Mặc Diện

Yukimura tắm rửa xong trở lại phòng, vốn định nghỉ ngơi sớm, lại nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, bỗng nhận được điện thoại của Irie Kanata, nói là thời gian Nanako giải phẫu là ngày mai...

Ngày mai... Vậy là giống một bình ba vị, vị này dâng lên nối tiếp vị kia sao? Trạng thái hiện giờ của Sumitobi, có thể bình tĩnh nhìn Nanako bị đẩy vào phòng phẫu thuật sao?

Yukimura biết, phòng phẫu thuật là cơn ác mộng vĩnh viễn của Sumitobi, sau đó Yukimura mới phát hiện, mình không hiểu Sumitobi rõ như mình nghĩ, đợi đến khi định thần lại, mới phát hiện bất tri bất giác, anh đã chú ý cô đã lâu, cảm thấy mình vẫn chưa hiểu

rõ cô, quả thật người hiểu biết cô nhất trên thế giới này, chỉ là vì thích, cho nên mới luôn cảm thấy chưa đủ...

Tuy rằng mình cũng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Sumitobi chuyện Nanako giải phẫu, sau đó đặt điện thoại di động ở bên gối, rồi nhìn di động ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến những lần gặp nhau từ khi quen biết Sumitobi tới nay, thời gian trong tay mình giống như cát chảy vậy, nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm, mình vẫn không kịp bắt lấy cái đuôi của nó...

Hai tháng, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng trong hai tháng này, hình như mình thay đổi không ít, dù biết giấc mộng vẫn quan trọng, lại không thể quên những người thân bên cạnh; quen những ngày cùng Sumitobi sóng vai tựa vào tháp nước trên sân thượng hóng gió, quen những ngày sóng vai đi lên đường dài, rất nhiều thói quen,

cho nên dần dần không quay lại được nữa...

Nếu thói quen có thể nói sửa là sửa được, thì con người sẽ không vì thói quen của mình mà cảm thấy buồn rầu... Mà những thói quen đó làm anh trầm luân, không muốn sửa đổi...

Ngay tại khi Yukimura hồi tưởng lại, di động đầu giường đột nhiên vang lên, là tin nhắn trả lời của Sumitobi...

Ngày mai, tớ muốn chờ Nanako đi ra khỏi phòng phẫu thuật.

Đọc nội dung tin nhắn, Yukimura ngẩn người, xem ra Nanako đối với Sumitobi có ý nghĩa đặc thù gì đó, Sumitobi luôn đặc biệt quan tâm về chuyện của Nanako, Yukimura yên tâm hơn một chút, dù sao Nanako đối với Sumitobi mà nói, hẳn là xem như bạn bè...

Nếu Nanako có thể khỏe mạnh đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Sumitobi có thể dễ chịu hơn

hay không?

Dù thế nào, ngày mai là ngày mấu chốt, như vậy thì trong cuộc sống, anh có thể bồi ở bên cạnh Sumitobi là tốt rồi...


Buổi tối hôm nay, Sumitobi lăn qua lộn lại không ngủ được, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra hình ảnh kiếp trước mình bị đẩy vào phòng phẫu thuật, ngay sau đó thế giới liền trở nên tối đen, cô cảm giác mình luôn luôn rơi xuống, không ngừng, sau đó trong bóng tối ấy, bên tai thường thường vang lên tiếng Nanako...

Sumitobi đầy mồ hôi lạnh bừng tỉnh khỏi ác mộng, cuối cùng không ngủ được, biết chân trời ngoài cửa sổ dần dần phủ thêm ánh bình minh, Sumitobi ngồi ở bên cửa sổ nhìn mặt trời dần dần đuổi đi đêm tối, đột nhiên cảm thấy thật thần kỳ, nơi này rõ ràng là một thế giới giả dối, nhưng hết thảy lại vẫn chân thật. như vậy

Ở đây có cười vui, có nước mắt, có kích động, cũng có đau lòng...

Ở đây hình như có rất nhiều thứ mà ở thế giới kia mình không có, bạn bè không muốn mất đi, như là Nanako, còn có Marui, Niou, Kirihara...

Có người thân quan trọng, như là Watanabe Koji, Sumisaku...

Cũng có người mà mình muốn vĩnh viễn ở bên nhau đến cuối đời...

Nhìn bầu trời từ màu đen biến thành màu xanh đậm, lại chuyển thành xanh da trời nhạt, Sumitobi bừng tỉnh khỏi ác mộng, cứ thế ngồi bên cửa sổ cả đêm, thế cho nên đến khi đứng dậy lúc, mới phát hiện do ngồi im lâu quá, cho nên chân đã tê rần, Sumitobi ở trong phòng thử cẩn thận đi vài vòng, qua một hồi lâu mới dịu lại...

Watanabe Koji trở về được hai ngày, lần đầu tiên nhìn thấy Sumitobi xuống tầng ăn cơm, kích động thiếu chút nữa khiêu vũ quanh cái bàn, nếu là mọi khi, Sumisaku khẳng định sẽ lườm Watanabe Koji, sau đó cau mày nói "Bố, đừng làm mất mặt như vậy chứ" v.v…, nhưng hôm nay Sumisaku rất im lặng, chỉ ngồi ăn cơm, ngẫu nhiên bất an ngẩng đầu lén lút liếc Sumitobi...

Ăn cơm xong, Sumitobi giúp Watanabe Koji cầm bát đũa vào phòng bếp, thuận tiện mượn cơ hội nói cho Watanabe Koji biết hôm nay bạn mình phải làm giải phẫu, cho nên muốn đi bệnh viện, Watanabe Koji không ngốc, biết Sumitobi có tâm sự, nhưng cũng không định hỏi, Watanabe Koji cảm thấy con gái trưởng thành rồi, cho dù đối mặt khó khăn, cũng phải tự mình vượt qua...

Cho nên Watanabe Koji không hỏi gì, chỉ vỗ vỗ bả vai Sumitobi, nở nụ cười hiền lành

rất ít gặp ở ông:

"Đi đi, nhớ về sớm là được!"

Sumitobi mới đầu ngẩn người, nhanh chóng định thần lại, hậu tri hậu giác gật gật đầu. Sau đó vừa ra khỏi cửa, đã thấy Yukimura đang tựa vào cạnh cửa chờ cô, Sumitobi cũng


không kinh ngạc nhiều, bởi vì Yukimura luôn yên lặng xuất hiện, sau đó im lặng bồi bên

cạnh cô, lúc cô muốn nói chuyện, anh tìm đề tài để tán gẫu, lúc cô không muốn nói chuyện,

anh liền bồi tại bên cạnh cô sóng vai đi.

Lúc cô vui vẻ, anh cười với cô, lúc cô không vui, anh sẽ cười an ủi cô...

Ngày hôm qua lúc ngồi ở bên cửa sổ thức trắng đêm, Sumitobi suy nghĩ rất nhiều, phát hiện rất nhiều, những lần cô và Yukimura gặp nhau, mới định thần lại, thì ra dù là khi nào thì anh vẫn đều ở phía sau mình, làm cho mình có dũng khí, có niềm tin, tiếp tục đi về phía trước...

Suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ rõ ràng lên, nếu có Yukimura ở bên, nói không chừng...

Cô cũng có thể... dung nhập thế giới này...

Nếu có anh...

Yukimura nghe thấy tiếng đóng cửa, xoay người, nhìn Sumitobi đang ngây người nhìn

mình, Yukimura cười với Sumitobi, mở ra một bàn tay, nói: "Chúng ta phải đi nhanh một

chút, nếu không Fujisaki sẽ bắt đầu giải phẫu mất, tớ nghĩ Sumitobi muốn đưa em ấy vào phòng phẫu thuật đúng không?"

Đôi mắt Sumitobi hơi lóe ra, nhìn bàn tay Yukimura vươn về phía mình, do dự một chút, mới vươn tay mình ra, nhưng còn chưa đặt vào lòng bàn tay Yukimura, lại do dự hơi rụt lại, hình như rối rắm, cuối cùng vẫn là Yukimura vươn ra nắm lại tay Sumitobi...


"Sumitobi, cậu chậm chạp quá, xem ra bọn mình phải chạy thôi!" Thấy Sumitobi kinh

ngạc, Yukimura chỉ vô tư cười nói.

Dứt lời, cũng không cho Sumitobi thời gian phản ứng, đã trực tiếp giữ chặt tay Sumitobi chạy đi. Chạy được một đoạn xa, Sumitobi mới định thần lại, thở hổn hển nhìn Yukimura kéo tay cô chạy ở đằng trước, thật sự rất muốn hỏi, nếu không còn kịp thì vì sao không ngồi xe?

Nhưng Sumitobi bị động chạy liên tục thở, căn bản không nói nên lời, cứ thế bị kéo chạy tới bệnh viện, vội vội vàng vàng chạy vào phòng bệnh Nanako, trong phòng bệnh lại trống

rỗng, Sumitobi vội vã ngay cả thời gian thở dốc cũng không cho mình, chạy ra phòng bệnh giữ chặt một y tá đi ngang qua hỏi Nanako đâu.

"Là cô Fujisaki Nanako ở phòng bệnh này sao? Em ấy vừa được đẩy vào phòng phẫu thuật rồi..."

Sumitobi không đợi y tá nói hết lời, liền cùng Yukimura lại vội vàng chạy về phía phòng phẫu thuật. Yukimura biết hiện tại nhất định Nanako đang chờ Sumitobi, giống như năm đó mình bị đẩy vào phòng phẫu thuật, có thể trước lúc ấy nhìn thấy đội hữu, như thế mới có thể cho anh sự cổ vũ rất lớn...

Rốt cục, Yukimura mắt sắc liếc thấy Irie Kanata trong đám người lui tới trong bệnh viện,

lôi kéo Sumitobi đang sốt ruột hết nhìn đông tới nhìn tây, chạy về phía Irie Kanata, cách Irie

càng ngày càng gần, Sumitobi mới thấy Nanako đang nằm trên giường đang được bác sĩ đẩy

vào phòng phẫu thuật. "Khoan đã!"

Sumitobi hô lên khiến Irie chú ý, trong ánh mắt nghi hoặc của ba mẹ Nanako, Irie vội bảo các bác sĩ ngừng lại, Sumitobi thế mới kịp trước khi Nanako bị đẩy vào phòng phẫu thuật...

Nanako nhìn thấy Sumitobi đến, ngẩn người, sau đó vui vẻ nở nụ cười, bất an trong lòng lúc trước cũng tan thành mây khói...

Sumitobi vội vội vàng vàng tới, lúc đứng ở bên cạnh Nanako không nhịn được thở hổn hển mấy cái, cố gắng thở đều, Nanako mở miệng nói: "Em cứ tưởng là không kịp nhìn thấy

chị Sumitobi đâu, bây giờ thì em yên tâm rồi"

Sumitobi thở đều lại được, bước lên kéo tay Nanako, hỏi: "Nanako còn nhớ rõ cái hẹn


của bọn mình chứ?"

Nanako gật gật đầu, cười nói mình vẫn nhớ rõ, sau đó nói mình sẽ cố gắng, Sumitobi thế mới buông tay Nanako ra lúc bác sĩ thúc giục, nhìn Nanako bị đẩy vào phòng phẫu thuật tối đen, nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng lại, nhìn đèn đỏ trên cửa sáng lên...

Sumitobi nâng một bàn tay lên, đặt lên ngực cảm thụ tim đập, túm chặt quần áo, ở trong lòng không tiếng động cầu nguyện Nanako bình an đi ra...

Yukimura nhìn ra Sumitobi bất an, vươn tay cầm tay kia của Sumitobi đang cúi xuống, Sumitobi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Yukimura, thấy Yukimura vẫn tươi cười quen thuộc có thể làm cô an tâm, nói...

"Yên tâm đi, sẽ không sao đâu!"

Nghe Yukimura nói vậy, Sumitobi hít sâu, gật gật đầu, nói cho chính mình, không sao

cả, không sao cả, Nanako sẽ khỏe lên, Sumitobi nắm chặt tay Yukimura, cảm thấy đó là thuốc an thần của mình...

Nhìn đèn đỏ trên cửa phòng giải phẫu, Sumitobi đột nhiên nhớ tới, kiếp trước cô cũng hẹn với người bạn chung phòng bệnh như thế, rằng mình sẽ khỏe lên, bọn họ đều sẽ khỏe lên, sau đó một ngày nào đó, họ sẽ gặp lại nhau dưới ánh mặt trời, chứ không phải là trong bệnh viện nữa...

Người bạn chung phòng bệnh cũng cười như thế, cùng gia đình cô đưa cô vào phòng

phẫu thuật...

Cô không có cách nào bình an đi ra ngoài, sau đó cười nói với họ là mình không sao cả, cho nên cô ký thác hi vọng này lên Nanako, những người tương tự nhau, luôn không nhịn được muốn giúp đối phương một phen, huống chi Nanako không chỉ trải qua giống cô, mà còn là bạn của cô...

Cũng làm cho cô hiểu rõ rằng dù ở nơi nào, sinh mệnh đều rất đáng quý...

"Seiichi, đợi Nanako bình an, tớ có chuyện muốn nói với cậu..." Sumitobi dời mắt khỏi đèn đỏ, nhìn Yukimura bên cạnh, nghiêm túc nói.

Yukimura thấy vậy, không giật mình, chỉ cười nói...

"Tớ cũng có chuyện... muốn nói với Sumitobi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận