Mạc Nghiên Xuyên Sách

"Lúc nãy, anh và anh Húc đang nói chuyện gì vậy?" Mạc Nghiên nhìn người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển.

"Nói về chuyện hồi nhỏ của em. Nghe kể là trước đây em rất thích nghịch ngợm và gây sự?" Diệp Hàn Ngự thỉnh thoảng liếc qua ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ngồi bên cạnh.

"Không phải, hồi nhỏ tôi rất ngoan ngoãn nghe lời, anh đừng nghe anh Húc nói bậy." Mạc Nghiên ủy khuất mím môi đỏ oán giận, sau đó cô chu cái miệng nhỏ lên.

"Được rồi, Nghiên Nhi của bọn anh ngoan nhất!" Đáy mắt Diệp Hàn Ngự hàm chứa nồng đậm sự cưng chiều, anh ôn nhu mở miệng nói.

"Nói thế thì được." Mạc Nghiên kiêu ngạo nghênh nghênh khuôn mặt nhỏ, miệng nhỏ ngạo kiều mà hơi hơi vểnh lên, biểu tình trên mặt rất là đắc ý. Đột nhiên, cô lạnh mặt: "Tôi không phải của mấy anh."

"Dạ dạ, bọn anh là của Nghiên Nhi." Diệp Hàn Ngự cười cười, anh dùng một bàn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô. "Đến nơi rồi, bọn mình lên đi!" Không đợi bé con kịp phản ứng, anh bước xuống xe trước rồi xách chiến lợi phẩm (ý là đồ chị Nghiên mua hồi nãy) của cô vào trong.


Ngay khi cánh cửa được mở ra thì liền thấy 4 người đàn ông trong nhà mở to hai tròng mắt thâm thúy giống như đang chờ đợi mà nhìn Mạc Nghiên, còn về phần tên Diệp Hàn Ngự phía sau thì... Xin lỗi! Bọn anh (ý là 4a này bơ a Ngự) không có thấy.

"Nghiên Nhi ăn tối chưa?" Tư Đồ Dịch đi lên trước rồi đưa ly nước cho cô.

"Vẫn chưa, còn mấy anh thì sao?" Mạc Nghiên nhìn 4 người đàn ông và nghi hoặc hỏi.

"Bọn anh cũng chưa ăn. Anh chuẩn bị vào bếp nấu, ăn bò bít tết có được không?" Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính và nhếch cánh môi.

"Anh biết nấu ăn sao?" Mạc Nghiên kinh ngạc nhìn anh. Cô còn tưởng rằng 5 người các anh chưa từng đặt chân vào phòng bếp chứ đừng nói là chạm vào những thứ đồ dính dầu mỡ.

"Tất nhiên, Nghiên Nhi có thể tìm hiểu anh từng chút một." Mộc Trạch Uyên cười tươi mê hoặc lòng người rồi nhẹ giọng nói.


"Mấy người còn lại muốn ăn thì vào phụ giúp. Nghiên Nhi, em đi tắm rửa thay quần áo đi, lúc em ra là bọn anh sẽ chuẩn bị xong." Đáy mắt Mộc Trạch Uyên mang theo không kiên nhẫn nhìn bốn tên bạn tốt rồi mệnh lệnh nói. Còn khi nói chuyện với Mạc Nghiên thì anh lại là dùng giọng điệu rất ôn nhu nhẹ nhàng. Sự đối lập mãnh liệt làm biểu tình của 4 người đàn ông có vẻ có chút dữ tợn và quỷ dị.

"Luật sư Mộc, thực xin lỗi, bọn tôi không biết nấu đồ ăn." Nhìn Mạc Nghiên đi vào phòng xong, Diệp Hàn Ngự mới ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Mộc Trạch Uyên và đáp trả.

"Mày đây là đang cướp đoạt thời gian bọn tao ở chung với Nghiên Nhi." Cung Kỳ Diệp nhăn mi, không vui nói.

"Tao rất khó chịu khi thấy bọn mày ở bên cô ấy." Mộc Trạch Uyên ôm ngực dựa ở bên tường, một chân thon dài hơi tì ở trên tường biểu hiện ra tỉ lệ dáng người cực chuẩn của anh.

Nhìn vẻ mặt mày làm gì được tao của Mộc Trạch Uyên, 4 người đàn ông còn lại liền rất muốn hung hăng đánh anh. Sau đó, Tiêu Mục Thần bất đắc dĩ tiến lên trước và nhắc: "Mau làm thôi, chờ lát nữa Nghiên Nhi ra là có thể ăn."

——–

"Nga! Mộc Trạch Uyên, anh thật lợi hại, trông có vẻ rất ngon miệng." Trên bàn bày nhiều dĩa bò bít tết rất tinh xảo, chỉ mới nhìn thôi cũng khiến người ta muốn động đậy tay chân. Mùi hương thức ăn thoang thoảng ở trong không khí đột nhiên dày đặc lên. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô bởi vì vừa mới tắm rửa xong nên có vẻ hơi đà hồng, thoạt nhìn giống như một nụ hoa nhỏ xinh đang chuẩn bị nở rộ phơi bày sự kiều diễm.

"Anh cũng có phụ giúp." Cung Kỳ Diệp thấp giọng nói, hai tròng mắt ngăm đen nhìn chằm chằm Mạc Nghiên giống như đang chờ đợi gì đó từ cô (Diệp ca mún đc Nghiên tỷ khen ý mà >< Thịt thì ít mà sói thì nhju >< Thấy mấy a cx tội nhưng thôi cx kệ >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận