___ "Thanh Diệp, ngươi có biết tội của mình không?" ___
Chương thứ một trăm bảy mươi mốt: Sinh tử.
Dương Quỳnh gật đầu. Thái Quyên rất nhanh đã trở lại, phía sau là bốn thái giám khiêng kiệu.
Hoàng hậu được Thái Lăng đỡ ra, "Bổn cung liên lụy các ngươi rồi."
Chu Cẩm phi đưa tay qua, tiếp tục đỡ Hoàng hậu, "Hoàng hậu nương nương nói gì vậy, thời điểm hiện giờ, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực mới phải."
Hoàng hậu lên kiệu, mọi người rời khỏi Cung Phượng Từ, đi không bao xa liền nhìn thấy một đội thị vệ cầm đuốc đi tới. Tất cả mọi người đều cảnh giác. Dương Quỳnh và Nguyên Hương bình tĩnh nhìn đoàn người trước mặt đang đi tới.
Đợi thị vệ đến gần, sau khi mọi người nhìn rõ đều thở phào một hơi, người tới là Hoàng thượng!
Hoàng thượng nhìn thấy nhóm người Hoàng hậu cũng vô cùng thổn thức, vội nói, "Đừng nói gì cả, lập tức trở về Cung Phượng Từ."
Mọi người lại quay lại đường cũ về Cung Phượng Từ.
Đi được nửa đường, Dương Quỳnh thấy tình hình bên này cơ bản đã ổn định, liền lặng lẽ xin chỉ thị của Khang phi, có cần đến Cung Hưng Hòa xem tình tình thế nào hay không. Khang phi không dám tự quyết, quay đầu hỏi Hoàng thượng. Hoàng thượng lắc đầu nói: "Tạm thời không nên đi. Phản tặc Trịnh gia đã mở cửa cung, hiện giờ trong cung rất loạn, một khi các ngươi ra ngoài thì có thể sẽ không về được nữa."
Dương Quỳnh nghe xong trong lòng cũng vô cùng hỗn loạn. Khóe mắt liếc qua Nguyên Hương, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, ngón tay dùng sức nắm chặt, đốt ngón tay cũng hơi trắng bệch. Dương Quỳnh nhớ tới Như Quyên vẫn còn ở Cung Lung Hoa, lại nhớ tới Tố Tranh, nàng là muội muội duy nhất của Thiên Linh, bất luận như thế nào cũng không thể làm ngơ mặc kệ. Vì vậy nàng lặng lẽ nói suy nghĩ của mình cho Khang phi, Khang phi lặng lẽ gật đầu, ý bảo Dương Quỳnh nhanh đi cứu người.
Dương Quỳnh nháy mắt với Nguyên Hương, hai người cố ý đi chậm lại. Hoàng thượng chỉ chú ý tới Hoàng hậu, Khang phi và Cẩm phi, đương nhiên sẽ không để tâm tới cung nữ. Hai người dần dần đi phía sau thị vệ, phát hiện người đi cuối cùng lại là Âu Dương Đình.
Âu Dương Đình nhìn các nàng, không nói gì, cũng bình thường giống như những người khác bước qua các nàng.
Dương Quỳnh cảm kính tận đáy lòng, cùng với Nguyên Hương không dám chậm trễ, chạy thẳng về Cung Lung Hoa.
Vị trí của Cung Lung Hoa cùng với Cung Phượng Từ và Cung Hồng Huy tạo thành thế vạc ba chân, cho nên Cung Hưng Hòa phát nổ cũng không gây ra ảnh hưởng quá lớn gì tới Cung Lung Hoa.
Dương Quỳnh và Nguyên Hương trực tiếp trèo tường vào cung, đầu tiên là đi tới phòng của Như Quyên, bên trong một màu đen kịt. Nguyên Hương rất quen thuộc với bày biện bên trong, liền đi vào tìm kiếm, phát hiện quả thực không có ai. Lúc đi ra trên trán của Nguyên Hương đã có mồ hôi chảy xuống. Dương Quỳnh nhỏ giọng an ủi, "Có lẽ các nàng ở nơi khác, ngươi đừng nôn nóng." Hai người đi đến chính điện, quả nhiên Như Quyên và Tố Tranh đều ở đây.
Như Quyên vừa thấy Nguyên Hương liền lập tức nhào vào lòng nàng. Nguyên Hương luôn không biểu cảm gì trên mặt lúc này cũng rưng rưng nước mắt. Dương Quỳnh thấy vậy mới biết được cái gì gọi là tai qua nạn khỏi. Nàng đi tới bên cạnh Tố Tranh, hỏi nàng có bị thương không. Tố Tranh lắc đầu.
"Những người khác đâu?" Dương Quỳnh hỏi, tiếng nổ lớn như vậy, những người khác không có khả năng là vẫn còn đang ngủ.
Tố Tranh nói, "Đều chạy rồi. Lần đầu tiên phát nổ đã có người muốn chạy, ta và Như Quyên tỷ tỷ gắng gượng mới khống chế được cục diện, nhưng lần thứ hai phát nổ, chúng ta cũng hết cách, những người đó đều chạy ra ngoài rồi."
"Được rồi, có chuyện gì để sau hãy nói, chúng ta về Cung Phượng Từ trước, tụ hội với nương nương đã." Nguyên Hương nói, kéo Như Quyên ra cửa. Dương Quỳnh cũng theo sát phía sau Tố Tranh. Bởi vì có thêm hai người không biết võ công, nên tốc độ đi chậm hơn nhiều. Đi hơn nửa đường liền mơ hồ nghe thấy tiếng chém giết truyền tới.
"Nghe âm thanh hình như không đúng lắm." Nguyên Hương nói.
Dương Quỳnh cẩn thận nghe, phát hiện quả nhiên có vấn đề. Cấm Vệ quân đều là quân đội chính quy, thị vệ trong cung tuy có thể ngăn cản một lúc, thế nhưng tiếng giao chiến cũng sẽ không có quy mô lớn như vậy, còn những cung nữ thái giám khác, cũng chỉ có thể bị tàn sát.
Mấy người không kịp nghĩ nhiều, hiện giờ chạy tới Cung Phượng Từ mới là điều quan trọng nhất. Bốn người đi thẳng một mạch, ven đường đều là các cung nữ thái giam đang hốt hoảng, ánh mắt hoảng sợ ngây dại, không biết nên trốn ở đâu.
Rốt cuộc cũng về tới Cung Phượng Từ, lại phát hiện có một đám phi tần tụ tập ngoài cửa cung, đều đang khốn khổ van xin thái giam giữ cửa mở cửa cho các nàng vào. Dương Quỳnh nhíu mày, cũng cùng là phi tần, vì sao các nàng lại bị coi thường như vậy?
Nàng và Nguyên Hương liếc mắt nhìn nhau, vì để tránh phiền toái không cần thiết, các nàng một người ôm lấy Như Quyên, một người ôm lấy Tố Tranh trực tiếp trèo tường vào Cung Phượng Từ.
Khang phi thấy các nàng trở về, nét mặt rất mừng rỡ.
"Nương nương, bên ngoài nhiều người cầu cứu như vậy, vì sao không cho các nàng vào?" Dương Quỳnh mặc kệ những chuyện khác, trực tiếp hỏi.
Khang phi bất đắc dĩ lắc đầu, "Là ý của Hoàng thượng."
"Mạng người quan trọng, sao có thể nhắm mắt làm ngơ?" Giọng của Dương Quỳnh không tự chủ được nâng lên.
Bởi vì sợ hai lần phát nổ lúc trước khiến phòng ốc bị rung chuyển, vì vậy tất cả mọi người đều tập trung trong sân. Cung nữ thái giám mang hết bàn ghế ra cho nhóm người Hoàng thượng nghỉ ngơi.
Giọng Dương Quỳnh đột nhiên nâng cao, khiến Hoàng thượng chú ý.
"Ngươi nha đầu to gan kia, dám ăn nói như vậy với chủ tử của ngươi." Giọng điệu của Hoàng thượng ôn hòa, không nhìn ra là vui hay giận.
Dương Quỳnh cũng nóng nảy, tai nghe được tiếng chém giết từ xa đang đến gần, nếu không cho người vào, thì những phi tần này đều sẽ trở thành vật hy sinh của Hoàng cung. Nàng đi tới trước mặt Hoàng thượng, quỳ xuống đất nói, "Hoàng thượng, ngài là đế vương, là thiên tử, là người cao quý nhất trong thiên hạ này. Chúng ta đều là người thường, không thể so sánh với ngài được. Thế nhưng, dù chúng ta có tầm thường hơn nữa thì cũng đều là mạng người! Những nữ tử ở bên ngoài kia là nữ nhân của ngài, các nàng đều sống dựa vào ngài. Sao ngài có thể mở to mắt nhìn các nàng cầu cứu bên ngoài mà không cho mở cửa như vậy? Không thể bảo vệ được thê thiếp của mình, sao còn có thể xứng làm đại trượng phu?"
"Chát!" Lời nói của Dương Quỳnh bị cái tát cả Khang phi cắt đứt.
Khang phi cả giận nói, "Thanh Diệp, ngươi điên rồi sao? Ngươi đang nói chuyện với ai! Ngươi không muốn sống nữa sao?" Đồng thời Khang phi cũng quỳ trên mặt đất nói với Hoàng thượng, "Hoàng thượng, là thần thiếp dạy dỗ không nghiêm, mới khiến nàng không biết chừng mực, người tạm tha cho nàng lần này đi!"
Hoàng thượng không nói gì, trầm tư một lúc mới nói: "Thanh Diệp, ngươi có biết tội của mình không?"
Dương Quỳnh quỳ trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp, "Ta biết nương nương đánh ta là vì muốn cứu ta. Thế nhưng, Thanh Diệp không có tội!"
Lời này nói ra, Khang phi bỗng nhiên quay đầu, không thể tin nhìn Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh tiếp tục nói. "Hoàng thượng, thiên hạ là thiên hạ của ngài. Người trong thiên hạ là con dân của ngài, nhưng ngay cả nữ nhân của mình ngài cũng không bảo vệ được, thì lấy cái gì để bảo vệ thiên hạ!"
Nói ra lời này, đã hoàn toàn có thể dùng tội đại bất kính để xử tử Dương Quỳnh. Một Cấm Long Vệ sau lưng Hoàng thượng đã rút trường kiếm ra.
Ánh mắt Dương Quỳnh kiên định, hàn quang mũi kiếm chiếu thẳng vào trong mắt nàng, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn không hề lui bước.
"Ngươi muốn cứu bọn họ?" Hoàng thượng lạnh lẽo nở nụ cười, "Vừa rồi ngươi đã mạo phạm trẫm, chỉ cần ngươi bằng lòng lấy cái chết tạ tội, trẫm liền cho các nàng vào."
Dương Quỳnh dù thế nào cũng không ngờ rằng Hoàng thượng sẽ đưa ra điều kiện như vậy.
"Thế nào? Thanh Diệp, ngoài miệng ngươi nói rất hay, nhưng sống chết trước mắt, chẳng phải ngươi cũng do dự sao?" Vẻ mặt Hoàng thượng trào phúng.
Đáy mắt Dương Quỳnh lóe lên một đường sáng chói, "Được! Chỉ cần Hoàng thượng có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, Thanh Diệp có thể dùng một mạng này đổi lấy mạng của nhiều người, thì cũng coi như chết có ý nghĩa."
Nụ cười của Hoàng thượng đông cứng ở trên mặt.
Dương Quỳnh không nhìn Khang phi. Thậm chí nàng cũng không dám nghĩ tới Khang phi. Nàng sợ chỉ cần liếc mắt nhìn Khang phi thì chính mình cũng không còn quyết tâm liều chết. Kiếm Ánh Nguyệt ra khỏi vỏ, chỉ là lần này, mũi kiếm nhắm thẳng, lại là cổ của chính mình.
Dương Quỳnh ra tay rất nhanh, nhanh đến mức Khang phi muốn ngăn cản cũng không có cơ hội, nhanh đến mức Hoàng thượng còn chưa kịp nói gì thì mũi kiếm cũng đã cắt xuống.
"Keng" một tiếng, kiếm Ánh Nguyệt bị một thanh trường kiếm đánh rơi. Dương Quỳnh nhìn Âu Dương Đình đứng trước mặt mình, bàng hoàng sững sờ.
"Nơi đây người biết võ công cũng không nhiều, người cần bảo vệ cũng không thiếu. Ngươi cớ gì phải hành động cảm tính, hy sinh tính mạng vô ích?" Âu Dương Đình nói xong, nghiêng người trở lại bóng tối sau lưng Hoàng thượng.
Khang phi ngồi bệt hẳn dưới đất, cả người đều đang run rẩy. Như Quyên đi tới đỡ nàng, Khang phi vùi đầu vào lòng Như Quyên, để nước mắt tùy ý chảy xuống. Nàng biết Dương Quỳnh là người bốc đồng, nhưng không ngờ lại bốc đồng đến như vậy. Nếu như vừa rồi Âu Dương Đình chỉ chậm nửa khắc, thì lúc này Dương Quỳnh chính là một thi thể lạnh như băng rồi.
Hoàng thượng nhìn Dương Quỳnh, gật đầu, cũng không nói gì nữa, chỉ khoát khoát tay với Thường Lộc ở bên cạnh.
Thường Lộc hô lớn, "Mở cửa!"
Cửa Cung Phượng Từ được mở ra, một đám phi tần lẫn cung nữ thái giám chen chúc vào, may mắn Cấm Long Vệ đã che chở cho nhóm người Hoàng thượng, Hoàng hậu cho nên tránh được xung kích của dòng người.
Đợi chúng phi tần đều vào cung rồi, cửa cung lại được đóng lại, cài then.
Cốc Chiêu nghĩ dẫn đầu và nhóm phi tần đều quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, khóc lóc kể lể lại cảnh tượng vừa mới gặp phải. Hoàng thượng phiền lòng xua tay, ý định giao việc này cho Khang phi xử lý, nhưng thấy Khang phi còn chưa hồi phục lại sau màn kinh tâm động phách vừa rồi, cho nên liền giao cho Chu Cẩm phi tới xử lý những người này.
Chu Cẩm phi trước giờ đều là một người không dễ đối phó. Nếu như lúc này khuyên nhủ thì những nữ nhân này khẳng định sẽ càng dây dưa vướng víu. Vì vậy liền chỉ huy Phù Dung và Thược Dược đưa đám đông này đến thiên điện đã sụp đổ ở trước mặt, bảo tất cả các nàng đều câm miệng lại, ai không tuân lệnh, cứ việc ném ra ngoài cửa.
Chiêu này của Chu Cẩm phi quả nhiên rất hiệu quả, từ Chiêu nghi cho tới cung nữ đều ngoan ngoãn ngậm miệng. Chu Cẩm phi cho người kiểm kê thân phận của từng người, lấy giấy bút ghi lại.
Chu Cẩm phi ở bên kia bận việc, thì Khang phi ở bên này cũng dần bình tĩnh lại. Lúc này Dương Quỳnh cũng nhận ra hành động của mình quá mức lỗ mãng, cũng may kết quả còn tốt. Khang phi đứng dưới đao kiếm nhưng cũng chưa từng hoảng sợ như vậy, Dương Quỳnh cảm giác mình thật có lỗi với nàng, vì vậy chạy tới chỗ Khang phi nhận sai. Khang phi giận dỗi không để ý tới nàng. Dương Quỳnh liền làm nũng ăn vạ lập thề, Khang phi bất đắc dĩ, nếu không tha thứ cho nàng thì chỉ sợ thật sự sẽ bị người khác nhìn ra vấn đề.
Khang phi đi tới trước mặt Hoàng thượng, nhẹ nhàng nói, "Hoàng thượng, vừa rồi thần thiếp thất lễ, xin Hoàng thượng tha thứ."
Hoàng thượng nhìn nàng, cười cười, "Tính tình Thanh Diệp tuy nóng nảy, nhưng cũng là người cương trực công chính. Nàng ở bên cạnh ngươi, trẫm cũng yên tâm rồi."
"Hoàng thượng..." Khang phi nhíu mày, nghe ý tứ của Hoàng thượng nhưng lại luôn cảm thấy có hàm ý khác.
Lúc này, một Cấm Long Vệ được phái ra ngoài nghe ngóng tin tức trèo tường vào, đưa tin, "Khởi bẩm Hoàng thượng, viện quân của chúng ta đến rồi."
________________________
Editor: Đây có thể nói là một trong những chương editor thích nhất:>