Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 61: Rời cung
Gió thu thổi qua vách núi, thổi tan đi bao năm tháng ân oán tình thù.
Suy nghĩ quay cuồng của Yến Lạc bị cắt ngang, bên tai truyền đến tiếng đập cánh vang dội.
Gã ngẩng đầu, thấy từ khu rừng phía xa xa, một đám đốm đen đang từ từ hiện rõ —— Hơn chục con chim lớn màu đen đang lao qua cánh rừng rậm rạp, phóng về phía vách núi.
Đàn chim bay đến cực nhanh, nháy mắt đã hiện rõ, lông đen mắt vàng, mỏ quặp vuốt sắc, chính là đàn linh ưng của Cửu Trọng Điện!
Trong rừng, bên ngoài cỗ xe ngựa, Mặc Nhận vẻ mặt nhàn nhạt, ngón tay đang đặt giữa môi thuận thế nhặt lấy chiếc lông vũ đen nhánh rơi trên vai.
"Đã lâu không thấy đại ca chơi với chúng." Thu Cẩn nắm cánh tay y, muốn đỡ trở vào xe, "Đàn chim đó luôn nghe lời ngươi."
Mặc Nhận chau mày không đáp, vén áo lông cừu trên người ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía chân trời.
Hồi lâu sau, y mới thấp giọng thở dài: "Chủ thượng làm như vậy, huyết nghiệt quá nặng.
Nếu không phải không khuyên được, ta không muốn thế này."
Linh ưng bay về phía vách núi.
Trên vách núi, ngoài Sở Ngôn và Yến Lạc đang giằng co, còn treo một Bạch Hoa mạng tàn, máu thịt bê bết.
Linh ưng bị bỏ đói một ngày ngửi thấy mùi máu, lập tức phấn khởi kêu to.
Cả đàn vỗ cánh bay vòng quanh cột cờ, dùng mỏ và móng vuốt cấu xé Bạch Hoa.
Thân hình máu me đầm đìa treo trên cột bắt đầu giẫy giụa, giống như một con thú nhỏ bị ném vào nồi nước sôi.
Yến Lạc lập tức biến sắc, cả gương mặt gần như xanh mét: "Sở Ngôn! Ngươi!"
Sở Ngôn chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: "Giao giải dược ra, cô xua linh ưng đi."
Vách núi ngập tràn sắc mùa thu yên bình chỉ trong phút chốc mà hóa thành một bức tranh đẫm máu.
Người sống sờ sờ bị xé xác, da thịt bị chim ưng đục khoét, cả những chỗ lộ ra xương cốt cũng bị mổ nứt thành từng mảnh.
Gió núi vang vọng tiếng thoi thóp nức nở, Bạch Hoa đang khóc.
Bàn chân đã bị rút móng điên cuồng quẫy đạp, dây thừng lắc lư, càng lúc càng dữ dội.
Đàn ưng vỗ cánh, lông vũ phất phơ rơi xuống.
Dần dần, máu đã thấm ướt sũng dây thừng.
Yến Lạc không khỏi cắn răng cười lạnh, bàn tay nắm chặt thành quyền, móng tay cấu vào da thịt của mình: "Sở Điện chủ, thủ đoạn không tồi."
Sở Ngôn đứng một mình cạnh cột cờ, máu không ngừng nhỏ xuống, rơi trên vai hắn, trên vạt áo, thậm chí dính trên gò má hắn.
Hắn cũng không tránh né, lạnh lùng nói: "Nói về thủ đoạn ngoan độc, cô tất nhiên không sánh bằng Yến Giáo chủ cùng Bạch công tử, hôm nay cô không mong cầu gì khác, chỉ cần thuốc giải."
"Nhạt nhẽo!" Yến Lạc hừ một tiếng, nắm lấy dây cương ngựa: "Ta đi đây."
Sở Ngôn: "Cứ tự nhiên."
Ngay sau đó, Yến Lạc trở tay bẻ một nhánh cây, xoay người ném tới.
Nhánh cây đó đã được truyền nội lực, giống như một mũi tên rời cung, xé gió lao đến, không nhắm vào Sở Ngôn mà nhắm vào dây thừng đang trói Bạch Hoa.
Sở Ngôn tất nhiên đã lường trước chuyện này, chân điểm một bước, người đã vọt lên giữa không trung.
Điện chủ song chưởng hợp lại, nhánh cây kia đã gãy làm hai đoạn trong tay hắn, rơi xuống vực sâu.
Vạt áo tung bay, Sở Ngôn đáp đất, chân giẫm lên một ngọn cỏ khô, cười lạnh: "Cô còn ở đây, Yến Lạc! Đừng làm mấy trò mất mặt này, ngươi quá xem thường cô."
Sắc mặt Yến Lạc càng thêm khó coi.
Giữa không trung, Bạch Hoa hét thảm, một con hắc ưng đã mổ mù mắt phải của hắn, máu từ hốc mắt tuôn ra không ngừng.
Sở Ngôn cũng không tránh đi, máu bắn tung tóe ướt nửa gương mặt tuấn mỹ của hắn, nhỏ thành giọt rơi xuống, lại thấm vào vạt áo hắn, càng lúc càng nhiều.
Khóe miệng Yến Lạc co giật, hô hấp càng lúc càng nặng nề, đột nhiên trợn trừng giận dữ: "Sở Ngôn...!Ngươi nghe rõ đây, ta sẽ không đưa giải dược cho ngươi, cái gì cũng sẽ không cho ngươi!!"
Như sấm chớp nổ tung trên vách núi, Yến Lạc hét lên dữ dội: "Sở Ngôn, ngươi là đồ ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn! Ngươi tự cho mình kỳ tài ngút trời, tùy ý làm bậy, hiện giờ còn không phải bị tình vây hãm, vì một thị vệ ti tiện mà kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe sao!"
Hốc mắt gã như có ngọn lửa cuồng loạn thiêu đốt: "Là ngươi hại ta hai bàn tay trắng, là ngươi hủy hoại tiền đồ của ta, hủy hoại cuộc đời ta, phàm là thứ ngươi cầu, ta càng muốn ngươi cầu mà không được!"
"Nếu ngươi nghĩ rằng chỉ một trò khổ nhục kế là có thể khiến ta ngu xuẩn như ngươi, đem thứ trong tay mình dâng cho ngươi, thì ngươi nghĩ sai rồi! Bạch Hoa đối với ta chỉ là một con dao tiện tay, hiện tại đã vô dụng, ta cần hắn làm gì!?"
Sở Ngôn nói: "Được thôi, vậy ngươi cứ trơ mắt nhìn người của ngươi bị linh ưng cắn xé đến một mảnh cũng không còn.
Cũng coi như..."
Điện chủ liếc mắt, nhìn Bạch Hoa vùng vẫy càng lúc càng yếu ớt, mặt mày lạnh băng: "Cũng coi như chính mắt ngươi đưa hắn đến hoàng tuyền, đến nơi đến chốn."
......
"Sẽ không lấy được thuốc giải." Trong rừng, Mặc Nhận khàn giọng nói, ánh mắt nhìn về phía cột cờ nhỏ máu, "Trong lòng chủ thượng hẳn đã biết rõ."
Thu Cẩn than nhẹ: "Mặc đại ca, ta biết ngươi không muốn thấy chủ thượng làm việc này."
Mặc Nhận nhắm mắt, xoay trở vào trong xe: "...!Quá bẩn, chủ thượng không nên...!Người không phải loại người này, chủ thượng không nên vì ta..."
Thu Cẩn nói: "Nhưng độc trong người ngươi...!còn một tia hy vọng này, chủ thượng làm sao có thể cam tâm từ bỏ? Với tính tình của chủ thượng, cái gì ngài cũng có thể làm."
"...!Vậy nên mới không ổn." Mặc Nhận lẳng lặng nhắm mắt, "Bạch Hoa đáng chết vạn lần, bị lăng trì cũng không oan.
Nhưng hôm nay chủ thượng vì ta mà xua ưng mổ thịt người sống, ngày sau...!khi ta chỉ còn một hơi tàn, liệu người sẽ làm ra loại chuyện gì?"
"Tới nước này rồi, ai có thể đảm bảo chủ thượng sẽ không thật sự...!bị Yến Lạc Bạch Hoa bức ép làm chuyện gì ngu ngốc."
"Cứ xem như không có, đợi đến khi ta chết, chủ thượng sẽ như thế nào? Tắm máu Vu Hàm Giáo sao? San bằng Nam Cương sao? Xé rách mặt nạ với Minh Chủ Phủ, náo loạn khắp giang hồ?
"Thu Cẩn, nếu ta không còn, ai có thể kìm giữ chủ thượng lại, ngăn không cho người phạm sai lầm...!Ngươi có thể sao?"
Thu Cẩn im lặng,
Nàng không thể.
Sau đó, Mặc Nhận bỗng nhiên đứng dậy.
Áo lông cừu trượt xuống vai y, rơi trên thảm lông lót trong xe ngựa.
Thu Cẩn cả kinh: "Mặc đại ca!"
Nàng thấy khi Mặc Nhận đứng dậy, trên tay đã có thêm một bộ cung tiễn.
"Ta không thể để chủ thượng tiếp tục như vậy.
Ta muốn Bạch Hoa chết trong tay ta, lúc này, ngay ở đây." Mặc Nhận kiên quyết nói, treo bộ cung tiễn lên yên ngựa: "Ta là kiếm của chủ thượng, người dính máu phải là ta, không phải chủ thượng."
Y xoay người lên ngựa, phóng đi.
"Từ từ, Mặc đại ca!!"
Tiếng hô của Thu Cẩn chỉ xẹt qua bên tai, tuấn mã hí vang, bốn vó giẫm nát lá khô.
Mặc Nhận siết dây cương nhìn về phía trước, thấy đường núi gập ghềnh đang lùi dần về phía sau.
Y nghĩ: Nếu không phải độc tố lan tràn, y có thể trực tiếp dùng kinh công chạy đến.
May mà thuật cưỡi ngựa vẫn chưa sa sút.
Mặc Nhận âm thầm vòng qua vách đá mà Sở Ngôn và Yến Lạc đang giằng co, tiếp tục phóng ngựa về phía trước.
Khi rẽ vào sườn núi, thị vệ an tĩnh mà ngẫm lại hai đời của mình.
...!Đây không phải lần đầu tiên y làm trái mệnh lệnh chủ thượng.
Y kỳ thực không phải là một thị vệ biết nghe lời, cũng không phải một thanh kiếm cầm thuận tay.
Càng không phải là một người xứng đáng với tình yêu sâu nặng...!Hiện tại, y đang phụ tấm chân tình của chủ thượng còn gì.
Vậy, y rốt cuộc là gì của Điện chủ?
Đường rừng đã hết, trước mặt thông thoáng.
Trên vách núi, Sở Ngôn biến sắc —— Hắn không dám tin vào bóng đen quen thuộc đang phóng ngựa lên sườn núi gập ghềnh.
"—— A Nhận!?"
Gió mạnh ở lưng chừng núi thổi mái bay mái tóc buộc cao của y, vạt áo đen cũng tung bay phấp phới.
Gương mặt Mặc Nhận ánh lên một luồng sáng trong trẻo, vẻ mặt rất điềm tĩnh.
Độc tố, ốm đau, cùng màn sương mù từ đời trước phảng phất đều bị trận gió này thổi tan, tiêu biến hoàn toàn sau tiếng vó ngựa.
Y không biết, nhưng chủ thượng gọi y là A Nhận.
Vậy thì y chính là A Nhận của người.
Cả hai đời, đều chỉ sống với thân phận này thôi.
Thời điểm ngẩng đầu ngược gió, Mặc Nhận bắt gặp ánh mắt của Bạch Hoa.
Bạch Hoa mềm như bông, rũ mặt, gò má nhuốm đầy máu.
Hắn dùng con mắt còn lại si ngốc nhìn Mặc Nhận phóng ngựa đến.
Bạch Hoa không còn phát ra được âm thanh nào nữa, hắn vốn vẫn luôn nhìn Yến Lạc, nhưng lúc này tầm mắt đã đặt lên người Mặc Nhận.
Ánh mắt kia tựa hồ đang nói thay hắn:
Mặc thị vệ, ôi chao Mặc thị vệ, ngươi đến giết ta sao.
Điện chủ vì cứu ngươi mà không ngại vấy máu, ngươi lại muốn đến giết ta?
Giết ta rồi, độc trong người ngươi vô phương cứu chữa, ngươi muốn tự tay chặt đứt hy vọng sống sót cuối cùng của mình ư?
Mặc Nhận tháo trường cung treo trên yên ngựa, lấy ra một mũi vũ tiễn, vô cùng bình tĩnh mà nâng tay —— Tay phải y cầm cung, tay trái đặt trên dây cung
Y thầm nghĩ: Ngươi mơ đi.
Kiếp trước ta bị ngươi dùng thủ đoạn ngoan độc ám hại, kiếp này, ngươi đừng hòng dùng máu làm vấy bẩn chủ thượng của ta.
Cung làm từ gỗ sẫm màu cứng cáp, sơn vàng hai đầu, dây là gân động vật mỏng mà dẻo dai.
Đôi tay kia gầy gò mà có lực, khớp xương hơi nổi lên.
Mặc Nhận kéo dây, cánh cung căng như trăng tròn.
Sở Ngôn hốt hoảng: "—— A Nhận, dừng tay!!"
Cơ hồ là cùng một lúc, ở sườn núi phía bên kia, mắt Yến Lạc như muốn nứt ra: "—— Dừng tay!!"
Khoái mã chạy băng băng, Mặc Nhận vẫn duy trì tư thế giương cung lắp tên, quay đầu nhìn lại.
Y không nhìn Sở Ngôn, mà lại nhìn Yến Lạc.
Trong khoảnh khắc một ánh chớp tắt, Yến Lạc ý thức được mình vừa lỡ lời, lập tức dời mắt sang hướng khác.
Tim gã đập loạn trong lồng ngực, thầm nghĩ: Sở Ngôn này thật giảo hoạt, không ngờ gọi cả Mặc Nhận đang trúng kịch độc đến lừa mình, nếu không phải mình phản ứng nhanh thì đã...
Nhưng gã còn chưa kịp nghĩ xong, nháy mắt tiếp theo, Yến Lạc nghe thấy một âm thanh xé gió, mũi tên rời cung lao đi.
Hắn nghe thấy tiếng đàn ưng hoảng loạn đập cánh, cất tiếng kêu vang.
Hắn nghe thấy...
—— Vút!
Mũi tên bén nhọn xuyên qua cổ Bạch Hoa.
Thời gian cùng mây trời dường như đều ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này.
Trên cột cờ, Bạch Hoa ngửa cổ, phảng phất an tĩnh trở lại, thản nhiên nghênh đón cái chết.
Lại phảng phất giống như rất nhiều năm về trước, có đứa trẻ một thân áo trắng tuyết ngồi giữa hang trùng độc ở Vu Hàm Giáo, lẳng lặng ngửa cổ nhìn trời, chờ đợi một hồi tương ngộ cùng người nào đó.
Rất nhanh, máu tuôn ra, Bạch Hoa nhẹ nhàng rũ đầu, cơ thể thôi giãy giụa, tứ chi buông lỏng ở giữa không trung.
Vẻ thống khổ đau đớn ở giữa mày hắn nhạt đi, ánh sáng trong con mắt kia cũng tiêu tán, đồng tử giãn ra...!Hắn đã chết.
Hắn đã chết.
Trong lòng Yến Lạc tự lặp lại câu này với chính mình.
Không biết vì sao, gã cảm thấy có gì đó không chân thật.
Ánh nắng vẫn còn đó, gió nhẹ vẫn thổi, lá cây đong đưa.
Mây lững lờ, thời gian trôi đi.
Trời vào thu, chẳng bao lâu nữa sẽ lập đông, mùa đông sẽ có tuyết rơi, mênh mang cuồn cuộn.
Nhưng Bạch Hoa đã chết.
Bên kia, Mặc Nhận thúc ngựa đến cạnh Sở Ngôn.
Thị vệ ném trường cung, xoay người quỳ xuống: "Mặc Nhận tội lớn, thỉnh chủ thượng ban ——"
Sở Ngôn một tay kéo y lên, ôm y vào lòng.
Khóe mắt Điện chủ ửng đỏ, bên môi lại cưỡng chế ra một nụ cười: "A Nhận tự biết thời gian của mình không còn nhiều, vậy nên muốn hù chết cô, sau đó tuẫn tình đúng không?"
...!Hắn biết rõ chuyện gì vừa xảy ra.
...!Cũng biết vì sao Mặc Nhận làm chuyện này.
Sở Ngôn hung hăng nhéo gương mặt nhợt nhạt của Mặc Nhận: "Ngươi...!ngươi cái gì cùng dám làm, đúng không Mặc thị vệ! Thân thể ngươi như vậy còn dám cưỡi ngựa bắn cung trên đường núi? Hả?"
Mặc Nhận rũ mắt, ngón tay nắm lấy tay áo Điện chủ.
Y nói: "Chủ thượng, cùng thuộc hạ trở về điện đi.
A Nhận muốn uống rượu hoa lê."
Sở Ngôn lập tức ngậm miệng.
Hắn ôm Mặc Nhận trong lồng ngực, nhẹ nhàng hôn lên môi y, sau đó lại thở dài, có chút nghẹn lại: "...!Đành vậy."
Yến Lạc yên lặng nhìn.
Gã mặt cắt không còn chút máu, đôi mắt chằm chằm nhìn hai người ôm nhau bên vách núi đối diện, không nói một lời nào.
...!Gã chỉ nhìn..