Mặc Diện

"Nanako... bị bệnh tim bẩm sinh..."

Yukimura nghe Sumitobi nói vậy, liền nghĩ kĩ xem "Nanako" là ai, một hồi lâu mới nhớ ra đó là cô gái đã giúp Sumitobi khi cô bị lạc hồi bọn họ đi huấn luyện ở biệt thự Atobe, anh nhớ cô gái ấy tên là Fujisaki Nanako, là em họ của Irie Kanata, không nghĩ tới tuổi trẻ mà lại bị bệnh ấy...

Hình như từ đó Sumitobi đã coi Nanako là người bạn rất tốt, khó trách Sumitobi lại phản ứng như vậy...

Yukimura thấy nếu cứ để Sumitobi khổ sở như vậy thì cũng không phải là biện pháp hay, liền vội vàng an ủi nói: "Sumitobi, cậu xác định là Fujisaki sao, không chừng cậu đã nhìn lầm rồi, rất có thể là trùng tên. Hơn nữa, chẳng phải Fujisaki ở thành phố Shizuoka sao? Sao lại xuất hiện ở bệnh viện của Kanagawa?"

Shizuoka? Sumitobi thế mới biết tên của nơi câu lạc bộ Tennis huấn luyện, nhưng cô cũng nhớ rõ Nanako từng nói mình là người Kanagawa, chỉ là vì nghỉ hè cho nên mới đến nhà anh họ chơi, cô cũng nhớ rõ sắc mặt Nanako khi đó không tốt lắm, Irie từng nói sức khỏe của Nanako không tốt, cũng hiểu được lúc xem tivi ở nhà Irie, Sumitobi đã hỏi tình trạng sức khỏe của Nanako, thậm chí nói mình có thể giúp cô các biện pháp dưỡng sinh, Nanako đã cười... là cười khổ...

Nhưng khi đó cô lại ngây ngốc hỏi tình trạng sức khỏe của Nanako, lẽ ra cô phải rõ ràng so với bất cứ ai rằng tâm tình khi đó của Nanako...

"Seiichi, Nanako ở trong bệnh viện này, chúng ta đi tìm em ấy được không?!" Sumitobi đột nhiên định thần lại, theo lý mà nói, Nanako hẳn là ở trong bệnh viện này, liền vội vàng kéo ống tay áo của Yukimura, mở miệng nói.

Thấy Sumitobi sốt ruột, Yukimura do dự, kỳ thật anh không muốn đồng ý cho lắm, lỡ như đúng là Fujisaki, thì gặp sẽ chỉ làm Sumitobi càng thêm khổ sở mà thôi, nhưng nếu không đồng ý thì Sumitobi cũng sẽ không dễ chịu...

Quan trọng nhất là... Anh luôn không thể cự tuyệt Sumitobi, cho nên cũng chỉ là do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý...

Cùng Sumitobi đi hỏi số phòng bệnh của Fujisaki Nanako, mang theo Sumitobi tìm được, lúc mở cửa, Sumitobi hít sâu hai cái để làm mình tỉnh táo lại, nâng tay lên đang định đẩy cửa đi vào, thì cửa đã được người bên trong mở ra...

Hai bên đều sửng sốt, cuối cùng, Yukimura mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc này... "Irie tiền bối..."

Irie Kanata đẩy cửa ra đã nhìn thấy người mà mình không nghĩ tới, cũng sửng sốt, nhưng đã định thần lại lúc Yukimura mở miệng, nghi hoặc nhìn hai người, mở miệng hỏi: "Sao hai người lại ở đây..."

Thấy Irie Kanata, Sumitobi đã khẳng định Nanako ngay trong phòng bệnh này, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Có phải Nanako ở bên trong không ạ?"

Nghe Sumitobi nói vậy, Irie càng thêm nghi hoặc, chỉ là thêm một chút kinh ngạc: "Sao

em lại biết?"

Nhìn thấy Irie Kanata kinh ngạc, Sumitobi có một chút mất mát, mở miệng thành thật trả lời Irie Kanata: "Em vô tình thấy được hồ sơ ca bệnh của Nanako..."

Thấy Sumitobi buồn bã, Irie Kanata lại thoải mái mỉm cười, gật đầu với Sumitobi rồi

nói: "Xem ra em quả thật đã coi Nanako là bạn..."

Nghe vậy, trong lòng Sumitobi càng thêm khổ sở, nhíu chặt mày nhìn Irie, thì thào hỏi: "Nanako đã giúp đỡ em, đương nhiên em coi em ấy là bạn, chỉ là vì sao em ấy không nói cho em biết tình hình của em ấy?"

Irie nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phía sau, muốn ngăn cách tiếng nói của bọn họ và căn phòng, sau đó quay đầu nhìn về phía Sumitobi, nói nhỏ: "Nanako là một cô bé ngoan, nhưng vì sức khỏe, nên lúc ở trường, mọi người không dám đến gần em ấy, sợ mình không

cẩn thận sẽ kích thích đến em ấy, cho nên bình thường Nanako rất cô đơn, cho tới bây giờ,

anh vẫn chưa thấy em ấy mang bạn về nhà chơi bao giờ..."

Nói đến đây, Irie nhắm mắt lại, như đang điều chỉnh cảm xúc của mình, không qua bao lâu sau lại mở mắt ra, bình tĩnh lại nói tiếp: "Nanako đã coi em là bạn thân, thứ nhất là không muốn em lo lắng, thứ hai... có lẽ là sợ hãi sẽ mất đi người bạn là em"

Irie Kanata càng nói, Sumitobi lại càng khổ sở, cơ hồ có thể tưởng tượng Nanako đã gắng gượng cười vui như thế nào, nhìn Nanako, Sumitobi như nhìn thấy mình kiếp trước, nguyên nhân vì quá hiểu, cho nên mới khổ sở như vậy, giống như là không khí đều bị rút hết vậy, nếu không phải Yukimura còn ở bên cạnh, Sumitobi cảm thấy không chừng mình thật sự sẽ ngã xuống...

"Nếu em ấy đã coi em là bạn, thì càng nên nói cho em biết, để em cùng chia sẻ..." kiếp trước, cô cũng rất hi vọng có ai đó để chia sẻ cùng mình, vì cô luôn luôn cảm thấy nếu chuyện gì cũng nghẹn ở trong lòng thì sẽ rất khó chịu, rất khó chịu...

Đó là một trọng trách nặng nề, đến mức có thể dễ dàng áp đảo một người, nếu không thể đủ kiên cường, thì không chịu đựng được, nhưng người càng kiên cường thì sẽ càng cô đơn, Sumitobi hi vọng Nanako có thể ngẫu nhiên dỡ xuống sự kiên cường của mình...

"Em có thể... vào thăm em ấy không?" Sumitobi do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi Irie.

Irie chần chờ một chút, gật đầu, sau đó bước sang một bên để lộ cửa, Sumitobi quay đầu

nhìn Yukimura rồi nói: "Seiichi, cậu chờ tớ một chút nhé..."

Yukimura gật đầu, hi vọng lần gặp này đều có lợi với hai người, nếu họ đều có thể mở rộng cửa lòng, có lẽ sẽ có thể dễ chịu hơn một chút...

Được Yukimura đồng ý, Sumitobi không còn lo lắng gì nữa, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, Sumitobi đẩy cửa ra, một mình đi vào, lưu lại Irie Kanata và Yukimura đứng ở ngoài nhìn cánh cửa đóng lại sau lưng Sumitobi...

Irie Kanata thấy Sumitobi biến mất, vui mừng cười cười, quay đầu nói với Yukimura: "Watanabe là một cô gái tốt, Yukimura, mắt của em tốt thật!"

Nghe vậy, Yukimura ngẩn người, rồi lại mỉm cười, sau đó gật đầu nói: "Đúng thế, em

thật sự rất may mắn, mới có thể gặp được cô ấy..."

"Vậy thì phải càng thêm quý trọng mới được..." nghe Yukimura nói vậy, Irie Kanata cười càng vui vẻ, dừng một chút rồi nói tiếp: "Nanako cũng vậy, thật may mắn vì đã gặp được Watanabe, có lẽ Watanabe có thể làm Nanako trở nên sáng sủa lạc quan hơn"

Cửa phòng đóng lại, đi vào trong phòng bệnh, Sumitobi nhìn thấy cô gái mặc trang phục bệnh nhân trong căn phòng trắng toát, cô đơn ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ...

Nanako nghe thấy tiếng đóng cửa, biết có người vào, nhưng cô nghĩ chắc là anh họ mình lại lo lắng nên trở lại, cô không quay đầu, thở dài nói: "Anh họ, em không sao mà..."

Sumitobi cũng không để ý, chỉ im lặng đi tới bên giường Nanako, vươn tay nhẹ nhàng vỗ bả vai cô.

Nanako thế mới nhận ra có gì đó không bình thường, cảm giác không giống anh họ, vì thế Nanako chần chờ một lát, chậm rãi quay đầu lại, khi nhìn thấy Sumitobi, cô kinh hãi, còn tưởng rằng mình bị ảo giác, nhưng dụi mắt vài cái, phát hiện Sumitobi vẫn đứng đó, mới mở miệng hỏi: "Chị Sumitobi? Chị... sao chị lại ở đây..."

Sumitobi thở dài, cười với Nanako, ngồi xuống bên giường Nanako, nói: "Nếu chị không đến, có phải em sẽ không bao giờ nói cho chị biết tình hình sức khỏe của em hay không..."

Nghe Sumitobi nói vậy, Nanako căng thẳng, lập tức giơ tay lên ôm ngực mình, một tia bi thương hiện lên trong mắt: "Đợi làm xong giải phẫu, em sẽ nói cho chị..."

Sumitobi vươn tay kéo lấy bàn tay Nanako đang đặt ở trên ngực, dùng hai tay mình cầm lấy, Nanako cảm thấy tay mình được sự ấm áp bao trùm, khiến cả trái tim cũng như được ấm áp, cô nghe thấy Sumitobi nhẹ nhàng nói: "Vậy thì chị sẽ chờ em, chị sẽ đợi Nanako đi

ra khỏi phòng phẫu thuật rồi nói cho chị biết... rằng em không sao cả, được không?"

Mặt trời màu da cam xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, làm căn phòng trắng mà Nanako cảm thấy luôn tràn ngập mùi tiêu độc dược giờ trở nên không còn đáng sợ nữa, nhìn Sumitobi tươi cười, đột nhiên cô cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, như là sợ Sumitobi đổi ý, Nanako vội vàng gật gật đầu: "Vâng, em đồng ý, em đồng ý!"

Nanako liên tục gật đầu, nước mắt cũng liên tục chảy xuống, thoạt nhìn cực kỳ giống đứa trẻ vừa mua được món đồ chơi âu yếm mà vui mừng khóc, làm Sumitobi cũng cảm động, hốc mắt thiếu chút nữa cũng đỏ theo, Sumitobi nhẹ nhàng ôm Nanako vào trong lòng, vỗ lưng Nanako giúp cô bình tĩnh lại...

Sumitobi biết Nanako cần một bả vai để dựa vào đến mức nào, cần một lời hứa hẹn như thế đến mức nào, cần một lời cổ vũ như thế đến mức nào, sắp phải đối mặt với cuộc giải phẫu, không biết sẽ thành công hay thất bại, con người không ai không sợ hãi cái chết...

Không phải là sợ hãi đối mặt với nó, mà là sợ lúc đối mặt lại chỉ cô đơn một mình...

Giống như cô một mình xuất hiện ở thế giới này, thứ làm cô có thể kiên trì là niềm tin muốn sống tốt, nhưng một mình một người chịu đựng thì thật quá mệt mỏi. Người thứ nhất làm cô mở rộng cửa lòng là Yukimura, trong lúc vô tình, anh đã dùng những nụ cười tươi đơn giản chia sẻ với cô...

Sumitobi cũng hi vọng nụ cười của mình có thể chia sẻ với Nanako, cũng chỉ bây giờ,

Sumitobi mới hiểu tâm tình Yukimura hơn.

Đợi Nanako bình tĩnh trở lại, Sumitobi mới đứng dậy rời đi, trước khi đi, Sumitobi đồng ý với Nanako rằng hễ rảnh là sẽ đến thăm cô, rồi trong nụ cười tươi của Nanako, Sumitobi đẩy cửa phòng bệnh ra.

Ngoài cửa, Yukimura vừa trò chuyện với Irie Kanata vừa chờ cô, nhìn thấy Sumitobi đi

ra, thấy sắc mặt cô có vẻ tốt lên rất nhiều, anh nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười với Sumitobi.

Irie Kanata đưa lưng về phía phòng bệnh, cho nên khi thấy Yukimura nhìn phía sau mình mỉm cười, anh mới hậu tri hậu giác quay đầu lại, cũng không hỏi Sumitobi điều gì, chỉ cười chào Yukimura rồi vào phòng bệnh...

Yukimura đi đến bên cạnh Sumitobi, tự nhiên dắt tay Sumitobi, ôn hòa cười nói: "Chúng ta về nhà thôi"

Sumitobi gật đầu, nắm lại tay Yukimura, cùng đi ra bệnh viện...

Đêm đó, Yukimura nhận được điện thoại từ Irie, nói là Nanako cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, nhận làm giải phẫu, Yukimura nói tin tức này cho Sumitobi, Sumitobi không kinh ngạc, chỉ nhìn mặt trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, bình thản nói...

"Bởi vì bọn tớ đã hẹn nhau rồi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui