Mặc Nhiễm

Trong Lâm phủ, tân khách cả sảnh đường. Tần tiểu Nhị nhìn, ở tiểu Tỉnh nâng đỡ, Lâm Thanh Vũ chậm rãi đi tới, trong lòng không cầm được nhảy nhót ···

“Nhất bái thiên địa ”

Hai người hồng trù tương liên, thành kính hành lễ hướng trời đất.

“Nhị bái cao đường”

Trên cao đường, Lâm gia song thân và Tần lão tướng quân ngồi nghiêm chỉnh, nhìn đôi tân nhân hướng mình hành lễ, không khỏi nước mắt ẩm ướt viền mắt, không cầm được vui mừng, lòng chua xót và cảm khái, “Tốt, tốt ··· ”

“Phu thê đối với bái ”

Kéo kéo trong tay hồng trù, hai người tương đối cúi đầu ···

(ta, Tần Mặc; ta, Lâm Thanh Vũ, từ nay về sau phu thê nhất thể, vĩnh viễn không chia cách!)

“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”

Tiểu Tỉnh ở một bên khóc rối tinh rối mù, Tần tiểu Nhị phất tay khiến tiểu Tỉnh lui sang một bên, đở Lâm Thanh Vũ trở về phòng.

“Chậm một chút, cẩn thận bậc thang ··· ”

“Mặc, ngươi thế nào cùng tới rồi, mau trở về chào hỏi khách nhân ···” Lâm Thanh Vũ giật mình, đẩy Tần tiểu Nhị trở lại.

“Trước hết để cho ca ta đỡ một chút, ta dẫn ngươi về phòng đi ngay.” Tần tiểu Nhị cố ý đỡ Lâm Thanh Vũ ngồi vào trên giường. Nhẹ nhàng nhấc lên khăn trùm đầu của người kia, cho dù gương mặt nhìn nghìn vạn lần, vẫn khiến hắn tâm động không ngớt.

Lâm Thanh Vũ mở to mắt, nhìn Tần tiểu Nhị hôn hướng mình, hai người triền miên phút chốc, Lâm Thanh Vũ thật vất vả được cứu trợ, tham lam hô hấp. Gò má ửng đỏ, ánh mắt mê ly, thiếu chút nữa kêu Tần tiểu Nhị không cách nào khống chế mình ···

“Thanh Vũ, ta làm sao nhịn tâm cho ngươi đang đắp khăn trùm đầu, ngồi ở chỗ này chờ ta, ngươi ngày hôm nay nhất định mệt muốn chết rồi, nhanh lên đổi y phục thoải mái, lại để cho tiểu Tỉnh cho ngươi tìm điểm ăn, rửa mặt xong ở trên giường chờ ta, ta sẽ mau trở lại lại ···” Tần tiểu Nhị ghé vào bên tai Lâm Thanh Vũ lặng lẽ nói xong liền đi.

Lâm Thanh Vũ ngồi ở chỗ kia sững sờ, thẳng đến tiểu Tỉnh đi qua hầu hạ y thay y phục mới tỉnh hồn lại, “Tiểu Tỉnh, ngươi khóc cái gì?”

“Người ta không khóc, là cao hứng, trước đó không lâu công tử còn một người bị lời nói lạnh nhạt ··· ngày hôm nay ··· rốt cục cũng có một người quan tâm ấm lạnh…” Vừa nói vừa nở nụ cười.

Lâm Thanh Vũ thay tiểu Tỉnh lau nước mắt, vẻ mặt cưng chìu, “Ngươi nha!”

Ngoài phòng, Tần tiểu Nhị đang mời rượu, nhìn như không có chương pháp gì, không tuần hoàn thân phận đẳng cấp, tùy ý kính rượu, “Tần Mặc cảm tạ các vị hãnh diện quang lâm, mọi người ăn ưống thoải mái, vãn bối trước hết đi hưởng thụ mỹ cảnh đêm xuân của ta…” Nói xong, cười ha hả rời đi, bộ dáng vội vàng, dẫn tới mọi người cười vang, Tần Ẩn và Tần lão tướng quân thì an ủi mọi người cho đến hỉ yến kết thúc ···

Đẩy cửa ra, thấy Lâm Thanh Vũ đang ở trên giường nghỉ ngơi, Tần tiểu Nhị lại lặng lẽ đóng cửa lại, đi tắm.

Lâm Thanh Vũ nghe thấy tiếng động, khóe miệng hơi nhếch lên. Xê dịch thân thể, nhích lại gần bên trong.

Tần tiểu Nhị tắm rửa xong, lau khô tóc, trên mặt đất đứng một hồi, tan bớt sự lạnh lẽo trên người, rón rén bò lên giường. Khẽ cắn cái lỗ tai của Lâm Thanh Vũ, “Thanh Vũ, đêm nay nhưng là động phòng hoa chúc của chúng ta ··· ”

“Sở dĩ, muốn ta thật tốt hầu hạ ngươi sao?” Lâm Thanh Vũ mở hai mắt, giả vờ vô tri, bên tai lại hơi phiếm hồng ····


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui