Mạc Phụ Đông Ly Cúc Nhị Hoàng

Tây Môn Lẫm Nhiên chậm rãi đi đến, thấy y, bên môi xuất ra ý cười dịu dàng, mỉm cười nói: “Đêm nay là Trung thu, Khê Nguyệt, chúng ta đi ngắm trăng được không? Chỉ mong lâu dài, ngàn năm cùng với bền vững, khó có được tối nay trăng tròn, người cũng viên mãn như thế này.”

“Tốt… Tốt, bất quá ngươi vừa trở về, hay là uống chén trà trước đi.” trái tim Tô Khê Nguyệt đập thình thịch, liều mạng tự nói với mình phải bình tĩnh bình tĩnh, một bên nâng lên chén trà trên bàn kia, đưa tới trước mặt Tây Môn Lẫm Nhiên.

Tây Môn Lẫm Nhiên chăm chú nhìn y, ánh mắt dịu dàng triền miên, triền miên đến nỗi làm cho Tô Khê Nguyệt không biết tại sao, nhưng là trái tim như muốn vỡ ra.

Y rất là kinh ngạc, nghĩ thầm đây là có chuyện gì? Còn không đợi tìm được đáp án, chợt nghe Tây Môn Lẫm Nhiên bên cạnh nhẹ giọng nói: “Trà thơm quá, Tô Khê Nguyệt, thật sự cho ta uống sao? Ngươi… có cần suy nghĩ một chút?”

“Kia… Kia còn là giả sao, đương nhiên là cho ngươi uống, không cho ngươi … chẳng nhẽ là cho ta uống.”

Tô Khê Nguyệt đáp thật nhanh, y lại khẩn trương hơn, nghi hoặc vừa rồi cũng biến mất trong giây lát, một bên ở trong lòng lắc đầu nói: quên đi quên đi, về sau vẫn là không cần làm loại sự tình này, đúng là kẻ trộm luôn khó tránh khỏi chột dạ, ta cũng không nên lại có cảm giác như thế.

“Ta… Cho ngươi cơ hội cuối cùng.” Ngoài ý muốn, Tây Môn Lẫm Nhiên thế nhưng thở dài một tiếng, hắn đang cầm chén trà kia trên tay và khẽ run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Tô Khê Nguyệt. Đó là một loại đau xót cùng tuyệt vọng đến tận xương cốt, nhìn Tô Khê Nguyệt đến ruột gan đứt từng khúc.

“Ta nghĩ đến… Có hơn nửa năm tình ý, thời điểm ngươi xuống tay, có lẽ sẽ có chút ít do dự cùng giãy dụa. Ta cho là, … thời điểm ngươi đưa cái chén cho ta, ngươi sẽ cố ý làm như vô tình mà đánh rơi nó xuống đất. Nhưng là … ta sai lầm rồi, tất cả đều là ta sai lầm rồi.” Tây Môn Lẫm Nhiên run nhẹ tay làm cho hơi nghiêng chén trà, vì thế nước trong đó cứ thế đổ xuống tấm thảm Ba Tư quý giá, bốc lên một đám khói đen xì, đầy màu sắc.

“Kỳ thật ta nên sớm biết, mặc kệ ngày thường ngươi đối với ta bày ra một bộ dạng yêu thương say đắm như thế nào, nhưng hết thảy này đều là ngụy trang của ngươi, thời điểm chân chính ra tay, ngươi sẽ không do dự, giống như mười lăm năm trước kia. Nhưng mà… Nhưng mà ta cuối cùng vẫn không nhịn được chờ mong, ở mười lăm năm sau này, ta vẫn không nhịn được đối ngươi chờ mong, Tô Khê Nguyệt, ngươi nói… Ta có phải hay không rất ngu ngốc, rất ngu rất ngu?”

Tô Khê Nguyệt cảm thấy yết hầu hình như là bị người nắm, tóc rất nhanh thì rất đau, ý niệm trong đầu nhanh chóng di chuyển, lại như thế nào cũng không rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đám khói bảy màu kia, khói đen càng ngày càng dày hơn, loại kết quả này, bình thường đều là trúng kịch độc, nhưng mà… Nhưng mà y hạ, rõ ràng không phải độc dược mà.

“Giang Phong… Ngươi… Ngươi có tin ta không? Có thể hay không… cho ta nói mấy câu?”

Hơn nửa ngày, trong cổ họng chỉ có thể xuất ra vài chữ này, Tô Khê Nguyệt biết rất rõ ràng, nhất định có chỗ nào không đúng, tuy rằng y hiện tại còn không biết không đúng ở chỗ nào, nhưng là y hiểu được, một khi mất đi cơ hội giải thích cuối cùng này, y vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa.

Tây Môn Lẫm Nhiên nhìn cũng không nhìn y một cái nào, nỗi đau của hắn khắc cốt ghi tâm, ánh mắt chính là nhìn chằm chằm cái chén kia, một tia thủy quang trong mắt loé lên, khóe miệng khép vào mở ra, tươi cười chua xót, hắn tự nói với bản thân: “Biết không? Ta vốn muốn cho ngươi uống chén trà này, nhưng mà cuối cùng, ta không đành lòng, không đành lòng nhìn bộ dáng xấu xí của ngươi khi lo lắng hoảng sợ mà cầu xin, ta… vẫn là muốn cho ngươi giữ lại một tia tôn nghiêm cuối cùng, mặc dù ngươi căn bản là không xứng.”

“Không phải Giang Phong, không phải… Này… Đây không phải là độc dược, chính là… Chính là dược liệu diệt tình thôi, ta hai ngày này bị tả, ta không muốn ngươi đi tìm nữ nhân khác, sau khi bà vú biết, thì…”

Tô Khê Nguyệt một hơi đem toàn bộ sự tình nói ra, y sống chết bắt lấy góc áo của Tây Môn Lẫm Nhiên, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng duy nhất vậy.

“Cần tìm bà vú đối chất sao?” Tây Môn Lẫm Nhiên giống như thực sự quan tâm hỏi: “Dù sao, ta thật sự rất muốn tin tưởng, lời ngươi nói là thật.” Tuy nói như vậy, nhưng trong mắt của hắn lại lóe ra ánh cười chế nhạo, sau đó hắn chuyển đầu, đối với Hoa Hương nói: “Đi gọi bà vú đến đây.”

Hoa Hương cúi đầu ứng thanh “dạ”, đôi mắt lại hồng hồng, nàng đến bây giờ, cũng vô pháp từ báo cáo của ảnh vệ mà tỉnh táo lại, nàng như thế nào cũng không thể chấp nhận, một đôi thần tiên quyến lữ hạnh phúc như thế … vậy mà cuối cùng lại xảy ra chuyện như thế này.

Tô Khê Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Tây Môn Lẫm Nhiên còn cho y cơ hội giải thích, chỉ cần đối phương còn sai người tìm bà vú tới hỏi rõ, trận phong ba này có thể trôi qua.

Y khờ dại nghĩ như thế, bà vú sẽ vì mình rửa sạch tất cả oan khuất. Tuy rằng trong lòng y lúc này thực sự là bất an, nhưng mà, y căn bản không dám nghĩ đến điều ngược lại, y sợ rằng nếu như thế thì bản thân mình sẽ hỏng mất.

Bà vú đến, nhìn vào chén trà đang ở dưới khoảng đất kia, nghe câu hỏi của Tây Môn Lẫm Nhiên, lại nhìn biểu tình Tô Khê Nguyệt kinh hỉ như trút được gánh nặng, sau đó trên mặt bà lại biểu lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Làm, thế nhưng vẫn làm? Thiếu gia, ngươi không phải đã nói ngươi sẽ buông tha sao? Ngươi đã đáp ứng ta không hại Nhị thiếu gia, ngươi như thế nào ngu ngốc như vậy, dược hoa lâm kia dù tốt, nhưng mà nơi này của Nhị thiếu gia cũng không thiếu thuốc bổ? Ngươi có thể cho là sẽ kéo dài được mệnh mình sao? Ngươi như thế nào ngu như vậy?”

Trong nháy mắt Tô Khê Nguyệt mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn bà vú của y, mặc dù mấy câu nói đó không dài, mặc dù y căn bản không biết cái hoa lâm kia là cái gì, nhưng ý tứ mấy câu nói đó y nghe rõ, chính là vì làm muốn cho mình kéo dài sinh mệnh thế nên y mới dùng đến dược liệu hoa lâm kia, y thế nhưng lại nghe theo an bài của người khác, hãm hại Tây Môn Lẫm Nhiên…

“Không, không phải như vậy, ngươi không là bà vú của ta, không phải…” Tô Khê Nguyệt nắm chặt tay áo Tây Môn Lẫm Nhiên, tuyệt vọng kêu to: “Tây Môn… Kia không phải bà vú, người này không phải… Ngươi tin ta, ta… Ta không rõ, bà không phải bà vú… Bà muốn hại ngươi, đúng, bà muốn hại ngươi…”

“Ta cũng rất muốn tin tưởng ngươi, thật sự rất muốn, dù sao, ngươi hóa trang… rất giống như thật.” Tây Môn Lẫm Nhiên cười thảm, sau đó hắn chậm rãi bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn gầy yếu của Tô Khê Nguyệt, lại chậm rãi bức nó ra xa cánh tay áo của mình, cuối cùng, hắn lạnh lùng phủi phủi, tránh đi sự dựa dẫm của Tô Khê Nguyệt.

“Biết không? Ở cửa, mười lăm năm trước, là bà cho ta mấy xuyến tiền cùng vài câu cổ vũ, những điều này, giúp ta chống đỡ để sống sót, hơn nữa đi cho tới hôm nay.”

Tây Môn Lẫm Nhiên chỉ vào bà vú, ngữ khí của hắn tràn đầy bất đắc dĩ cùng mỏi mệt: “Ta không thể giết ngươi, cũng không muốn trả thù, ở trước mặt ngươi, ta thủy chung là một kẻ vô năng. Cho nên… Ngươi đi đi, kiếp này kiếp sau, đều đừng để ta gặp lại ngươi.” Ánh mắt của hắn nổi lên một tia dịu dàng cuối cùng, sau đó trở nên lạnh lùng mà xa cách, hắn từ trên cao nhìn xuống Tô Khê Nguyệt, trong ánh mắt không có một tia lưu luyến.

Nhớ…quá… Nhớ…quá! Đưa tay bắt lấy người nam nhân này. Nhớ…quá! Sẽ cùng hắn giải thích. Nhưng là… Tô Khê Nguyệt dưới ánh mắt lạnh lùng của Tây Môn Lẫm Nhiên một tấc một tấc vươn tay ra, giống như chưa hết hy vọng, mắt của y lệ chậm rãi chảy xuống, lẩm bẩm nói: “Tây Môn, ngươi buông tay ta, đúng không? Ngươi đã hoàn toàn buông tay ta ra, phải không?”

“Ngươi cho rằng, ta còn lý do lưu luyến sao?” Tây Môn Lẫm Nhiên bày ra ánh mắt tuyệt tình, thế nhưng tim của hắn lại chảy huyết, mặc dù biết rất rõ ràng nước mắt cùng buồn bã của đối phương đều là giả vờ, lại nhịn không được mà tan nát cõi lòng.

“Kia… Ta muốn… Ta muốn ngươi theo ta ngắm ánh trăng lần cuối…… Coi như là chúng ta đã trải qua Tết Trung thu này được không?” Nước mắt như mưa rơi xuống, lại bị Tô Khê Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng xoá đi, hắn nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Tây Môn Lẫm Nhiên, giọng nói mang chút ý cầu xin: “Ta… Ta sẽ không trì hoãn thời gian lâu, chúng ta là ở chỗ này vừa đứng vừa …”

Tây Môn Lẫm Nhiên muốn nói: kia có cần phải thế sao? Nhưng mà cuối cùng, hắn lại vẫn gật đầu.

Gió đêm từ từ, ánh trăng tròn vành vạch theo phía sau núi từ từ đi lên, ánh sáng màu bạc chậm rãi đổ xuống mặt đất, đem hết thảy mọi thứ đều bao phủ trong ánh sáng mông lung, yên tĩnh, sáng trong của mình.

“Thật đẹp, Giang Phong, ta nhớ rõ hai chúng ta từ nhỏ đã thích ngắm trăng rồi, nhất là ánh trăng vào ngày mười sáu này, cao tít treo trên ngọn cây.” Tô Khê Nguyệt ngửa đầu nhìn ánh trăng treo ngoài đình, âm thanh của y đã hoàn toàn bình tĩnh, một chữ một chữ nói ra, thật giống như đang nhớ lại một ý thơ nhẹ nhàng khi xưa.

Tây Môn Lẫm Nhiên không có lên tiếng, tay hắn nắm thật chặt thành quyền, tham lam nhìn bóng lưng đang đắm chìm trong ánh trăng, từ tối nay trở đi, hắn rốt cuộc không thể còn được nhìn thấy người này, kiếp này kiếp sau, hắn đều không thể nhìn thấy người này, cho dù… Cho dù có gặp lại, có lẽ… Cũng hình dáng của người lạ nào đó giống thế này. D_A

“Ngọn liễu mảnh trăng treo, Hoàng hôn người hẹn ước.[1] Thật đẹp a.” Tô Khê Nguyệt không có nghe thấy trả lời, lại thì thào niệm ra một câu thơ, sau đó y xoay người lại, buồn bã nhìn Tây Môn Lẫm Nhiên, nhẹ giọng nói: “Ta… Có bây giờ phải đi? Ta nói rồi, chỉ muốn đứng trong này một lát thôi.”

“Đúng vậy.” Tây Môn Lẫm Nhiên lần thứ hai nhắm chặt hai mắt, hắn hận giờ khắc này trong lòng lưu luyến mãnh liệt, móng tay đam vào lòng bàn tay đau nhói, máu chảy ra, nhưng hắn hồn nhiên không phát hiện, hắn chính là ở trong lòng không ngừng tự nói với mình: chỉ cần y đi, chỉ cần y đi thì tốt rồi, đúng vậy, cùng lắm thì quay lại cuộc sống trước kia, chỉ cần y không tái xuất hiện trước mặt ngươi.

“Tây Môn, nếu như nói, ta cho ngươi biết, mười lăm năm trước, ta là vì ngươi mới hãm hại ngươi, mới bức ngươi đi khỏi, ngươi… vẫn không tin tưởng ta đúng không?” Đến cuối cùng, vẫn là không được nhịn đem những lời này hỏi ra, cho dù hiện tại hỏi ra những lời này, tựa như thằng hề vô cùng buồn cười mà đáng ghê tởm, nhưng là… Y không muốn đi, y thật sự không muốn rời khỏi người nam nhân này. Hắn chính là người đầu tiên và cũng là nam nhân duy nhất của y.

“Ngươi cứ nói đi?” Tây Môn Lẫm Nhiên lúc này đây ngay cả nhìn cũng không liếc y một cái, câu hỏi lại này của hắn cũng chính là đáp án của hắn.

Mặc dù là trong suy tính của mình, nhưng vẫn không nhịn được tim như bị đao cắt.

Tô Khê Nguyệt thật sâu nhìn nam nhân trước mặt, chậm rãi xoá đi nước mắt trên mặt, một chữ một chữ nói: “Được rồi, ta hôm nay rốt cục biết, tất cả cái gọi là vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, lời thề non hẹn biển, kỳ thật chỉ là một cái gì đó rất yếu ớt, chúng nó mong manh, thậm chí không thể nào vượt qua được một âm mưu nho nhỏ..”

Y nói xong câu đó, buồn bã cười, chậm rãi đi đến trước mặt bà vú vẫn đứng ở bên cạnh, rưng rưng nhìn phụ nhân vẫn nuôi mình hai mươi năm qua, tựa hồ muốn nhìn ra xem lo lắng cho y trên nét mặt kia là thật hay là giả.

Cuối cùng, y run rẩy mở miệng nói: “Nhũ mẫu, ngươi theo ta từ khi ta mới sinh ra, ngươi luôn ở bên cạnh ta, qua nhiều năm như vậy, vô luận là phú quý hay là nghèo hèn, ngươi từ trước đến nay cùng ta sống nương tựa lẫn nhau, ta vẫn nghĩ đến, mặc kệ ngươi trên mặt đối với ta lãnh đạm bao nhiêu, nhưng là bên trong nội tâm của ngươi, thủy chung vẫn là yêu thương ta…”

Y nói tới đây, đã là nghẹn ngào khó tả, thật vất vả bình phục một chút cảm xúc, mới có thể tiếp tục: “Hiện tại, sự tình đã đi đến tính huống này, hết thảy tất cả, ta sẽ không muốn hỏi, ta cũng biết ta không chiếm được đáp án, nhưng là, ta chỉ muốn biết một việc, qua nhiều năm như vậy, ngươi rốt cuộc có từng thật tâm yêu thương ta, có phải là thật tâm đối đãi ta như hài tử của ngươi. Hoặc là nói, có lúc nào đó không, khi ngươi nhìn vào ta, ở tận đáy lòng của ngươi, chỗ sâu kín nhất trong tim ngươi thực sự yêu thương ta?”

“Thiếu gia, ngươi đừng nói như vậy, Tây Môn thiếu gia, ngươi muốn hả giận, giết ta là tốt rồi, cầu ngươi… Không cần đuổi thiếu gia đi, thân thể y yếu, y sau khi ra ngoài, không có cách nào sống…”

Bà vú khóc lớn, nước mắt như mưa. Nhưng Tô Khê Nguyệt bình tĩnh nhìn bà, ánh mắt cũng là càng ngày càng tuyệt vọng càng ngày càng lạnh như băng, cuối cùng, y cái gì cũng chưa nói, xoay người chậm rãi đi ra khỏi chòi nghỉ mát.

Ngay trong nháy mắt này, Tây Môn Lẫm Nhiên gần như khắc chế không được muốn lao ra túm lấy Tô Khê Nguyệt, biết rất rõ là y đang diễn trò, biết rất rõ y chính là cố gắng cuối cùng để có một cơ hội ở lại, nhưng mà mấy câu kia, vẫn làm tim hắn chảy máu, đau dứt gan ruột. Hắn yên lặng nhìn một bàn điểm tâm trái cây này, run rẩy nắm chặt tay lại, cuối cùng cũng từ từ thả ra.

Nhẫn nhịn qua được giây phút này là tốt rồi, sẽ khó chịu, giống như thời điểm lúc trước ngươi bị đuổi đi đúng không? Trong lòng không ngừng tự nói với mình như thế. Mặt Tây Môn Lẫm Nhiên không chút thay đổi nhìn y buông trái cây điểm tâm trong tay, phía trên còn đỏ tươi, giống như lòng hắn hiện tại cũng bị phá nát thành từng mảnh.

Tô Khê Nguyệt rốt cục chậm rãi biến mất ở xa xa trong bóng đêm, nhưng dưới ánh trăng xinh đẹp mà thê lương, thân ảnh cô đơn kia, trong giây phút này như khắc cốt vào tâm khảm của mọi người.

Bà vú vẫn còn khóc lớn kêu gào, liên tiếp thay Tô Khê Nguyệt cầu tình, bà đối với thiếu gia nhà mình quả thật có chút tình mẫu tử, cũng cảm động không ít hạ nhân. Nhưng mà không ai biết, hết thảy tất cả, đều là một âm mưu được tỉ mỉ bày ra, mà chủ mưu, chính là vị phu nhân thoạt nhìn vô cùng đau khổ và đáng thương này.

Rốt cục báo thù, nhưng mà… Vì cái gì trong lòng dù có đoán trước kết thúc này nhưng vẫn không có chút thống khoái cùng vui sướng nào cả?

Bà vú ngồi ở trong phòng nhỏ dưới ngọn đèn đang cháy rực, kinh ngạc nhìn hết thảy mọi thứ trong phòng, nơi này còn lưu lại rất nhiều thứ của Tô Khê Nguyệt. Bà nhớ đến nhiều đêm, mình ở trên giường may y phục cho y, mà hài tử kia thì an vị trên ghế của bà để học, bởi vì bà không biết chữ nhưng lại thích nghe kể chuyện xưa.

Chuyện cũ từng màn từng màn lại hiện lên trong lòng, hài tử kia nằm trong tã lót oa oa khóc lớn, sau lại nhớ đến những tháng ngày hai người hoạn nạn có nhau đã qua. Rốt cục hai giọt nước mắt trong suốt theo khoé mi chậm rãi chảy xuống.

Thời điểm trước khi đi, hài tử kia có hỏi mình đã từng thực sự yêu thương qua y hay chưa, lúc ấy bà trả lời không được, bởi vì đáp án, ngay chính bà ta cũng không biết, nhiều năm như vậy, trong tâm mình chỉ có cừu hận, cừu hận che mắt hết thảy tất cả, chính là vẫn còn, đó là tình thương của mẹ, chính là ôn nhu. Mà mục đích sống của chỉ có một, là báo thù.

“ Ta nghĩ đã từng, ta chắc hẳn đã từng yêu thương qua ngươi, từng có rất lâu về trước, mỗi lần ta nhìn thấy ngươi, thì giống như đang nhìn thấy con trai ta, đứa nhỏ ngay cả mí mắt cũng chưa mở ra, chưa thấy gì về thế giới bên ngoài thì đã bị hại chết. Thiếu gia, là mẹ ngươi, nàng tạo thành hết thảy những bất hạnh này, nàng hại chết con ta, tội nghiệt của nàng, nhất định ngươi phải gánh vác.”

Khóc thì thào tự nói, bà vú bỗng nhiên điên cuồng thấp giọng cười: “Bất quá, hại ngươi không chỉ có một mình ta. Nếu Nhị thiếu gia kia, hắn thật sự tín nhiệm ngươi, thật sự yêu ngươi thì ngươi cũng sẽ không đến nông nối này cho dù ta có muốn hại ngươi đến mức độ nào đi nữa. Bất quá không sao, thiếu gia, ta sẽ báo thù cho ngươi, ha ha ha… Đứa nhỏ Tô gia, ta muốn bọn họ sẽ không bao giờ có được kết cục tốt đẹp. Tô Tín Thương, ngươi ở dưới cửu tuyền hảo hảo nhìn cho ta, xem ta như thế nào dùng đứa con này đi báo thù đứa con khác của ngươi. Ha ha ha…”

Tây Môn Lẫm Nhiên lập tức quay trở lại Ma cung Lẫm Nhiên, toà phủ ở Kim Lăng bị hắn đóng cửa lại, chỉ để lại đó một lão nhân mắt mù vẫn ở đó từ mười mấy năm trước, tự cầu được trông giữ cửa, hắn nghĩ nghĩ rồi đáp ứng, sau đó, tất cả người hầu đều bị phân công đến phân đường khác.

Mùa thu đến, nhạn kéo đàn đàn lũ lũ bay về phương nam, hoa mùa thu cũng héo rũ, trong nháy mắt, rét đậm đến. Một ngày, Tây Môn Lẫm Nhiên từ tổng cung trở về, thời điểm cách Yến Kinh không xa, nhớ đến Giang Độ cung chủ nơi đó có mời qua chơi, thế nên mới nấn ná mấy ngày ở Giang Độ Ma.

Tây Môn Lẫm Nhiên vẫn là lãnh tình. Điểm này Nam Cung Giang Độ rất rõ ràng. Nhưng là lúc này gặp lại, lại cảm thấy bạn tốt càng thêm trầm trọng, nếu như nói trước kia còn có thể từ trên người hắn tìm ra một tia nhân khí nhỏ nhoi, thế nhưng lúc này đây, căn bản ngay cả nửa điểm nhân khí cũng không có thấy.

Nam Cung Giang Độ vì thế vô cùng lo lắng, thầm nghĩ tìm Hoa Hương cùng Cửu Ngôn hỏi, mà hai tiểu tử kia chỉ biết ấp úng chứ không chịu nói. Hắn quýnh lên, nhịn không được trực tiếp đến hỏi huynh đệ nhà mình, ai ngờ vừa hỏi, thế nhưng chỉ đổi lấy một cái liếc mắt lạnh buốt của Tây Môn Lẫm Nhiên, sau đó nói với Hoa Hương đang ở đằng sau, chỉ phun ra một chữ: “Đi.”

Nam Cung Giang Độ rất buồn bực nha, nghĩ thầm ta nói cái gì sai sao? Ta chẳng phải quan tâm ngươi sao? Có thể đối với người quan tâm ngươi bày ra cái thái độ như vậy sao? Nhưng là đau khổ giữ lại cũng không lưu lại được, bởi vậy đã bị tức giận, đi a, muốn đi thì đi, ta cũng chỉ là nơi ngươi dừng lại để ăn uống mà thôi, muốn làm gì thì làm đi.

Tây Môn Lẫm Nhiên cùng Hoa Hương và Cửu Ngôn ngồi xe ngựa ly khai Yến kinh, đến buổi trưa thì đi vào một tửu lâu dùng cơm, Hoa Hương biết quy củ của hắn, từ khi Tô Khê Nguyệt đi rồi, cung chủ đặc biệt chán ghét náo nhiệt, bọn hạ nhân trong cung thấy hắn, ngay cả một câu cũng không dám nhiều lời, giống nhue thục mạng mà chạy lấy người.

Mỗi lần ở bên ngoài dừng chân ăn cơm, đều phải bao trọn một tầng tửu lâu cùng nhà trọ. Bởi vậy nàng đi cùng lão bản nói rõ tình huống, lại xuất ra một số bạc lớn, đối tiểu nhị đem những khách nhân rời đi, mới mời Tây Môn Lẫm Nhiên đi vào.

Mới từ trên xe ngựa đi xuống, chợt nghe một tiếng nói không phân định âm dương quái khí đang đùa cợt: “Yêu, thật không nghĩ tới, y phục tuy thối nát thế này nhưng thật ra lại là một mỹ nhân nha.”

Tiết mục như vậy cũng không phải chưa thấy qua, ba người ai đều không có hướng bên kia liếc mắt một cái, gặp loại chuyện bất bình này, cho tới bây giờ cũng không phải Tây Môn Lẫm Nhiên thích rat ay tương trợ.

“Buông tay.” Một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, mang theo tức giận vô cùng, rất nhẹ, lại làm cho Tây Môn Lẫm Nhiên cùng Hoa Hương và Cửu Ngôn nháy mắt dừng bước.

Không dám tin nhìn về phía kia, chỉ thấy một cái thân ảnh quen thuộc đang bị hai tên có bộ dạng phú gia công tử vây quanh, tuy rằng đã ba tháng không gặp, hơn nữa y phục trên người này quả thực chỉ có thể dùng rách rưới để hình dung, mái tóc đen nhánh cũng có chút tán loạn, nhưng ba người chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, kia đúng là Tô Khê Nguyệt.

Hắn hẳn là nên xoay người hờ hững tiếp tục lên lầu, hoặc là có thể nhăn nhíu mặt mày, nhưng nhất định là không được liếc mắt nhìn. Trùng hợp gặp nhau như vậy, trừ bỏ âm mưu cùng tính kế, thật sự không tìm được một cái lý do khả thi nào để giải thích.

Tây Môn Lẫm Nhiên ở trong lòng tự nói với mình như vậy, nhưng thân thể hắn lại nhanh hơn một bước, đi qua, trước khi hắn kịp phản ứng, thì đã nắm lấy tay của hai gã phú gia công tử kia, nắm chặt xương bả vai của bọn chúng. Một thanh âm thân thể đứt gãy thê lương, thảm hại vô cùng, đây là bối cảnh lần thứ hai hắn cùng Tô Khê Nguyệt gặp lại.

Tây Môn Lẫm Nhiên ngơ ngẩn, mình vì bản năng mà hành động. Tô Khê Nguyệt thì lại cũng ngơ ngẩn, vì bất thình lình mà gặp lại.

Người chung quanh đều chạy trốn, ngay cả hai gã bại gia công tử cũng ôm chặt lấy hai bả vai đau nhức cùng đám chó giữ nhà chạy trối chết, chỉ còn lại Hoa Hương cùng Cửu Ngôn đứng ở phương xa, dù nháy mắt cũng không nháy, nhìn chăm chú tình huống bên này.

“Ngươi… Tại sao lại ở chỗ này? Như thế nào lại… lại là bộ dạng như thế này?” Đau lòng vô cùng, lý trí Tây Môn Lẫm Nhiên đã không khống chế được chính mình, cho tới bây giờ vẫn luôn như thế, ở trước mặt Tô Khê Nguyệt, tự chủ của hắn cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi. Cho dù không lâu trước đó, hắn vừa mới bị người này cho một vết thương trí mạng.

Như thế nào lại trùng hợp như thế? Như thế nào lại trùng hợp như thế? Nước mắt Tô Khê Nguyệt lập tức trào ra, nhưng y lập tức cúi đầu xoá hết đi. Trong lòng chua xót, thương tiếc, thống khổ, hận ý đồng loạt nảy lên, trăm ngàn loại cảm thụ muốn phát tiết ra ngoài, nhưng là cuối cùng, y lại vẫn là ngẩng đầu, bình tĩnh mỉm cười, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, ta cũng không biết ngươi lại xuất hiện ở chỗ này, ta… đi.”

Mới vừa xoay người, một bàn bàn tay to ấm áp hữu lực túm mình lại. Ánh mắt Tô Khê Nguyệt lại một lần nữa chua xót. Y gắt gao nhắm mắt lại, liều mạng ngăn nước mắt chảy ra. Bên tai vang lên âm thanh cố chấp thân thiết của Tây Môn Lẫm Nhiên: “Nói cho ta biết, ngươi… Như thế nào lại thành bộ dạng như thế này? Ngươi… một đường đi tới đây sao? Kim Lăng cách nơi này, cũng phải ngàn dặm, ngươi… ngươi chính là như vậy đi tới sao?”

Tô Khê Nguyệt chậm rãi xoay người, con ngươi đầy thuỷ quang nhưng lại vô cùng bình tĩnh nhìn Tây Môn Lẫm Nhiên, một chữ một chữ nói: “Giang Phong, ngươi… Xác định còn muốn lôi kéo ta sao? Đừng quên, ta là một tiểu nhân dối trá như thế nào, mà tiểu nhân am hiểu nhất, chính là đánh rắn tuỳ gậy [2] đó.”

Y hơi hơi gục đầu xuống, ánh mắt dừng lại trên tay của hai người, bàn tay to kia đang gắt gao bao chặt lấy tay y, tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy nó thật ấm áp biết bao, thế nhưng lại làm tim của y như vỡ ra thành từng miếng.

Ánh mắt Tây Môn Lẫm Nhiên lóe lên một chút, hắn nắm chặt tay Tô Khê Nguyệt nhưng lực đạo có nới lỏng vài phần, tuy vậy vẫn không chịu buông ra. Trong lòng hắn đang giãy giụa kinh khủng, đang ép chính mình phải rời khỏi nơi này, nhưng chân của hắn, ngay cả bước cũng không có bước đi.

Tô Khê Nguyệt bi thảm cười một tiếng, y chậm rãi rút tay ra, nhẹ giọng nói: “Ta biết, Giang Phong ngươi đối với ta, cho tới bây giờ vẫn không thể nào quyết định vô tình được, cho nên hôm nay, sẽ do ta hạ quyết tâm. Ta nghĩ từ nay về sau, chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại, cho dù là vô tình gặp được, một lần này. Cho nên Giang Phong, ngươi phải nhớ kỹ, vô cùng nhớ kỹ, lúc này đây, người buông tay là ta, vứt bỏ ngươi, cũng là ta, là ta không cần ngươi, chính là như vậy.”

Y nói xong, không hề cho Tây Môn Lẫm Nhiên cơ hội do dự, xoay người bước đi, chợt nghe phía sau truyền tới âm thanh run rẩy của một người đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường: “Chờ một chút…”

Tây Môn Lẫm Nhiên bước đến tửu lâu trước mặt, bảo tiểu nhị bọc lại một mẻ bánh bao mới ra lò, sau đó cởi xuống áo choàng trên người, đi đến trước mặt Tô Khê Nguyệt, hắn đem bánh bao cùng áo choàng đưa cho y, thở dài nói: “Đúng vậy, ta sẽ không bị lừa, chúng ta… Cũng sẽ không còn có cơ hội gặp mặt, này… là chuyện cuối cùng ta có thể cho ngươi, phủ đệ ở Kim Lăng ta đã từ bỏ, ngươi có thể quay lại đó để ngụ. Con đường phía trước sẽ trôi qua, quãng đời còn lại khó tránh khỏi mưa gió, vẫn là hy vọng ngươi… Chính mình bảo trọng.”

Tô Khê Nguyệt cúi đầu nhìn áo choàng cùng bánh bao trên tay, sau một lúc lâu, y mới nghẹn ngào gật gật đầu, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngươi cũng bảo trọng, mặc kệ ngươi tin hay không, ta vẫn muốn nói với ngươi, cẩn thận… Cẩn thận bà vú, tốt nhất đừng để bà ở bên cạnh ngươi.” Nói xong câu đó, y cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Tây Môn Lẫm Nhiên buồn bả nhìn thân ảnh Tô Khê Nguyệt càng ngày càng xa, bỗng nhiên nhảy lên xe ngựa, hét lớn: “Đi, đi khỏi nơi này, lập tức đi khỏi nơi này cho ta.” Tiếng hô chưa dứt, con mắt đã đầy tơ máu đỏ sẫm. Không thể không đi, nếu không, chỉ cần còn ở lại đây dù chỉ là một khắc thôi, cho dù chỉ một khắc đó thôi hắn biết bản thân chắc chắn sẽ thay đổi chủ ý.

Xe ngựa lại tiếp tục khởi hành. Cho đến lúc này, ở phương xa, Tô Khê Nguyệt rốt cục mới xoay người lại, y nhìn xe ngựa đang dần dần biến mất, nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

“Giang Phong, ngươi hảo hảo sống, hảo hảo sống, cho dù tương lai, có một ngày ngươi biết ta chết, cũng đừng khổ sở, bởi vì… Bởi vì lão thiên gia đối đãi, cuối cùng vẫn là không tệ, cho ta mấy ngày cuối cùng này, còn có thể… Còn có thể có ấm áp của ngươi làm bạn.” Y cúi đầu, đem mặt dán trên áo choàng, nhiệt độ bánh bao cùng áo lông da thú chậm rãi truyền tới, đến tận nơi sâu nhất trong đáy lòng.

Trong nháy mắt lại đến tháng chạp, Tây Môn cung chủ từ Yến kinh trở về đã một tháng, nhưng là một tháng này, cũng là một tháng mọi người trong Lẫm Nhiên Ma cung trôi qua khổ sở không thể nào nói nên lời.

Tây Môn Lẫm Nhiên nhìn thấy ai cũng không thấy vừa mắt, đi qua đi lại là bị hắn lạnh lung nổi giận, ở trong mắt hắn, không có ai có thể làm nên chuyện cả, chỉ cần đụng vào hắn thôi thì khẳng định không có kết cục hảo, trong lòng mọi người tràn đầy kinh hoảng. Rất nhiều người đều âm thầm sợ hãi mình có thể biến thành tàn phế hoặc oan hồn dưới ma chưởng của cung chủ hay không?

Hoa Hương cùng Cửu Ngôn biết nguyên nhân, nhưng là bọn họ căn bản nói cũng không dám nói ba chữ Tô Khê Nguyệt. Hai người thân là người hầu bên người, so với người khác còn gấp hơn mười lần, vừa mới bưng chén canh qua, đầu bếp vất cả hai canh giờ mới ninh được một chén canh nồng đậm như thế này, bên trong còn bỏ thêm một chút mỹ vị cùng với một chút thuốc bổ, mùi thơm thực sự là ngào ngạt, lại thấy Tây Môn Lẫm Nhiên nhìn còn không nhìn đến, giơ tay ra cho một chưởng, toàn bộ sup trong đó đổ hết xuống mặt đất.

Hoa Hương giống như muốn khóc, nghĩ thầm cung chủ a, ta chỉ muốn nói một câu: “ Nấu canh này thật không dễ dàng đâu, lại bỏ thêm chút thuốc bổ nữa.” Này có gì là sai đâu? Ngươi sao đến ngay cả một chén canh cũng không thấy vừa mắt là sao chứ? Mới nghĩ định nói ra thì nàng liền ngây dại luôn.

Chỉ thấy trên tấm thảm quý giá, mềm mại kia “phụt” một tiếng, bốc lên làn khói nhẹ bảy màu, kia chính là dấu hiệu của Hoa Lâm, một loại độc nhất trong bách độc trên thế gian này.

Trong lúc nhất thời, Hoa Hương cùng Tây Môn Lẫm Nhiên đều thất thần, qua một lúc lâu sau, Hoa Hương mới tìm lại được thanh âm từ cổ họng mà kêu lên: “Người đâu, Cửu Ngôn, Cửu Ngôn, đi… Đi đem mọi người ở phòng bếp kêu đến đây cho ta, nhanh đi…”

Chú thích:

(1) Câu thơ “Ngọn liễu mảnh trăng treo, Hoàng hôn người hẹn ước” được trích ra từ bài

thơ “ Sinh tra tử” của Âu Dương Tu.

Cả bài thơ nó như thế này đây:

生查子 – 歐陽修

(shēng chá zi – ōu yáng xiū)

Sinh tra tử – Tác giả: Âu dương tu

去年元夜時,花市燈如晝。

qù nián yuán yè shí huā shì dēng rú zhòu

Khứ niên nguyên dạ thời, hoa thị đăng như trú.

Năm ngoái đêm nguyên tiêu, Chợ hoa đèn sáng rực

月上柳梢頭,人約黃昏后。

yuè shàng liǔ shāo tóu rén yuē huáng hūn hòu

Nguyệt thượng liễu tiêu đầu, nhân ước hoàng hôn hậu.

Ngọn liễu mảnh trăng treo, Hoàng hôn người hẹn ước

今年元夜時,月与燈依舊。

jīn nián yuán yè shí yuè yǔ dēng yī jiù

Kim niên nguyên dạ thời, nguyệt dữ đăng y cựu.

Năm nay đêm nguyên tiêu, Trăng với đèn như trước

不見去年人,淚滿春衫袖。

bù jiàn qù nián rén lèi mǎn chūn shān xiù

Bất kiến khứ niên nhân, lệ mãn xuân sam tụ.

Chẳng gặp người năm qua, Tay áo đầm lệ ướt.

Nguồn: vivista.com + dantiengtrung

Và nếu ta không nhầm, thì bài thơ này được Đổng Lệ hát trong bài hát này

(2) Đánh rắn tuỳ gậy: Câu này không phải do danh nhân nào ghi chép lại, mà chỉ mà một câu thoại được lưu truyền trong dân gian dạy về cách đánh rắn ở vùng Lĩnh Nam. Phía nam có nhiều thứ dịch bệnh và vật độc hại, thường xuyên có rắn rết độc trùng và chuột bọ. Roi trúc mềm, côn cứng. Loài rắn có sở trường quấn quanh những vật cứng, nếu vụt gậy xuống không đánh trúng ngay điểm yếu của rắn có thể sẽ bị rắn vặn thân, nhe nanh, cắn lại người đánh rắn. Vậy nên phàm là người đánh rắn sẽ không bao giờ dùng côn mà dùng roi trúc để đánh rắn.

“Đả xà tuỳ côn” kỳ thực là “Mộc côn đánh rắn, rắn tuỳ loại gậy”.

Câu này ngụ ý con người có thể xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn. Lấy câu “Đả xà tuỳ côn thượng” để sánh với tranh đấu chốn nhân gian để ám chỉ: Kẻ bị công kích giỏi về cách dùng mánh khoé thủ đoạn để lợi dụng luồn lách sơ hở, phản kích nhanh nhạy, khiến đối phương cảm thấy khó giải quyết.

( nguyên văn lời giải thích của Đài Lạc.)

________________________________________

[1] Câu thơ của Âu Dương Tu, đời Tống miêu tả cảnh gặp gỡ của các đôi giai thanh gái lịch đêm nguyên tiêu.

[2] ta nghĩ cái này có thể là tiểu nhân tuỳ vào tình huống mà bày mưu tính kế đó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui