Mặc Mạch

Trần Mỹ Hoa sau đó cũng không phát cáu nữa, ở trên đường về nhà bà vẫn luôn hỏi Lục Nhung người thích nhất là ai, Lục Nhung đương nhiên là không nói cho bà rồi.

Lâm Mộ mua ba lọ sữa AD, Mỹ Mỹ uống xong rồi giống như cũng quên luôn chuyện này, không biết có phải do sữa ngon quá không.

“Cậu thích nhất là ai đó?” Lâm Mộ cố ý hỏi như vậy.

Lục Nhung bảo: Mùa xuân cũng biết, sao cậu lại không biết.

Lâm Mộ cắn ống hút, trong lòng vui sướng đến toát bong bóng, thiếu niên nói: Vậy, chúng ta quen nhau đi.

Lục Nhung nhìn cậu, đến cuối cùng khẽ nở nụ cười lại giống như thở dài, tựa như trong lòng mừng vui, rồi lại bất đắc dĩ.

Lâm Mộ giống như một đứa bé nho nhỏ đơn phương nhận được lời khen ngợi, cậu không biết việc mình thích Lục Nhung có chỗ nào không đúng, mà ngay cả Mỹ Mỹ bị alzheimer trong mắt cậu đều là đáng yêu đến thế.

Lâm Mộ cảm thấy, mình thích Lục Nhung giống như cũng biến thành siêu anh hùng, không có gì có thể ngăn được cậu.

***

Giờ tự học hôm ấy khối 11 phải thi trắc nghiệm tháng, Hứa Nhất Lộ bởi vì tình huống đặc biệt nên được phân ra một trường thi riêng, thời gian làm bài cũng dài hơn những người khác. Lâm Mộ làm nhiệm vụ thu bài thi, sau khi thi xong cậu đứng ở ngoài chờ Hứa Nhất Lộ, thầy giám thị đi ra thấy cậu còn gật đầu một cái.

Lâm Mộ úp người lên cửa sổ nhìn đăm đăm Hứa Nhất Lộ ở bên trong đang sờ soạng bài thi, nhìn một lát, lại nhích người qua lớp đặc biệt ở bên cạnh, Tào Trạm lúc này đã thi xong, đang mặt mày ủ rũ ngồi bên kia nói chuyện với Mỹ Mỹ, Lâm Mộ vừa mới thò đầu vào, Mỹ Mỹ lập tức thấy được cậu.

“Thi không tốt hả?” Lâm Mộ dựa người vào cửa sổ, hỏi.

Tào Trạm vẻ mặt chù ụ nói “Lần này tớ lại không đạt tiêu chuẩn rồi.”

Lâm Mộ nói “Không sao, đạt tiêu chuẩn một môn cũng là có tiến bộ mà.”

Tào Trạm thở dài một cái dòm như ông cụ non “Lúc tớ làm bài cảm thấy đề thi thật là khó quá chừng luôn, sao tớ lại ngốc như vậy.”

“Cậu chỉ là nhất thời mê mang thôi, không cần tự gọi mình ngốc.” Lâm Mộ mỉm cười, với tay xoa xoa đỉnh đầu Tào Trạm, vừa ngước mắt lên liền thấy Lục Nhung nhìn mình.

Trần Mỹ Hoa ngưỡng cằm nói chuyện với cậu “Hôm nay chúng ta cùng nhau về nha?”

Lâm Mộ cố ý hỏi bà “Là Mỹ Mỹ muốn về nhà với cháu, hay là Lục Nhung muốn về nhà với cháu?”

Trần Mỹ Hoa ngoan ngoãn đáp “Đều muốn.”

Lâm Mộ cười khúc khích không ngừng, Lục Nhung buộc lòng đổi đề tài “Không đi thu bài thi sao?” Nam sinh hỏi.

Lâm Mộ ngoái cổ nhìn qua bên kia “Còn chưa thi xong nữa.” Lại nhõng nhẽo nói “Ra đây chờ với tớ đi, nha?”

Lục Nhung có hơi chần chừ, cuối cùng như là đầu hàng chịu thua, nhẹ giọng nói “Chỉ năm phút thôi đó, Mỹ Mỹ không thể không có ai trông.”

Đừng nói năm phút, dù là một giây hai giây đi nữa, đối với Lâm Mộ đều là cơ hội được ở cùng nhau, Lục Nhung dặn dò Trần Mỹ Hoa vài câu, mới đứng dậy bước ra ngoài phòng học, cùng Lâm Mộ đi đến cửa phòng học, thầy giám thị nhìn thấy Lục Nhung có hơi kinh ngạc.

“Đi đâu lừa gạt được một cậu đàn em đấy?” Thầy giễu cợt nói một câu.

Lâm Mộ cũng không đỏ mặt, nói “Đàn em tới giúp thu bài thi.”

Thầy giám thị cũng không nghi ngờ nói “Em cũng thật là biết sai người khác.”

Hứa Nhất Lộ bên này đã làm xong bài thi, đang kiểm tra lại, loáng thoáng nghe thấy giọng của Lâm Mộ liền “nhìn” qua, đợi đến lúc nộp bài thi rồi mới nhận ra người cạnh Lâm Mộ là ai.

“Lục Nhung?” Hứa Nhất Lộ kinh ngạc nói “Sao cậu lại đến đây.”

Lục Nhung thản nhiên đáp “Đến chờ với Lâm Mộ.”

Hứa Nhất Lộ “Ồ” lên một tiếng, nhưng lại nghĩ không đúng nha, Lâm Triều lúc này đang ở trong lớp đặc biệt nha, sao cậu ta không ở đó cùng Lâm Triều mà lại chạy qua đây chờ thu bài thi với Lâm Mộ… thuyền viên Hứa Nhất Lộ trong lòng bỗng nảy lên cảm giác nguy cơ… giống như thuyền nhà mình sắp bị đắm í.

Lâm Mộ thu xong bài thi phải đi đến văn phòng thầy Dương nộp, Lục Nhung bèn đi theo Hứa Nhất Lộ trở về lớp đặc biệt, trước lúc đi, người này còn nhân lúc thầy giám thị đi rồi, trong phòng học không có ai, bỗng nhiên vươn tay cầm lấy cổ tay Lâm Mộ.

Lâm Mộ không hề đề phòng, trên tay một đống bài thi cứ thế rơi hết xuống đất.

Lục Nhung vô thức ngồi xổm xuống giúp đối phương thu nhặt.

Bài thi tựa như tuyết rơi rụng tầng tầng lớp lớp, Lục Nhung ngước mắt nhìn Lâm Mộ.

“Nhặt mau lên…” Lâm Mộ cảm thấy xấu hổ, cúi gằm đầu nhặt bài thi, chốc lát lại len lén ngước lên nhìn người trước mặt, bàn tay Lục Nhung giấu dưới mấy tờ bài thi, cùng tay cậu lồng nắm vào nhau.

“Hai người đang làm gì ấy?” Hứa Nhất Lộ đứng chờ nãy giờ thật lâu, tuy là có đeo mắt kính đặc biệt, nhưng nhìn mọi thứ vẫn là nhòe nhòe nhoẹt nhoẹt, chỉ có thể mơ hồ đoán được hình như vừa rơi cái gì, nên Lâm Mộ với Lục Nhung mới cùng nhau ngồi xuống nhặt.

Nhưng nhặt cái gì mà suốt cả buổi trời vẫn chưa hết thế?

Lòng bàn tay của Lâm Mộ lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, cậu buông tay ra trước, chờ Lục Nhung nhặt hết mấy tờ bài thi cuối cùng xếp ngay ngắn đưa qua.

“Lỡ tay rớt bài thi.” Giọng của Lâm Mộ nghe như vẫn bình tĩnh, còn thuận miệng hỏi một câu “Nãy làm bài được không?”

Hứa Nhất Lộ vẻ mặt hoài nghi nhìn đối phương, nói “Cũng tàm tạm.. Cậu đừng làm bài thi lộn xộn đó nha.”

Lâm Mộ “Đời nào, cậu mau trở về lớp đi.”

Hứa Nhất Lộ cứ có cảm giác người này như đang chột dạ, nhưng mình lại không có chứng cớ nào, cậu nhóc quay qua “nhìn” Lục Nhung, cơ mà bất đắc dĩ vẫn là một mảnh sương mù, thấy không rõ.

Lục Nhung cuối cùng nhìn Lâm Một mộ cái, sau đó quay đầu bảo Hứa Nhất Lộ “Chúng ta đi thôi.”

Trên đường đi, Hứa Nhất Lộ đều suy nghĩ, về vấn đề bài thi đang yên đang lành sao tự dưng lại rớt xuống đất, tới lúc vào lớp đặc biệt ngồi xuống bàn rồi cũng suy nghĩ không ra nguyên nhân là tại làm sao, trái lại Tào Trạm cùng Trần Mỹ Hoa vừa thấy liền lên tiếng chào hỏi.

“Lâm Triều có trong lớp không?” Hứa Nhất Lộ giật mình hồi thần liền bắt đầu quan tâm tình hình CP của mình.

Tào Trạm nhìn một vòng, thật thà đáp “Có, Triều Triều mới vừa đánh cờ về.”

Hứa Nhất Lộ gật gù tỏ ra rất là vừa lòng, đang suy nghĩ phải làm cách nào khuyên Lục Nhung qua bồi dưỡng tình cảm thì, Trần Mỹ Hoa đột nhiên nói “Lát nữa Nhung Nhung với Mỹ Mỹ sẽ về nhà cùng chị gái!”

“Chị gái?” Radar dò CP của Hứa Nhất Lộ nháy mắt sáng lên, có chút kích động hỏi “Lâm Triều với Lục Nhung á?”

Trần Mỹ Hoa cau mày, có chút không vui phản bác “Không phải Lâm Triều, Lâm Triều không phải chị gái.”

Hứa Nhất Lộ ngây ra, trong nhất thời không kịp phản ứng “Sao Lâm Triều không phải là chị gái?”

“Nói chung không phải Lâm Triều,” Trần Mỹ Hoa cũng không giải thích được, bà giống như nhân viên của “thuyền” đối diện, vẻ mặt chính trực nói “Tiểu Lộc là của chị gái, không phải của Lâm Triều, không được giành!”

***

Lâm Mộ ở chỗ thầy Dương sắp xếp lại bài thi một lần nữa, cậu nôn nóng muốn trở về, nên giữa chừng cứ nhịn không được nhìn thời gian trên di động, xem xem tới bao giờ thì chuông reo.

Thầy Dương ngó cậu học trò của mình mấy lần, cuối cùng chịu hết nổi hỏi “Em gấp cái gì đấy? Hẹn hò à?”

Khôn Kiền bọn họ tuy áp lực học tập căng thẳng, hoạt động trường cũng phong phú đa dạng, nhưng đối với vấn đề yêu sớm của các học sinh thì lại không nghiêm khắc cho lắm, đặc biệt đối với những học sinh ưu tú như Lâm Mộ, các thầy các cô đều sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt, càng đừng nói kiểu thầy giáo chủ nhiệm có thể hòa mình với học sinh như thầy Dương, thỉnh thoảng còn có thể trêu ghẹo học trò mình nữa là.

“Em cũng muốn hẹn hò lắm chớ.” Lâm Mộ than thở “Bài tập nhiều quá đi.”

Thầy Dương giả vờ muốn đánh cậu “Em nghe mình nói xem có giống tiếng người không!?”

Lâm Mộ né người trốn, miệng reo lên “Hẹn hò đâu mà hẹn, chỉ cùng nhau đi về thôi.”

Thầy Dương cười mắng một câu, dạo gần đây vị này hói đầu hơi bị tợn, tóc trên mặt tiền chỉ còn có nửa bên, ấy vậy mà ngày nào cũng phải tốn một đống thời gian chải chuốc cho thật đều đều, lúc này lại mở ngăn tủ lấy cái lược ra chải đầu, vừa chải vừa đuổi người “Đi đi, đi đi, nhớ về nhà sớm một chút đó!”

Lâm Mộ đương nhiên là vâng vâng dạ dạ liên hồi, cậu tranh thủ còn mấy phút cuối cùng chạy về lớp lấy cặp sách, cũng không thèm chờ chuông reo chạy tọt ra ngoài lao thẳng đến trước cửa lớp đặc biệt chờ tan học.

Mấy người đi ngang qua nhìn đều tưởng Lâm Mộ đang chờ Lâm Triều, mà tới cả Lâm Triều cũng ngỡ là em trai sang rước mình.

【 Mai mốt đi. 】Lâm Mộ chẳng nể mặt mũi chị mình tẹo nào cả, 【 Hôm nay em đã hẹn với Tiểu Lộc rồi. 】

Lâm Triều 【 …. 】Cô ra dấu thủ ngữ mắng một câu chửi thề, dùng sức ấn ấn lên vai Lâm Mộ 【 Xơi được đàn em đẹp trai rồi liền không ngó ngàng gì tới chị mi nữa đúng không. 】

Lâm Mộ từ tốn vẫy ngón tay ra dấu, giả vờ như đang nói đùa 【 Bậy bạ, xơi đâu mà xơi, này người ta gọi là đang tìm hiểu nhau. 】

Lâm Triều đáp lại đối phương… bằng một cái trợn mắt cực kỳ khinh bỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui