Mạc Đạo Vô Tâm

Dương Quỳnh nhìn mình, lại nhìn Khang phi, bộ dạng như vậy, ngốc tử cũng biết đêm qua các nàng làm cái gì. Dương Quỳnh hiểu ý, biết rõ loại chuyện này không thể lấy ra đùa giỡn, vì thế lập tức đứng dậy mặc quần áo, sau khi sửa sang lại bản thân, quay đầu liền thấy Khang phi đã mặc xong tẩm y, đồng thời thu dọn lại giường đệm, lần thứ hai nằm xuống.

“Thu Hoa, sau này những chuyện như vậy, để ta làm đi.” Dương Quỳnh đau lòng nàng, đường đường là cung phi, vậy mà phải tự mình thu dọn giường chiếu.

Khang phi ôn nhu cười, “Ngay cả y phục ngươi còn mặc không xong, có thể làm những việc này sao?”

Mặt Dương Quỳnh ửng hồng, nàng đúng là ngu ngốc, mấy việc này dù thế nào cũng không làm được.

“Được rồi, đừng so đo những cái đó. Ngươi lấy chăn đến trường kỷ (ghế dài) nằm một lúc đi, Như Quyên các nàng chốc lát sẽ vào.” Khang phi chỉ chỉ ngăn tủ ở một bên nói.

Dương Quỳnh cúi đầu trộm hương xong, lúc này mới thỏa mãn đi lấy chăn. Mặt ngoài, Khang phi đối với hành động này của Dương Quỳnh vô cùng bất mãn, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.

Dương Quỳnh cầm chăn đến trên ghế, nằm xuống, chuẩn bị đắp kín. Không có Khang phi ở trong ngực, nằm thế nào cũng đều cảm thấy không thoải mái.

Khang phi nhìn Dương Quỳnh lăn qua lăn lại, vừa bực vừa buồn cười, “Ngươi nhịn một chút, trời rất nhanh sẽ sáng.”

Dương Quỳnh “Nha” một tiếng, cố gắng áp chế lại ý niệm muốn xoay người, miễn cưỡng nằm thẳng.

Ước chừng qua nửa canh giờ, sắc trời càng sáng hơn. Cửa có động tĩnh, “Nương nương người tỉnh chưa?” Tiếng của Như Quyên truyền vào.

“Vào đi.” Khang phi ngồi dậy nói.

Dương Quỳnh nghe thấy tiếng động, cũng mở to mắt.


Cửa bị mở ra, Như Quyên dẫn theo hai tiểu cung nữ bưng đồ dùng rửa mặt đi vào. Ba người vừa thấy Dương Quỳnh nằm ở trên ghế, đều ngây ngẩn cả người.

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Như Quyên hỏi. Sắc mặt của nàng rất không tốt, quầng thâm mắt rất to, giống như một đêm không ngủ.

“Nàng ở trong này gác đêm.” Khang phi đứng dậy, mặt không đỏ thở không gấp nói dối, bộ dạng nghiêm trang làm Dương Quỳnh muốn cười.

Khang phi liếc mắt lại đây, ánh mắt chứa nồng đậm ý tứ cảnh cáo, thành công làm Dương Quỳnh ngậm miệng.

Như Quyên cũng nghiêm túc gật gật đầu nói: “Hóa ra là như vậy.”

Khang phi nhìn nàng hỏi: “Nguyên Hương thế nào rồi?”

Như Quyên cười nói: “Đã qua rồi, hiện tại nàng đang ngủ. Nương nương yên tâm.”

Khang phi gật đầu, “Lát nữa ngươi cũng đi ngủ đi. Hôm nay không cần hai người các ngươi qua đây. Đều dằn vặt một đêm, nên nghỉ ngơi cho tốt.”

Như Quyên khom người nói: “Tạ nương nương ân điển.”

Khang phi thở dài, “Nếu không phải nàng không biết làm những việc này, thì hiện tại ngươi cũng có thể đi nghỉ rồi.” Nói xong ánh mắt nhìn về phía Dương Quỳnh đã đứng dậy.

Như Quyên thấy Dương Quỳnh đang chiến đấu hăng hái với tóc của mình, không nhịn được nở nụ cười. Hai tiểu cung nữ phía sau nàng cũng nhếch miệng theo.


Dương Quỳnh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bốn nữ tử bên kia, biết Khang phi lại nhắc tới chuyện cũ. Nàng không đếm xỉa đến những chế nhạo thiện ý này, cứ thế đi đến trước mặt Khang phi nói: “Nương nương, nô tỳ phải về trang điểm.”

Khang phi phất phất tay, khi Dương Quỳnh thi lễ ánh mắt nhìn về phía Khang phi, con ngươi chợt hiện lên một tia ám muội. Khang phi trong lòng rùng mình, nhưng cũng không để người khác phát hiện. Dương Quỳnh nhìn ra nội tâm Khang phi có biến hóa, lúc này mới xoay người rời đi.

Như Quyên nhìn hai người họ mặt mày thay đổi, mơ hồ cảm thấy có chút bất thường. Nhưng lại không nắm bắt được, chẳng lẽ là mình đa nghi?

Hầu hạ Khang phi rửa mặt xong, Thiên Linh tiến vào bắt đầu chọn lựa quần áo mà Khang phi cần mặc trong ngày hôm nay.

Như Quyên hỏi: “Thiên Linh, hôm nay ngươi đến sớm vậy.”

Thiên Linh oán giận nói: “Còn không phải tại Thanh Diệp không có lương tâm kia. Sáng sớm trở về đã đánh thức ta. Ta nhìn canh giờ, không dám ngủ tiếp, đành phải thức dậy chuẩn bị. Nàng thì tốt rồi, bò lên giường ngủ, gọi cũng không tỉnh.”

Khang phi nói: “Hôm qua nàng canh giữ cho bổn cung cả đêm, các ngươi cũng đừng trách cứ nàng. Ngoài ra, tối hôm qua Hoàng thượng phong thưởng chắc các ngươi cũng đã nghe nói, bây giờ Thanh Diệp là nữ quan tứ phẩm, thân phận không giống các ngươi. Có điều bổn cung thấy tính khí của nàng cũng không phải là người kiêu ngạo. Giữa tỷ muội các ngươi tình cảm tốt thì tốt, nhưng ở trước mặt người khác, vẫn phải cho nàng một ít thể diện.”

“Vâng.” Như Quyên cùng Thiên Linh đáp.

Trang điểm thay quần áo hoàn tất. Hôm nay Nguyên Hương cùng Như Quyên được Khang phi cho về nghỉ ngơi. Cho nên Dương Quỳnh cùng Thiên Linh liền theo Khang phi đi Cung Phượng Từ thỉnh an.

Vào chính điện Cung Phượng Từ, liền trông thấy Đỗ Niệm Vân ở chính diện đi tới, “Khang phi nương nương vạn phúc kim an.”


Khang phi cười nói: “Miễn lễ. Bổn cung còn chưa chúc mừng Đỗ Mỹ nhân được tấn phong đây.”

Đỗ Niệm Vân nói: “Nương nương đừng nói như vậy. Thần thiếp không dám nhận.”

“Đỗ Mỹ nhân quá khiêm tốn rồi. Khúc ca tối qua vang động cả triều đình, quả thực làm bổn cung vô cùng ngưỡng mộ.” Khang phi ngồi xuống vị trí của mình. Dương Quỳnh tự nhiên là đi đến đứng ở phía sau nàng.

Tôn Mỹ nhân ở một bên nói: “Khang phi nương nương, cung nữ này của người không phải hôm qua đã được Hoàng thượng phong là nữ quan tứ phẩm rồi sao, thế nào lại vẫn còn đứng ở phía sau người vậy?” Âm thanh trong trẻo, một câu nói này của nàng, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người trong chính điện đều nhìn về phía bên này.

Khang phi biết, Tôn Mỹ nhân là đang tức nàng chỉ khen ngợi Đỗ Niệm Vân ca hát tối qua, mà không khen ngợi vũ đạo của nàng. Tôn Mỹ nhân tự phụ là nhất vũ khuynh thành, lại không đạt được cơ hội tấn phong, mà nàng luôn khinh thường Đỗ Niệm Vân, thế nhưng chỉ bằng một khúc “Đêm nghe tiếng sáo trên Thành Thụ Hàng” lại kỹ kinh tứ tọa* làm mình bị hạ thấp không nói, còn được tấn phong làm mỹ nhân, ngang vai ngang vế cùng mình. Cơn giận này sao nàng nuốt xuống được?

*Kỹ kinh tứ tọa: Ý nói tài nghệ xuất sắc tới mức làm mọi người ở bốn phương đều kinh hãi.

Khang phi nói: “Nếu không, Tôn Mỹ nhân nghĩ như thế nào?”

Tôn Mỹ nhân nói: “Nếu đã là nữ quan được Hoàng thượng phong, thì phải nên có dáng vẻ của nữ quan, không thể giống như lúc trước tùy ý để cung nhân (người trong cung) sai khiến.”

Đối với lời nói rõ ràng châm ngòi quan hệ chủ tớ như vậy, Dương Quỳnh nghe xong cười, nói: “Nương nương, cho phép ta nói vài câu có được không?”

Khang phi gật đầu, nàng đang không muốn tranh cãi cùng Tôn Mỹ nhân, cùng người như vậy tranh đua miệng lưỡi, bỗng dưng làm mất thân phận.

Dương Quỳnh nói: “Lời này của Tôn Mỹ nhân rất đáng để đàm luận. Quả thật ta được Hoàng thượng phong làm nữ quan tứ phẩm, nhưng vẫn ở lại Cung Lung Hoa làm người hầu. Khang phi nương nương vẫn là chủ tử của ta. Ta nghe lời chủ tử, chẳng lẽ là sai? Ta được phong, đơn giản là vì thời điểm nguy hiểm cứu mạng nương nương, chẳng lẽ sau khi phong quan, ta liền không cần quan tâm đến an nguy của nương nương? Mọi thứ của Thanh Diệp hôm nay, tất nhiên là vì Hoàng ân mênh mông, nhưng cũng là do Hoàng thượng coi trọng nương nương. Không có nương nương, sẽ không có những thứ này của Thanh Diệp. Cho nên, dù quan vị của Thanh Diệp có cao tới đâu, thì cũng là người của nương nương. Chuyện vong ân bội nghĩa, trở mặt vô tình, Thanh Diệp không làm được.”

Mấy câu nói liền làm Tôn Mỹ nhân tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, “Ngươi... Ngươi, một tiểu tiểu cung nữ lại dám nói chuyện với ta như vậy?”

Khang phi nghe xong, thản nhiên nói: “Lời này của Tôn Mỹ nhân sai rồi. Ngươi là Mỹ nhân tứ phẩm, Thanh Diệp là nữ quan tứ phẩm, theo như phẩm cấp, hai người các ngươi là ngang nhau. Huống chi, không phải Tôn Mỹ nhân vừa mới nói, Thanh Diệp đã là nữ quan tứ phẩm thì không nên tùy ý để cung nhân sai khiến sao, chẳng lẽ bây giờ Tôn Mỹ nhân muốn nuốt lời?”


Cốc Chiêu dung ở một bên nhìn thấy tình cảnh này thì không khỏi lắc đầu. Tôn Mỹ nhân này cũng quá tự phụ rồi. Dĩ nhiên lại cùng Khang phi tranh cãi. Hậu cung này trên dưới ai mà không biết, phụ thân của Khang phi một đời học giả uyên thâm, nổi bật nhất là tài biện luận. Hơn nữa khi biện luận đều nói có sách, mách có chứng, dẫn chứng phong phú, đối thủ trình độ hơi thấp một chút, thì ngay cả hắn nói cái gì cũng nghe không hiểu. Khang phi kế thừa đặc điểm này của phụ thân. Tuy rằng tận lực không đưa ra dẫn chứng, thế nhưng kỹ xảo biện luận, nắm chắc thời cơ, thì trong Hậu cung này không ai có thể địch nổi. Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng từng chính miệng nói: “Tranh cãi cùng Khang phi, là chuyện mà chỉ có kẻ ngu xuẩn mới làm.” Mà hôm này, Tôn Mỹ nhân liền đảm nhiệm làm một kẻ ngu xuẩn.

Tôn Mỹ nhân bên này đã muốn nổi trận lôi đình, nhưng đúng như Khang phi nói, Thanh Diệp đã là nữ quan ngang cấp với mình, hơn nữa lại thêm một người là phi tử nhất phẩm, nàng căn bản không phải là đối thủ.

Khang phi nói xong cũng không thèm nhìn Tôn Mỹ nhân. Dù vũ đạo có tốt đến đâu, mà đầu óc không dùng được, thì cũng vô dụng.

Trần Chiêu nghi đã sớm tới, nàng luôn ở vị trí của mình không nói lời nào. Từ lúc Khang phi vào cửa, ánh mắt của nàng đều nhìn chằm chằm Khang phi. Chuyện tối hôm qua thoạt nhìn là do Đỗ Niệm Vân khổ tâm trù tính, một khúc ca đạt được Thiên thính. Nhưng nàng cảm giác việc này không thể không liên quan đến Khang phi.

Giọng hát của Đỗ Niệm Vân không tệ, nhưng nếu không được mài giũa cẩn thận, nàng bất quá cũng chỉ là một khối ngọc thô, làm sao có thể tỏa ra ánh hào quang? Như vậy, là ai đang giúp nàng? Ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho nàng một khúc thành danh, trực tiếp đạt được tấn phong.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Khang phi trước mắt này. Khang phi đại tài, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi. Nhưng ngoại trừ thư pháp, Khang phi gần như chưa từng thể hiện qua tài năng của mình. Nàng từng nghe người ta nói, Khang phi bảy tuổi đã có thể nhảy Kim Liên Vũ. Đại ca Thẩm Minh Hoa của nàng từng nói đùa, nếu sau này lớn lên nàng vẫn có thể tiếp tục nhảy Kim Liên Vũ, thì hắn sẽ noi theo Nam Đường, thật sự tạo ra một đóa hoa Kim Liên bằng vàng ròng để muội muội dùng khi khiêu vũ. Thẩm Thu Hoa bảy tuổi nghe xong nghiêm mặt nói, Nam Đường bởi vì sa vào xa hoa phung phí mà vong quốc, ca ca sao có thể noi theo? Từ đó về sau nàng cũng không nhảy Kim Liên Vũ nữa.

Một nữ hài bảy tuổi đã có tâm trí như thế, vậy thì Khang phi hiện giờ trải qua Hậu cung rèn luyện, tâm tính nên là cỡ nào?

Trần Chiêu nghi đột nhiên cảm thấy càng nghĩ càng sợ, vì cái gì mà nàng vẫn luôn cho rằng Khang phi là người yếu nhất trong tứ phi? Rõ ràng thực lực của nữ tử này đáng sợ như vậy. Trần Chiêu nghi xiết chặt khăn trong tay, âm thầm suy tính, hiện tại quay đầu lại, còn kịp hay không?

Lúc này, Hoàng hậu đi ra. Mọi người đứng dậy thỉnh an. Hoàng hậu cho mọi người miễn lễ, mọi người đều tự ngồi xuống.

Tinh thần Hoàng hậu không được tốt, “Ngày hôm qua cám ơn chư vị tỷ muội đã đến chúc mừng. Bổn cung rất vui.”

Tất cả mọi người cười theo, lại thấy Hoàng hậu chuyển đề tài, “Đêm qua trong yến hội, lời của cung nữ Nhu Xảo Cung Ngọc Thần, tất cả mọi người đã nghe rồi chứ?”

Ánh mắt Hoàng hậu lướt qua gương mặt từng người. Thần thái mọi người đều khác nhau, có người cúi đầu trầm tư, có người sợ hãi biến sắc, có người thản nhiên đối mặt. Hoàng hậu thở dài, “Chuyện này liên quan đến sinh tử của hai vị Liễu Thục phi của Cung Ngọc Thần. Ngày hôm qua Hoàng thượng đã bàn luận với bổn cung, nói đây là chuyện xấu. Tục ngữ có câu: Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Chư vị tỷ muội hãy nhớ lấy.”

Mọi người đồng thanh nói: “Cẩn tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận