Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết


Cô lại gần, hạ giọng: "Yến tiệc Phúc Lộc Trang giá cả rõ ràng, phí sân bãi là định mức, một trăm lượng bao toàn bộ vườn một ngày, tất cả đều do người trong vương phủ bảo hộ.

Một trăm lượng?Bao khu vườn xinh đẹp như vậy cả ngày, một trăm lượng không rẻ, nhưng cũng thật không đắt.

Nhưng một trăm lượng so với khoản nợ của Dung Chiêu thì tính là gì?Không đợi hắn hỏi ra tiếng, Dung Chiêu tiếp tục: "Ngoài ra còn có phí ăn uống, mỗi bàn dựa theo giá cả lên món khác nhau, từ năm lượng một bàn đến ba mươi lượng một bàn, giá cả khác nhau, đồ ăn tự nhiên cũng khác nhau.

"Dừng một chút, cô bổ sung: "Hôm nay đặt bàn đều là thế gia đại tộc, đặt nhiều nhất hai mươi lượng và ba mươi lượng một bàn, thấp nhất cũng là mười lượng một bàn.

”Trương Trường Ngôn hít một hơi khí lạnh.


Hào môn vọng tộc trong kinh tổ chức yến hội, một lần cũng khoảng năm mươi bàn khách nhân!Dung Chiêu còn tính cho hắn: "Còn có chương trình pháo hoa, cái này khá đắt, ta tính dựa theo rương, một rương pháo hoa hai mươi khỏa, giá bán một trăm lượng, các quý nhân trong cung khiêm tốn, đa số đặt năm đến mười rương.

"Cô xích lại gần hơn, khuôn mặt tinh xảo quả thực là mỹ nhan bạo kích, nhưng Trương Trường Ngôn không để ý, tư duy của hắn đều đắm chìm trong "tính toán" của Dung Chiêu.

Hắn nghe Dung Chiêu nói: "Cứ dựa theo năm mươi bàn khách, mỗi bàn hai mươi lượng, năm thùng pháo hoa mà tính, mỗi ngày nhập sổ đã gần hai ngàn lượng!"Hai ngàn lượng nhiều không?Rất nhiều!Nhưng một gia đình không phải ngày nào cũng có tiệc tùng, quanh năm suốt tháng, nhiều nhất cũng chỉ tổ chức ba đến năm buổi.

Làm ở nhà mình cũng phải tốn không ít tiền.

Ở Phúc Lộc Trang tuy đắt nhưng lại rất ổn, vừa có mặt mũi lại thoải mái.

Dung Chiêu: "Loại bỏ tất cả phí tổn, mỗi ngày kiếm được gần ngàn lượng, đây chỉ là dựa theo mức thấp nhất mà tính, một năm chơi chơi có thể kiếm được mấy vạn lượng.

"Trương Trường Ngôn lại hít một hơi khí lạnh, hắn khó tin nói: "Mấy vạn lượng, mỗi ngày đều có người tổ chức yến tiệc ở Phúc Lộc Trang?"Hắn ân cần rót trà cho Dung Chiêu, ngữ khí vội vàng: "Thế tử, ngươi nói rõ hơn đi, ta còn có chút không rõ.

”Dung Chiêu đương nhiên gật đầu: "Trong kinh có bao nhiêu hào môn vọng tộc? Lão nhân trong nhà hàng năm đều phải mừng thọ, kết hôn cũng có, còn có người sinh con cũng sẽ tổ chức một bữa tiệc náo nhiệt.

Trước mắt Phúc Lộc Trang còn chưa hoàn toàn phát triển, nhưng sau này hào môn trong kinh, quý tộc chung quanh, cùng với thương nhân cự phú đều có thể tổ chức yến tiệc ở Phúc Lộc Trang.


”Cô đưa mặt lại gần: "Đương nhiên Phúc Lộc Trang sẽ ưu tiên tiếp đãi quan to quý nhân, nhưng nghĩ đến những thương nhân kia cũng sẽ không để ý xếp sau quý nhân, thương nhân là nhóm có tiền nhất, sợ là yến tiệc sẽ càng thêm long trọng, pháo hoa cũng sẽ đặt mua rất nhiều, một ngày mấy ngàn lượng cũng có khả năng.

"Mấy ngàn lượng!Vậy một năm tính ra ba vạn lượng là lợi nhuận thấp nhất? Có phải có khả năng lên năm vạn lượng, mười vạn lượng hay không?Trương Trường Ngôn đã bị một chuỗi con số đập đến choáng váng.

Món lãi kếch sù a!Cái gì mà phí sân bãi, phí ăn uống, phí pháo hoa! Nghe đều là tiền tiền tiền.

Tính toán xong, Trương Tam công tử trợn mắt hốc mồm, giống như trên trời có ngân lượng đang rơi loảng xoảng.

Một lúc lâu sau hắn mới thốt ra một câu: "Cái này cũng! kiếm nhiều tiền quá nhỉ.

”“Kiếm tiền chỉ là một mặt, nổi tiếng mới là mấu chốt, còn nhớ ta đã nói với Trương huynh, ta muốn thoát ly An Khánh Vương phủ tự tạo thanh danh hay không, trước mắt đã có hiệu quả.


"Trương Trường Ngôn hâm mộ muốn khóc.

Ngân lượng là của nhà người ta, dương danh cũng là của nhà người ta.

Dung Chiêu làm được rồi, hai người lúc trước nói chuyện mới hơn hai tháng, Dung thế tử đã dương danh, mà hắn vẫn là đứa con bất hiếu trong miệng phụ thân, hoàn khố trong miệng người ngoài! Người so với người, thật sự là tức chết người.

Ánh mắt Trương Trường Ngôn ghen tị, hận không thể giết chết Dung Chiêu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận