Mạc Đạo Vô Tâm

Yên Xảo gật đầu. Như Quyên ở cửa tới gọi Thiên Linh, nói là Khang phi muốn nghe tình hình của Thanh Diệp. Thiên Linh dặn dò Yên Xảo trông coi Dương Quỳnh, còn mình đi tẩm điện của Khang phi.

“Cháo trắng cùng chén thuốc nàng đã uống hết?” Sắc mặt Khang phi cũng không tốt lắm.

“Thưa nương nương, Thanh Diệp đều uống hết, lúc này đã ngủ.” Thiên Linh trả lời.

“Như vậy bổn cung an tâm.” Khang phi nói: “Ngươi là người cẩn thận, bổn cung để ngươi chăm sóc Thanh Diệp, một là các ngươi cùng phòng, hai là ngươi đủ cẩn thận. Thiên Linh, chăm sóc tốt Thanh Diệp, tự nhiên bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi, nếu như xảy ra chuyện gì, bổn cung tuyệt không khoan dung.”

Khang phi nói rất nhẹ nhàng, nhưng Thiên Linh nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng đáp: “Nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc Thanh Diệp thật tốt, xin nương nương yên tâm.”

Lúc này Khang phi mới hài lòng gật đầu, để Thiên Linh trở về. Xuân Dương bưng tới một chén canh thuốc tiến vào, nói khẽ: “Nương nương, thuốc bổ của người đã nấu xong.”

“Để đấy đi. Chờ nguội bổn cung sẽ uống.” Khang phi lấy tay nâng đầu, có chút mệt mỏi.

Xuân Dương để thuốc trên mặt bàn, đi tới sau lưng Khang phi kê một cái đệm lót, để Khang phi thoải mái một chút, “Nương nương không cần lo lắng Thanh Diệp, không phải thái y đã nói, Thanh Diệp đã an toàn. Có phúc trạch (phúc cùng ân huệ) của nương nương phù hộ, nàng rất nhanh sẽ khỏe lại.”

Khang phi gật đầu không nói gì. Xuân Dương cũng biết ý mà im lặng. Khang phi nhắm mắt dưỡng thần, không cảm giác được sự tồn tại mỏng manh, luôn làm cho nàng sinh lòng bất an. Mấy ngày này, nàng đã hoàn toàn quen với việc Dương Quỳnh tồn tại. Một khi không có loại tồn tại như vậy, nàng đều cảm thấy đủ loại không thoải mái. Trong lòng trống trơn, không có chỗ dựa.

Ngoài cửa sổ ánh trăng tỏa khắp nơi, trời đã bắt đầu vào đông. Côn trùng kêu vang cũng có vẻ uể oải, bất quá là ngọ nguậy mà thôi.

Dương Quỳnh mấy ngày nay trải qua rất mãn nguyện. Căn bản nàng không khác một con heo là mấy. Cả ngày trừ ăn cơm cùng uống thuốc, cũng chỉ có ngủ. Cứ như vậy qua ba ngày, thân thể của nàng rốt cuộc cũng có chút khí lực, có thể hoàn toàn tự nhiên nói chuyện.

Trong ba ngày này, Thiên Linh cơ hồ là ngày đêm cực nhọc chăm sóc nàng. Khang phi cũng mỗi ngày tới hai lần, có điều rốt cuộc nàng cũng là cung phi, cả ngày chạy tới phòng cung nữ là không hợp quy củ.

“Hôm nay thấy thế nào?” Sáng sớm ngày thứ tư, Dương Quỳnh vừa mở to mắt đã thấy Thiên Linh bưng chậu nước rửa mặt tiến vào, thấy nàng tỉnh, Thiên Linh đặt chậu xuống, vừa vắt khăn vừa hỏi.

“Tốt hơn nhiều. Chính là khi nói còn hơi tốn sức.” Dương Quỳnh trả lời chi tiết.

Thiên Linh vắt khô khăn, đi tới giúp nàng lau mặt, “Ngươi nha, phía sau lưng bị đâm một lỗ thủng lớn, nghe nói lúc thái y cứu ngươi, máu của ngươi đều nhanh chảy khô. Bây giờ còn có thể nói chuyện, là may mắn cỡ nào.”

Dương Quỳnh nhếch miệng cười, “Nào có khoa trương như vậy? Máu chảy khô, thì người sao có thể sống? Ngươi đừng nghe bọn họ nói bừa.”

“Tại sao lại nói bừa? Lúc ngươi trở lại, nương nương một mực kéo tay của ngươi, thái y nói thế nào nương nương cũng không nghe thấy, cả người giống như ở trong mộng.” Thiên Linh thấp giọng nói.

“Nàng bị dọa sợ.” Dương Quỳnh từng thấy qua phản ứng kiểu này. Không phải đối phương quan tâm mình, mà chẳng qua là đem sự chú ý tập trung vào một điểm, mượn đó trốn tránh sợ hãi mà thôi.

Thiên Linh thở dài nói: “Đừng nói là nương nương là kim tôn ngọc quý. Đơn giản nói Yên Xảo, trở về liền không bình thường, run rẩy nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng không biết đang nói cái gì. Qua một lúc lâu mới nhận ra ta, ôm ta liền khóc. Lúc ấy đúng là ta bị dọa sợ, bộ dạng của ngươi thì không khác người chết, nàng thì không bình thường, ta sợ nương nương tức giận đem nàng nhốt vào Chấp Hình Ty, vậy thật sự mất mạng.”

Dương Quỳnh hỏi: “Tại sao lại sợ Yên Xảo bị giam vào Chấp Hình Ty?”

Không đợi Thiên Linh nói chuyện, tiếng cửa vang lên, Yên Xảo từ bên ngoài chui vào. Nàng vừa thấy khí sắc của Dương Quỳnh so với mấy hôm trước tốt hơn nhiều, đùa giỡn nói: “Bồ Tát sống của cứu mạng của ta, khó được hôm nay khí sắc tốt như vậy.”

Dương Quỳnh nhìn Yên Xảo, thấy nàng giống như trước hoạt bát nói nhiều, hoàn toàn không bị ám ảnh.

“Các ngươi nói gì đó?” Yên Xảo rót chén trà, uống một ngụm.

“Đang nói bộ dạng ngươi lúc trở lại.” Thiên Linh lại lần nữa vắt khăn, giúp Dương Quỳnh lau tay.

“Ôi, đừng nói nữa. Hiện tại ta nghĩ lại thôi cũng cảm thấy sợ, mấy ngày đều gặp ác mộng.” Yên Xảo lập tức kêu lên.

“Có người bị giam vào Chấp Hình Ty sao?” Dương Quỳnh lại hỏi.

Yên Xảo cùng Thiên Linh liếc nhìn nhau, Thiên Linh không nói chuyện, Yên Xảo nói: “Tỷ tỷ tốt của ta, ngươi là anh hùng cứu được nương nương chúng ta cùng Cẩm phi nương nương, lại bị thương, Hoàng thượng hạ lệnh phải cứu sống ngươi. Có điều những người khác không may mắn như vậy. Ngươi không biết là mấy ngày nay trong cung loạn thành cái dạng gì? Hoàng thượng hạ chỉ tra rõ chuyện thích khách, mỗi ngày đều có người bị bắt vào Chấp Hình Ty, đó là nơi người nên lưu lại? Không quan tâm là nương nương chủ tử, hay cung nữ thái giám, bắt vào liền tra xét, tra không được liền đánh, đánh tới khi nào nói thì thôi. Hôm qua ta đi tìm Hà Chưởng dược lấy thuốc, gặp cung nữ Ngọc Tâm của Phong Nguyên điện bị bắt, nàng khóc rất thảm, làm ta tối qua thiếu chút nữa lại gặp ác mộng”

Thiên Linh cũng thở dài: “Nếu không phải nương nương chúng ta không có hiềm nghi, chúng ta không an ổn mà sống được như vậy. Trong cung này, chủ tử gặp chuyện, nô tài luôn là người bị chém trước tiên.”

Dương Quỳnh gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng cung nữ thái giám bị phạt hình, bị giết, bị hại. Cái gọi là mệnh nô tài, quả nhiên ti tiện như cỏ rác, sinh tử đều không do mình làm chủ.

“Có chủ tử bị bắt sao?” Dương Quỳnh cũng muốn biết lần hành thích này rốt cuộc là ai làm chủ.

Yên Xảo nhanh mồm nhanh miệng, ở trước mặt ân nhân cứu mạng cũng không giấu diếm nói: “Mai Tu Dung ở Ngô Đồng uyển cùng ngày bị bắt. Cũng đã vài ngày, nhưng không có tin tức, đoán chừng là lành ít dữ nhiều.”

Dương Quỳnh chau mày, không hiểu vì sao Mai Tu dung bị bắt.

Thiên Linh chu đáo, nhìn biểu tình của Dương Quỳnh cũng biết nàng rõ ràng không hiểu nguyên nhân đằng sau, vì vậy giải thích nói: “Vũ kỹ (kỹ thuật múa) của Mai Tu dung đệ nhất Hậu cung. Vũ đạo lần này là do nàng phụ trách tập diễn.”

Khó trách sẽ bị bắt. Dương Quỳnh thầm nghĩ, xem ra Mai Tu dung là trúng kế của người khác. Chủ mưu phía sau chắc chắn không phải nàng. Dù có là người ngu xuẩn cũng sẽ không ở tiết mục mình phụ trách động tay động chân.

Có điều chuyện này rất khó nói rõ. Đạo lí dễ hiểu như vậy khẳng định Hoàng thượng cũng minh bạch. Nhưng mà rốt cuộc là thích khách xuất hiện trong vũ đạo, hơn nữa chết rất nhiều người, còn có một Liễu Thục phi, cái này đúng là chuyện đại sự! Coi như Mai Tu dung không phải chủ mưu, cũng khó trốn khỏi tội giám sát không nghiêm. Dù thế nào cũng là tai nạn do thiếu trách nhiệm.

“Lần này mất bao nhiêu người? Ngoại trừ Liễu Thục phi, còn có vị nương nương khác bị thương hoặc chết sao?” Dương Quỳnh hỏi.

Thiên Linh nói: “Quý phi nương không bị thương, nhưng bị kinh động rất lớn, nghe nói trở về liền bệnh không dậy nổi, đến bây giờ cũng không xuống giường được. Cẩm phi nương nương được nương nương chúng ta chiếu cố, cũng coi như tránh được một kiếp. Có điều trong lúc hỗn loạn bị trật mắt cá chân, tạm thời không cách nào đi đường. Hai ngày trước nghe nói ngươi đã tỉnh, lập tức phái Phù Dung tới, ta thấy ngươi còn không có khí lực ứng phó nàng, liền để cho nàng đi vào liếc ngươi một cái liền xong. Cẩm phi nương nương nói, chờ chân nàng tốt hơn, muốn đích thân tới đây cảm ơn ngươi.”

Yên Xảo nói tiếp: “Cốc Chiêu viện bị kiếm của thích khách xẹt qua làm cổ bị thương, nếu bên người nàng không có cung nữ Hoàng Oanh trung tâm, liều mạng đụng vào làm lệch kiếm khí, thì một kiếm kia đã lấy mạng Cốc Chiêu viện. Sở Tu nghi liền đáng tiếc, bị thích khách đâm, bụng tổn thương, hài tử không giữ được, mà mạng cũng không bảo trụ nổi. Mặt Lý mỹ nhân bị kiếm tổn thương thương, nghe nói rất nặng, thái y nói coi như khỏi hẳn cũng rất khó gặp người. Còn có Liễu mỹ nhân vì cứu Tề mỹ nhân bên cạnh mà bả vai trúng một kiếm, cũng may không nặng, không có gì đáng ngại.”

Dương Quỳnh nghe nói Sở Tu nghi chết rồi, trong lòng giật mình không nhỏ. Ngày đó nàng giết đến trời đất mù mịt, tất cả sự chú ý đều dùng để ứng phó thích khách cùng bảo hộ Khang phi, đối với mọi chuyện xung quanh hết thảy thật sự không có sức đi lưu tâm. Nếu không phải Liễu Thục phi chết trước mặt nàng, đại khái nàng cũng không biết. Sở Tu nghi lại chết như vậy, nghĩ đến đứa bé trong bụng nàng, Dương Quỳnh cũng chỉ có thể thương cảm. Hiển nhiên Thiên Lý rõ ràng, quả báo tuần hoàn, bỗng nhiên nghĩ đến một người, nàng vội hỏi: “Vậy còn Trần Chiêu nghi?”

Yên Xảo suy nghĩ một chút nói: “Chưa thấy nàng bị thương. Nghe nói lúc ấy nàng núp dưới mặt bàn, bọn thích khách không chú ý đến nàng.”

“Xem ra lần này ngoại trừ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, cũng chỉ có nàng toàn thân trở ra.” Dương Quỳnh ý vị thâm trường nói.

Thiên Linh nói: “Thanh Diệp lời này của ngươi...”

Dương Quỳnh cười nói: “Biểu lộ cảm xúc thôi. Các ngươi không cần để ở trong lòng.”

“Lần này nhóm nương nương tuy rằng bị thương, nhưng những cung nữ đi theo hôm đó càng không may. Bên Thục phi nương nương không cần nói, một người cũng không sống sót. Bên Quý phi nương nương, Vũ Nhi bị đả thương, còn có Hoàng Oanh bên Cốc Chiêu viện, Tịch Mai, Tuyết Mai bên Sở Tu Nghi, Thạch Lưu, Đỗ Quyên bên cạnh Lý mỹ nhân, Thanh Liễu, Lục Liễu bên Tề mỹ nhân, đều chết dưới kiếm của thích khách.” Yên Xảo nói đến đây hai mắt có chút ướt át, nước nở nói: “Nếu nương nương không mang theo ngươi bên người, chúng ta cũng đã mất mạng.”

Dương Quỳnh có chút đau đầu, nàng rất không chịu được tiểu cô nương khóc sướt mướt này, vì vậy liếc mắt ra hiệu với Thiên Linh. Thiên Linh hiểu ý, tới kéo tay Yên Xảo nói: “Ngươi xem ngươi, đều qua vài ngày, còn vừa nói vừa khóc như vậy. Ngươi là đại nạn không chết, tất có phúc hậu, nên vui vẻ mới phải.”

Nước mắt Yên Xảo rơi cũng nhanh, ngừng cũng nhanh, rất nhanh liền hong khô, vừa cười vừa nói: “Thiên Linh nói đúng. Nương nương chúng ta cũng nói như vậy.”

“Nương nương tốt không?” Dương Quỳnh vẫn là hỏi.

Thiên Linh nói: “Ngươi yên tâm đi. Chỗ nương nương có Xuân Dương các nàng chăm sóc. Thái y nói nương nương bị kinh hãi quá độ, thân mình suy yếu, đã kê thuốc bổ cho nương nương bồi dưỡng.”

Dương Quỳnh đại khái biết rõ tình huống, trong lòng thoáng an ổn chút ít. Xem ra tạm thời chuyện mình biết võ công cũng không mang đến phiền toái cho Khang phi, cũng không khiến Hoàng thượng nghi ngờ. Có điều lần này lộ mặt lớn như vậy, về sau muốn không ai biết, sống an phận, chỉ sợ là không thể.

Cung Phượng Từ.

Trong cung trải qua sự kiện thích khách, Hoàng hậu cũng thật nằm vài ngày mới có khí lực ứng phó tình hình rối loạn trước mắt. Hoàng thượng nổi giận, một đám cung nữ thái giám bị bắt giam, tra xét. Hiện tại, Mai Tu dung đang ở Chấp Hình Ty chịu hình, nghe nói đã qua ba lần công đường, nhưng vẫn không hỏi được gì.

“Mai Tu dung thật ra là một người trung thực, đáng tiếc.” Hoàng hậu cũng biết Mai Tu dung oan uổng, nhưng vậy thì thế nào? Nàng phụ trách vũ đạo lại xuất hiện thích khách, đây cũng đã là tội chết của nàng.

Nghĩ tới đây, Hoàng hậu nhớ tới cung nữ liều chết bảo hộ Khang phi cùng Cẩm phi, “Cung nữ chỗ Khang phi tên gì?”

Cung nữ Thải Lăng bên người vội vàng nói: Thưa nương nương, nàng gọi Thanh Diệp.”

“Thanh Diệp...” Hoàng hậu thì thào nói, “Trong cung có một cung nữ biết võ công tốt như vậy, Khang phi thật sự là thâm tàng bất lộ (không để lộ tài năng).” Nàng nghĩ một chút, phân phó nói: “Đi điều tra lai lịch của Thanh Diệp.”

“Vâng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui