dương sơn trang danh tiếng lẫy lừng cũng là nhân sĩ nổi danh của võ lâm, là con rể của thừa tướng đương triều, ngay lúc này lại hận không thể bổ đôi đầu của tam nữ nhi ra xem trong đó là não hay là đậu hủ.

Thu Vạn Niên rất hối hận, hối hận mình năm đó thừa dịp hai thê tử về nhà mẹ đẻ lại không nhịn được xúc động mà kéo nha hoàn rửa chân cho mình lên giường. Mà nha hoàn này khả năng sinh sản cũng quá cao đi, chỉ có một lần vậy mà lại trúng số độc đắc. Nhưng hắn không để ý tới một chuyện, một nha hoàn rửa chân thì làm sao có thể sinh ra một đứa con thông minh lanh lợi được chứ.

Cho nên Thu Địch Phỉ là một cái gái trong lòng hắn, rõ ràng Thu Dương sơn trang có tới bốn đại mỹ nhân nhưng do khí chất đặc biệt của tam tiểu thư mà hắn ở trước mặt các võ lâm nhân sĩ phải cực lực che giấu, nói mình chỉ có ba khuê nữ mà thôi.

Thu Địch Phỉ đem trái bồ đào cuối cùng bỏ vào miệng, híp mắt thỏa mãn vì vị ngon của nó.

Thực ngọt ah, ngọt đến cổ họng khô khốc a.

^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^

Thu Địch Phỉ, xếp hạng nửa vời, tướng mạo bình thường, tính tình ôn hòa nhu nhược…

Cả đời nàng chỉ tận sự làm một chuyện: cố gắng làm cho cha và các vị bà con thân thích xem nhẹ nàng.

Thu Địch Phỉ khi còn nhỏ, lần đầu tiên phát hiện mình không có mẹ ruột che chở thì cuộc sống sẽ rất khó khăn thì đã rút ra được kinh nghiệm thứ hai.

Ít xuất hiện và giả ngu.

Sau này trưởng thành hơn, nàng đã có thể kết hợp hai tâm nguyện này làm một rất hoàn hảo

Trong những trường hợp buộc phải xuất hiện thì giả ngốc, hoặc là vì giả ngốc mà ít xuất hiện

Như vậy còn chưa biết ai mới là kẻ ngu?

Trong giang hồ, ai có thể trung thành với ai cả đời?

Ở vương triều Đại Mẫn, ai có thể khẳng định mình sẽ vương giả vĩnh viễn?

^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^

Thu Địch Phỉ nàng thực sự không có chí lớn gì, chỉ mong muốn bị người khác xem nhẹ, coi như là kẻ ngu để có thể an ổn sống qua ngày mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui