Mạc Nghiên Xuyên Sách

Edit & Beta: Ami Cuteo ><

Tiêu Mục Thần vừa bước vào phòng bếp thì liền thấy hành động thân mật của Sở Cẩn Húc và Mạc Nghiên nên vội vàng mở miệng đánh gãy: “Khụ khụ! Anh vào xem có gì cần hỗ trợ hay không….” Ánh mắt tựa như cảnh cáo mà nhìn cái tay hạnh kiểm xấu của Sở Cẩn Húc.

“Giúp em dọn mấy món này lên bàn đi a, sau đó liền có thể ăn… Lẫm Lẫm đâu? Đĩa ăn này là của nó.” Mạc Nghiên đưa cái đĩa nhỏ trong tay cho Tiêu Mục Thần.

Bàn ăn được trưng bày muôn màu sắc thái rực rỡ, cách bài trí tinh xảo, khắp nơi đều toát ra hơi thở tôn quý điển nhã, 4 nam 1 nữ cộng thêm một con hổ con lần lượt ngồi vào bàn ăn, ngẫu nhiên còn truyền ra tiếng va chạm thanh thúy của dao nĩa và thìa đĩa.

“Không biết là mấy món này có hợp với khẩu vị ăn uống của 3 người các cậu hay không a?” Sở Cẩn Húc buông dao nĩa, mười ngón tay giao nhau đặt ở bên môi, dù bận nhưng vẫn nhàn nhã ung dung hỏi.


Tư Đồ Dịch chà lau môi mỏng. Đang lúc muốn nói chút lời chê bai thì lại đột nhiên nhớ ra là Nghiên Nhi nhà mình cũng có phụ Sở Cẩn Húc một tay nên liền yên lặng giấu ở trong lòng. “Rất ngon… Cảm ơn anh Sở đây đã chiêu đãi. Lần sau, khi anh tới nhà của chúng tôi làm khách thì sẽ đến lượt tôi và Nghiên Nhi nấu cho anh ăn.”

Sở Cẩn Húc lại đột nhiên nói: “Tôi có nghe nhóc con nói là Mộc Trạch Uyên nấu ăn khá ngon.” Nhìn bề ngoài thì giống như đang khích lệ Mộc Trạch Uyên nhưng trong câu đang ám chỉ Tư Đồ Dịch chưa từng vào phòng bếp thì sao có thể biết nấu nướng, đồng thời còn châm ngòi tình nghĩa anh em giữa Mộc Trạch Uyên và Tư Đồ Dịch.

Tư Đồ Dịch liếc tên bạn tốt ngồi bên cạnh một cái xong liền nhếch môi cười, trên nét mặt mang theo sự thành khẩn làm người khác không đành lòng cự tuyệt: “Đúng là người anh em này của tôi rất có thiên phú về phương diện này. Bình thường thì nhân lúc rảnh rỗi, tôi có nhờ cậu ấy chỉ dẫn nấu ăn nên anh đừng lo, hy vọng là anh Sở đây có thể nếm thử món ăn tôi nấu.”… Đến lúc đó thì sẽ bỏ thêm nhiều muối và ớt cay trong đĩa của anh để xem anh có còn dám tới nhà tôi hay không….

Mạc Nghiên nhẹ xoay đầu qua một bên và không nỡ nhìn thẳng mà nhìn Lẫm Lẫm đang ngoan ngoãn ăn cơm. Sao cô không nhớ là Tư Đồ Dịch có từng nhờ Mộc Trạch Uyên dạy nấu ăn a? Đó là chuyện khó có thể xảy ra…. Đúng là lừa người ta…. Cẩn thận cái mũi dài ra...

“Đó là vinh dự của tôi.”

“Để anh dọn giúp cho!” Tiêu Mục Thần đứng dậy rồi vụng về bưng bát dĩa lên nhưng ngay lập tức lại bị Sở Cẩn Húc ngăn lại: ”Không cần đâu, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà để ”khách quý” dọn dùm a? Cậu cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, có nhóc con phụ giúp tôi là được rồi!”

Tiêu Mục Thần: “…..” Lại không phải là muốn giúp anh, tôi đang muốn giúp Nghiên Nhi nhà tôi có được không….

Thấy thân ảnh của Sở Cẩn Húc và Mạc Nghiên biến mất ở cửa, Mộc Trạch Uyên liền xoay người xách đồ ăn cháo đá bát đang vui thích chơi đùa lên trước mặt, đôi con ngươi phỉ thúy càng thêm sâu thẳm, đáy mắt tràn đầy cảnh cáo và uy hiếp: ”Hổ con, đã đến là mày phải làm việc, đợi lát nữa hẳn là biết phải làm như thế nào đi? Hừ hừ, nếu còn dám tiếp tục giả thần giả quỷ ở trước mặt bọn tao thì cẩn thận sau khi trở về nhà liền đem mày ném tới rừng rậm Amazon khiến mày cả đời có đi mà không có về, nghe rõ chưa hả?” Nói xong, anh quơ quơ tay ở trước mặt Lẫm Lẫm, gương mặt âm trầm làm lòng người sinh ra sợ hãi. Chỉ thấy Lẫm Lẫm co ro thân thể và dùng mắt lam ủy khuất nhìn anh.


“Có chuyện gì vậy?”

Đôi con ngươi vốn âm lãnh ngay khi có giọng nói mềm nhẹ kia cất lên thì ngay lập tức liền lại biến trở về mềm mại, Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính rồi ôm Lẫm Lẫm vào trong lòng ngực, sau đó đầy mặt bất đắc dĩ và dùng biểu cản cưng chiều nói: ”Hình như Lẫm Lẫm đã có chút mệt mỏi, mới vừa nãy, khi em không ở thì thi thoảng có đánh ngáp và còn cọ xát trong lòng ngực của anh.” Nói xong, anh liền lặng lẽ vỗ vỗ Lẫm Lẫm ý bảo nó không được lộn xộn.

“Ngô… Để em xem một chút.”

Ngay lúc Mạc Nghiên muốn tiến lên quan tâm thì lại bị Tư Đồ Dịch ngăn cản: ”Nghiên Nhi, em nhìn đi, nó đang ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực của A Uyên a, xem ra là thật đã mệt chết và ngủ rồi, anh thấy thời gian cũng không còn sớm, sợ quấy rầy đến Sở Cẩn Húc, hay là… Về để anh ấy nghỉ ngơi luôn đi a?” Mày kiếm nhíu chặt, biểu tình mang chút lo lắng đề nghị.

“Ừm… Để em nói với anh Húc một tiếng đã.” Mạc Nghiên suy nghĩ chút xong nhẹ nhàng gật đầu rồi xoay người đi vào phòng bếp, không lâu sau, thân ảnh của cô và Sở Cẩn Húc lại lần nữa xuất hiện.


Sở Cẩn Húc nhếch cánh môi nói: “Ai nha, tất cả là do hổ con quá mệt mỏi sao? Đừng lo lắng, nhà tôi có rất nhiều phòng để cho nó tự chọn chỗ ngủ luôn này!”

Tiêu Mục Thần cưỡng chế dục vọng muốn lên nhéo cổ áo của ”anh trai nhà bên” kia rồi dùng giọng điệu trầm thấp và chậm rãi nói ra: “Không cần phải phiền toái đến anh, Lẫm Lẫm thực nhận giường, tôi thấy sắc trời cũng đã muộn, để tôi đưa Nghiên Nhi về nhà nghỉ ngơi, lần sau có rảnh sẽ hoan nghênh anh tới ”nhà của chúng tôi” và Nghiên Nhi chơi a!”

Mạc Nghiên xoay người nhìn Sở Cẩn Húc rồi dùng biểu tình nhu hòa giống như đang nói hắn đừng lo lắng. “Không sao đâu, anh Húc, khi nào rảnh thì chúng ta lại hẹn nhau đi, anh cũng cần phải nghỉ ngơi mà.”

Sở Cẩn Húc thấp giọng thở dài xong tức giận dùng ngón tay búng búng cái trán của cô: ”Anh biết rồi, trở về tới nhà thì đi ngủ sớm một chút và nhớ báo bình an cho anh.” Dặn dò Mạc Nghiên xong rồi sau đó, hắn lại nhìn 3 người đàn ông: ”Nhớ phải chạy xe chậm thôi!” Thấy 3 người họ gật gật đầu xong, Sở Cẩn Húc liền không hề cản lại nữa.

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận