Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Mộ Thiên Sơn đau lòng Thu Địch Phỉ vừa mới độc phát, thân thể suy yếu nên không trêu chọc nàng nữa, đứng dậy mặc lại quần áo tử tế trước rồi đi ra ngoài rèm che, Thu Địch Phỉ vẻ mặt rầu rĩ cũng vội mặc quần áo vào. Mộ Thiên Sơn nắm tay Thu Địch Phỉ đi tới trước bàn, chờ tiểu nhị mang đồ ăn sáng lên.

Thu Địch Phỉ ngồi trước bàn, khuôn mặt cũng đã bớt đỏ mà lâm vào trầm tư suy nghĩ. Mộ Thiên Sơn thấy tiểu muội nhà mình sáng sớm tỉnh dậy, không bày ra vẻ mặt không thấy tình lang thì không yên lòng liền cảm thấy khó chịu, nhướng mi hỏi “ Thu nhi đang nghĩ gì vậy?” xem ra không giống như đang hồi tưởng lại những chuyện đã qua, biểu hiện không đúng: không e thẹn, sắc mặt cũng không đúng: không trắng cũng không đỏ.

Thu Địch Phỉ có chút cau mày, như là cố gắng suy nghĩ gì đó, hồi lâu mới đáp “ đại ca, ta vừa chợt nhớ tới, hôm qua, trước khi té xỉu trước đài Tình Nhân, ta giống như nhìn thấy một thân ảnh rất quen thuộc, cảm thấy người này vẫn gần ngay trước mắt nhưng mà hết lần này tới lần khá lại không nghĩ ra hắn là ai”

Mộ Thiên Sơn nhướng mi, âm nhu cười nói “ ah, thì ra ở đài Tình Nhân vẫn còn có một người làm Thu nhi nhớ mãi không quên nha, người này là nam hay nữ?” Thu Địch Phỉ nhìn Mộ Thiên Sơn tươi cười nói chuyện, nhưng hai mắt lại như sắp phóng dao giết người thì không tự chủ được mà lạnh sống lưng.

Thu Địch Phỉ hắc hắc chê cười nói: “Hình như là nam nhân…nhưng ngẫm lại cũng có khả năng là nữ…Dù sao, mặc kệ hắn là nam hay nữ thì cũng không đẹp bằng đại ca”

Mộ Thiên Sơn giương nhẹ khóe môi, nâng chung trà lên hớp một miếng rồi mới mở miệng hỏi “ Thu nhi nói, đèn màu hôm qua là cô nương áo trắng kia nhờ cầm giùm, vì sao nàng ta không tự mang tới mà lại nhờ ngươi?”

Thu Địch Phỉ vẻ mặt không để ý nói “ hôm qua ta gặp được vị mỹ nhân áo trắng kia ở mê cung thì nàng đang ngồi trong góc thở dốc, xem ra bệnh rất nghiêm trọng, nàng không thể đi được nên mới cầu ta đem đèn màu tới đài Tình Nhân giúp nàng”

Nghe xong mấy lời của Thu Địch Phỉ, vẻ mặt của Mộ Thiên Sơn đột nhiên có chút biến hóa, cau nhẹ hai hàng lông mày, thấp giọng lẩm bẩm “ bệnh nặng…bị thương…Thu nhi, sau này còn gặp lại người này thì nhớ cách xa nàng ta một chút”

Thu Địch Phỉ nháy mắt mấy cái, khó hiểu hỏi: “Tại sao phải cách xa nàng?” Người đẹp như vậy, nếu tiếp xúc nhiều cũng có cảm giác mình trở nên đẹp hơn nha.

Mộ Thiên Sơn ngẩng đầu nhìn Thu Địch Phỉ nói: “Thu nhi nhìn kỹ hai mắt của đại ca đi!”

Thu Địch Phỉ liền nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn không chớp mắt.

Sau một lát

Thu Địch Phỉ cảm thấy, hai mắt cứ mở to như vậy có chút hơi xót nên nháy mắt mấy cái.

Mộ Thiên Sơn thấy Thu Địch Phỉ nháy mắt thì than nhẹ “ không thể tưởng tượng được Thu nhi lại không bị nhiếp hồn chú làm ảnh hưởng, dưới gầm trời này sợ là nhiếp hồn chú chỉ không có tác dụng với một mình Thu nhi mà không có người thứ hai”

Thu Địch Phỉ một bên dụi mắt, một bên hiếu kỳ hỏi: “Nhiếp hồn chú? Là vật gì? Chẳng lẽ là một loại công phu thông linh?”

Mộ Thiên Sơn ha ha cười nói: “Nhiếp hồn chú là một môn công phu khống chế tâm trí người ta, là bí kíp độc môn của Thiên Khuyết cung, người bị trúng nhiếp hồn chú, nếu có võ công bình thường thì thần trí sẽ trở nên mơ hồ, ngây ngốc ngu ngơ, còn nếu gặp người có võ công thì khi bị thi chú thường sẽ vận nội công chống cự, nếu công phu cao hơn người thi chú thì có thể phá vỡ nhiếp hồn chú, nếu công phu không bằng thì sẽ bị nội thương, mà người võ công càng cao thì nội thương sẽ càng nặng”

Mộ Thiên Sơn điềm nhiên nói chuyện, trong đầu Thu Địch Phỉ lại tái hiện hình ảnh ở phố đèn màu hôm trước, Mộ Thiên Sơn giống như lơ đãng nhìn thoáng qua mỹ nhân áo trắng…Thu Địch Phỉ trừng to hai mắt, ngẩng đầu nhìn Mộ Thiên Sơn, la lớn “ đại ca đã thi triển nhiếp hồn chú với mỹ nhân áo trắng kia”

Mộ đại gia bật cười thành tiếng khen ngợi “ Thu nhi thật thông minh. Thu nhi đoán không sai, đại ca đúng là đã thi triển nhiếp hồn chú với nàng ta”. Nói tới đây Mộ đại gia ngưng cười, nghiêm túc dặn dò “ bạch y nữ tử này nhân lúc sơ hở bị ta thi triển nhiếp hồn chú chỉ trở nên ngơ ngác mà không lập tức bị nội thương, xem ra nàng ta không chỉ có công phu mà công phu còn vô cùng tốt nữa”

Thu Địch Phỉ nghĩ đến mỹ nhân áo trắng lúc ngồi ở góc tường vẻ mặt thống khổ thì không khỏi cảm khái nói “cũng may ta khôn có công phu, nếu không bị đại ca thi triển nhiếp hồn chú thì chỉ sợ hiện tại ta đang thổ huyết ah”

Mộ Thiên Sơn giơ tay lên, yêu thương nhẹ vỗ về đỉnh đầu Thu Địch Phỉ, ôn nhu nói “Thu nhi sao lại không có công phu? Đừng quên, trong người ngươi còn có Thiên Khuyết tâm kinh công lực thâm hậu, thực ra trước kia đại ca đã từng dùng nhiếp hồn chú với ngươi, nhưng lần này lại khác, nhiếp hồn chú không có chút tác dụng nào với ngươi. Người không bị nhiếp hồn chú ảnh hưởng là người tâm tư đơn thuần, ngây thơ, không có bất kỳ tư tâm tà niệm nào. Trước khi gặp Thu nhi, đại ca không tin trong thiên hạ có người không bị ảnh hưởng bởi nhiếp hồn thuật, đến khi gặp Thu nhi, dùng nhiếp hồn thuận với người rồi ta mới tin thế gian thực sự có người tâm tư ngây thơ thánh thiện, tinh khiết như nước”

Thực ra, từ lúc phát hiện nhiếp hồn chú không có tác dụng với Thu Địch Phỉ, lại theo thời gian trôi qua cùng những lần nàng độ công cho hắn đã làm cho Mộ đại gia cảm phục.

Thu Địch Phỉ cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy những lời vừa rồi của đại ca là gián tiếp khen ngợi nàng, vì vậy nàng mỉm cười thẹn thùng, khiêm tốn nói “ đại ca nói quá lời rồi, ngây thơ, thánh thiện gì đó, Thu nhi không đảm đương nổi, thật ra thì bạc là thứ tệ ah…” chính xác là rất tốt nha.

Mộ Thiên Sơn bị bộ dáng của Thu Địch Phỉ chọc cho buồn cười, thoải mái nói “ Thu nhi thích bạc như vậy, sau này mỗi ngày đại ca sẽ đưa cho người ngàn lượng vàng”

Thu Địch Phỉ nghe vậy hai mắt bỗng nhiên sáng ngời

Định luật tình thiên cổ không thay đổi, binh pháp yêu đương lưu danh bách thế chính là cùng với kẻ có tiền nói yêu thương có thể đạt tới cảnh giới tinh thần và vật chất cùng hòa hợp, một cái nhà lớn và hai trái tim vàng sẽ vẫn hạnh phúc hơn là một túp lều tranh hai trái tim vàng.

Thu Địch Phỉ vụng trộm suy nghĩ, đại ca nhà nàng chính là cái chum gạo mà nàng vận khí đưa đẩy lại trở thành con chuột sa vào chum gạo này.

Dù sao thì đây cũng là tình duyên ah.

Nghĩ tới bạc, trong đầu Thu Địch Phỉ đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói với Mộ Thiên Sơn “ hẳn là Đại Bảo giả ngày đó thổ huyết không ngừng là do trúng nhiếp hồn chú của đại ca?”

Mộ Thiên Sơn đầu lông mày khóe mắt đều mang ý cười trả lời “ Thu nhi quả nhiên thông minh”. Mộ Thiên Sơn là khen thật lòng, hắn chỉ nói thoáng qua về nhiếp hồn chú, Thu Địch Phỉ đã đem tất cả các sự kiện liên kết lại và suy nghĩ thông suốt, càng làm cho hắn thêm yêu thích tiểu muội này.

Thu Địch Phỉ trước giờ luôn giả ngu, nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, nay nghe đệ nhất đại gia võ lâm khen ngợi như vậy thì tâm như nở ra ngàn vạn đóa hoa giống như hoa trên núi Thu Dương.

Nghĩ đến núi Thu Dương, Thu Địch Phỉ lại giật mình, phát hiện ra thân ảnh nàng thấy lờ mờ đêm qua là ai.

“Đại ca!” Thu Địch Phỉ thanh âm khẽ run kêu Mộ Thiên Sơn: “Ta nhớ tới bóng người kia là ai! Hắn là cha ta!”

Cái rắm. Trách không được lại nhìn quen mắt như vậy, thì ra là lão cha của mình ah.

Mộ Thiên Sơn cau mày hỏi lại “ cha ngươi? Hắn đã đến Vĩnh Viễn thành? Còn tới mê cung? Thu nhi, cha ngươi có cầm theo đèn màu không?” ý hắn là liệu cha nàng có phải tới đây tìm mùa xuân thứ ba không?

“Có a” Thu Địch Phỉ ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp “ đại ca, ngươi còn nhớ không, đèn màu trên tay mỹ nhân áo trắng có vẽ cảnh sắc ở núi Thu Dương, mà đèn màu trong tay cha ta cũng giống như vậy, chẳng lẽ cha ta và mỹ nhân áo trắng là một đôi? Đáng tiếc, thật đáng tiếc, người đẹp như vậy mà suy nghĩ lại không thông suốt ah”

Mộ Thiên Sơn nhìn Thu Địch Phỉ ra vẻ phiền muộn, nhịn không được khẽ vuốt tóc nàng, sủng nịch nói “Thu nhi thực tinh ngịch”

Thu Địch Phỉ chợt thấy nổi da gà, mỗi khi đại ca nàng nói: Thu nhi thực tinh nghịch là nàng đều có cảm giác như sét đánh ngang tai, cảm giác như Thiên Lôi đang đòi mạng ah.

Thu Địch Phỉ nhìn Mộ Thiên Sơn nói “ cùng bị trúng nhiếp hồn chú nhưng Hoa vương gia của Lăng quốc lại thổ huyết đến lợi hại mà mỹ nhân áo trắng thì không, cái này có phải là công phu của mỹ nhân áo trắng lợi hại hơn Hoa vương gia nhiều? nhưng mà mỹ nhân áo trắng dường như có gian tình..ách có cảm tình với với cha ta. Ôi nàng đẹp như vậy, võ công cao như vậy sao lại cam chịu làm thiếp của một lão già đã có hai vợ như cha ta chứ? Chẳng khác nào bông hoa lài cắm bãi cứt trâu. Đại ca, ngươi nói tại sao như vậy?”

Không chờ Mộ Thiên Sơn trả lời, Thu Địch Phỉ lại vỗ đùi kêu lên “ nguy rồi, ta không biết mỹ nhân áo trắng trúng nhiếp hồn chú của đại ca, ngày hôm qua ta nhất thời mềm lòng đã cho nàng ăn hai khỏa bách hoa đan ah”. Đại ca không ngại thân phận, quăng một cái mị nhãn làm cô nương nhà người ta bị nội thương, nàng lại thiếu tâm nhãn đưa cho người ta đại bổ hoàn, có khác nào là muốn đối đầu với đại ca, làm uổng phí hết công sức của hắn.

Mộ Thiên Sơn nhẹ vỗ về đỉnh đầu Thu Địch Phỉ, ôn nhu nói “ không quan trọng, cho thì cho, dù sao chúng ta cũng không thiếu mấy viên thuốc”

Thu Địch Phỉ ngơ ngác, giống như việc nàng nói “ nguy mất” cùng đại ca nàng nói “ không quan trọng” là không cùng một chuyện. Nàng nói nguy mất vì đã lỡ hảo tâm cho đem con gà nhồi bã đậu cho con chồn đang bị táo bón ăn, mà đại ca nàng nói không quan trọng, dù sao con gà nhồi bã đậu đó cũng không thể giúp con chồn đại tiện được. Ah…Thì ra hắn không sợ nàng mang bách hoa đan cho mỹ nhân áo trắng ăn là vì nếu mỹ nhân áo trắng còn đến tìm hắn thì hắn sẽ dùng mắt báo thù.

Thu Địch Phỉ đang dùng biện chứng triết học để lý giải vấn đề thì chợt nghe Mộ Thiên Sơn gọi với ra ngoài cửa phòng “ Phong Vũ, vào đây”

Phong Vũ lên tiếng, đẩy cửa đi vào, Thu Địch Phỉ nhìn thấy Phong Vũ thì khuôn mặt lập tức đỏ bừng, từ cằm lan tới tai, từ tai chạy xuống cổ.

Nàng cực kỳ xấu hổ.

Cái rắm. Tiểu tử này không phải đang ở trong nội cung của Thiên Khuyết cung tìm đồng tiền cho Mộ Thiên Sơn sao? từ lúc nào đã đứng ngoài cửa rồi? Xong rồi, tiêu rồi. Nàng và đại ca cô nam quả nữ ở chung một phòng suốt cả đêm, e là hắn đã biết. Từ nay về sau đóa hoa toàn bích là nàng trong mắt người đời sợ rằng đã trở thanh đoán hoa tàn ah.

Mộ Thiên Sơn phân phó cho Phong Vũ “ lập tức đi điều tra tất cả hoạt động của trang chủ Thu Dương sơn trang, cũng phái người giám thị những người có liên quan đến hành tung của hắn, chú ý xem bên cạnh hắn có một vị mỹ nhân tuyệt sắc hay không”

Thu Địch Phỉ nghe người yêu muốn điều tra cha đẻ thì trên mặt không khỏi nghi hoặc, đang tính lên tiếng hỏi thì Mộ Thiên Sơn đã nhiệt tình giải thích trước “ Thu nhi nhất định là tò mò vì sao đại ca lại giám thị hành động của cha ngươi phải không? bạch y nữ tử kia không đơn giản, nếu cha ngươi thực sự có liên quan với nàng ta thì…hắn cũng không đơn giản”

Thu Địch Phỉ nghe được hết câu nhưng hiểu thì cái có cái không, còn đang mơ hồ thì Phong Vũ đã nhận mệnh rời đi, thấy vậy nàng cũng vội vàng đuổi theo hắn.

Thu Địch Phỉ chạy ra khỏi cửa vội vàng gọi Phong Vũ đến hỏi “ ngươi tới đây từ khi nào?”

Phong Vũ quy củ trả lời: “Đêm qua “

Thu Địch Phỉ cau mày hỏi lại: “Vậy ngươi cả đêm đều đợi ở đây?!”

Phong Vũ thành thành khẩn khẩn cẩn trọng trả lời: ” lúc mới bắt đầu là ở trên cây đại thụ bên ngoài phòng, lát sau thì ẩn mình trong góc tối cách đó không xa, sau đó thì ngồi trên nóc phòng…hộ vệ bọn ta khi chấp hành nhiệm vụ thì luôn chú ý việc không ngừng thay đổi vị trí”

Thu Địch Phỉ sắc mặt trở nên xanh xám, bắt đầu thiết lập cạm bẫy “ Phong Vũ, ngươi cảm thấy ta cùng đại ca nói chuyện thì ở đâu là nghe rõ nhất: trên chạc cây nghe hay là ở góc tường hoặc là trên nóc nhà?”

Phong Vũ không chút nghĩ ngợi đáp “ đương nhiên là trên nóc nhà nghe rõ nhất, trên chạc cây khó nghe nhất, chỉ nghe đại loại như là ân ân a ah gì đó thôi”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Địch Phỉ thoáng vặn vẹo, không nói hai lời vòng ra sau lưng Phong Vũ, không nói tiếng nào, nâng chân lên, hung hăng đạp vào mông Phong huynh đệ một cái.

Chân vừa đặt xuống, một dấu chân nhỏ xinh đã hoa hoa lệ lệ in dấu lên mông Phong Vũ.

Chân vừa đặt xuống, Mộ Thiên Sơn cũng vừa từ trong phòng đi ra ngoài.

Phong Vũ nhìn thấy thân ảnh của chủ tử thì hoảng sợ, uốn éo xoay người, rồi cứ thế mà thụt lui rời khỏi nơi này. Hai huynh đệ hắn tuy thiếu đầu óc nhưng cũng không có nghĩa là ngu hoàn toàn, nếu để cho chủ tử nhìn thấy trên mông hắn có dấu giày của cung chủ phu nhân tương lai thì tin chắc hắn không bỏ mạng thì cũng phải quay về Thiên Khuyết cung tìm đồng tiền trong hàn trì ah.

Nghĩ tới đây Phong Vũ lại như muốn khóc.

Lại tiếp tục, sớm muộn gì tiểu huynh đệ của hắn cũng bị đông lạnh đến vô dụng ah.

Rời đi một khoảng xa, Phong Vũ mới dám xoay người chạy như điên, bên tai còn như nghe tiếng Thu Địch Phỉ: đại ca, đại ca, đừng để Phong Vũ chạy, sau lưng hắn hình như có cái gì đó…

Cung chủ phu nhân tương lai thật là sủng hắn nha. Trong lòng hận không thể sủng chết hắn nha.

Mộ Thiên Sơn nhìn gương mặt một hồi trắng một hồi xanh của Thu Địch Phỉ, không kiềm được mà nở nụ cười xấu xa, biết rõ mà còn cố ý hỏi “ Thu nhi, sau lưng Phong Vũ có gì vậy?”

Thu Địch Phỉ khẽ hừ một tiếng, không có trả lời vấn đề, mà lúng ta lúng túng hỏi: “Đại ca, Phong Vũ nói hắn ngày hôm qua ngồi trên nóc phòng, ngươi biết hắn ngồi lúc nào không?”

Mộ Thiên Sơn nghiêm trang trả lời nói: “Đại khái là ngay lúc Thu nhi than lạnh ah”

Thu Địch Phỉ toát mồ hôi lạnh, giậm chân nói “ đại ca, vì sao ngươi để cho hắn ngồi trên nóc phòng.Đêm qua, chúng ta, chúng ta… chẳng phải đều bị hắn nghe hết”. Thu Địch Phỉ nói xong thì xấu hổ tới mức đưa tay che mặt, quay người chạy vào trong phòng.

Mộ Thiên Sơn đứng ở cửa cười to thành tiếng, ngay lúc Thu Địch Phỉ chạy ngang qua thì vươn tay ôm lấy thân hình mềm mại của nàng vào lòng.

Mộ đại gia cúi đầu, ôn nhu nói “ nếu Thu nhi không thích thì sau này không cho phép bọn Phong Vũ tới gần phòng của chúng ta, được không?”

Thu Địch Phỉ trong lúc nhất thời bị sự ôn nhu của Mộ Thiên Sơn làm cho mê hoặc, không phát hiện có gì bất thường, nghiêm trang gật đầu đồng ý.

Nàng không hề để ý thật ra vô thường đại ca của nàng đã nói là “ gian phòng của chúng ta…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui