Mặc Sắc Liên Y

Vài ngày kế tiếp chính là sơn đạo, cho nên chỉ có thể đêm ở núi rừng. Chỉ là khổ cho con chim công, không có được hoàn cảnh trị liệu tốt đẹp, miệng vết thương có chút chuyển biến xấu. Trên cơ bản đều là nằm trong xe ngựa, đấu võ mồm với ta cũng là hư suy yếu nhược, không thú vị.

Chạy vài ngày sơn đạo, xương sống thắt lưng ta có chút đau, tắm cũng không tắm. Mặc dù đã đến cuối mùa thu, nhưng vài ngày không tắm rửa cũng thiệt ghê tởm. Đương nhiên rồi, ta cũng có nghĩ tới chọn một chỗ hồ nhỏ sông nhỏ suối nhỏ gì đó tẩy tẩy, nói không chừng còn có thể thấy cái gì đó mới mà! Đáng tiếc, hôm nay cũng quá lạnh. Hoàn hảo quần áo mùa đông bọn ta đều mang theo, bằng không a, sẽ có một cái chữ thảm to đùng!

Hôm nay, khi mặt trời lặn rốt cục chạy tới một cái trấn nhỏ. Dưới sự chỉ dẫn của người qua đường hảo tâm, tìm được khách *** duy nhất trong trấn nhỏ. Lại nói tiếp, thôn trấn này thật đúng là nhỏ, chỉ có một khách ***. Không chỉ có như thế, khách *** này còn rất đơn sơ nữa. Chưởng quầy thấy bọn ta một hàng bốn người, vội vàng vội vàng từ bên trong đi ra đón, mừng rỡ chà tay, nét mặt già nua cười đến thấy răng không thấy mắt. Bởi vậy có thể thấy được, làm ăn ở khách *** thật đúng là không được tốt lắm, ta hoài nghi đã sắp bị phá sản.

Định được hai gian phòng, liền vội vã đem con chim công bị sốt nhẹ đưa vào trong phòng. Ba người bọn ta ở đại đường ăn chút đồ ăn, cũng đều tự trở về phòng. Trước khi ngủ, phụ thân xử lý miệng vết thương lần nữa cho chim công, bảo Bạch Liên đi sắc thuốc, đợi chim công uống thuốc xong, ngủ rồi, lúc này mới trở về phòng.

Ta thư thư phục phục tắm trong nước ấm xong, nằm ườn ra chăn. Thỏa mãn a!

Nghe phụ thân nói, bởi vì thương của chim công, cho nên bọn ta phải ở cái trấn nhỏ kêu trời này vài ngày. Ta là không sao cả rồi! Chạy đi thì cũng phiền người khác quá. Nghĩ đến, độc của bụng gấu chó cũng đã nhịn nhiều năm như vậy, đợi thêm mấy tháng nữa hẳn là cũng có thể đi. Được rồi, ta thừa nhận là ta có chút ích kỷ, nhưng mà, ta có thể giúp hắn giải độc cũng là được rồi đi? Cũng không thể oán trách gì nữa rồi!

“Liên Nhi, đến, để ta xem vết thương của ngươi.”

Phụ thân mới vừa tắm rửa qua, mang theo một hơi thở tươi mát ngồi ở bên giường. Mái tóc dài đen nhánh như sa tanh tùy ý rối tung phía sau lưng, còn có chút ẩm, nhưng càng dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến cụm từ —— thủy nhuận quang trạch. Đôi mắt phượng như bịt kín một tầng hơi nước, quang hoa lưu chuyển, mang theo ý cười trong suốt, khuôn mặt sấn như ngọc, làm ta một trận ngốc.

“Liên Nhi?”

Ta sửng sốt, phát hiện mình lại nhìn phụ thân đến ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi nóng lên.

Trời ạ! Ta sao lại háo sắc như vậy? Hảo mất mặt nga

“A, nga, cũng đã ổn lắm rồi.” Hoàn toàn không biết chính mình hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Ta xê dịch, nằm xuống, đắp chăn, chỉ lộ ra ánh mắt.

Hảo mất mặt hảo mất mặt......

“Liên Nhi, ” phụ thân sủng nịch cười cười, “Để cho ta xem thương của ngươi.”

“A? Nga, được!”

Ta xốc chăn lên, kéo kéo áo lót lên trên, lộ ra một vết sẹo màu nâu. Phụ thân bàn tay hơi lạnh ấn lên, ta theo bản năng run một chút.

“...... Hẳn là không có việc gì.” Phụ thân thì thào tự nói.

“Ách? Cái gì không có việc gì?”

“Thương trên cánh tay.” Phụ thân không trả lời ta, mà là tự cố tự phát cởi vạt áo của ta ra, cũng cởi phần áo bên trái xuống.

Ta có chút phát run.

“Phụ thân, lạnh.”

Còn chưa chờ ta nói xong, môi phụ thân liền áp lên.

Một nụ hôn lưỡi khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập.

Nói thật, vận động kế tiếp phải làm ta cũng không phải phi thường phản đối. Cơ mà, mỗi lần làm xong chịu khổ luôn là ta, cái loại tư vị này thật là khổ sở a! Ta cũng không muốn như con chim công nằm vài ngày trên giường.

“Phụ thân, ta có thương......” Ta hơi hơi nghiêng đầu, có chút cố hết sức nói.

Hôn không ngừng hạ xuống, mềm nhẹ giống như lông chim. Thân mình rất nhanh mềm yếu đi, đại não cũng dần dần mơ hồ, chỉ còn lại có thở dốc cùng rên rỉ kiềm chế không được quanh quẩn ở trong phòng. Về phần bị thương, đã sớm bị quăng ra sau.

Đột nhiên phụ thân dừng tất cả động tác, ta mở to hai mắt sương mù, lăng lăng nhìn bóng người mơ hồ trước mắt.

Phụ thân cúi xuống, nhẹ nhàng hôn hôn môi ta.”Nín thở.”

Mặc dù có chút không rõ ý tưởng, nhưng ta vẫn làm theo.

Lúc này, trong bóng đêm truyền đến tiếng vang rất nhỏ.

Ta lập tức tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía gian ngoài. Nương theo ánh trăng ngân bạch, ta thấy trong không khí tựa hồ có một làn khói tỏa ra.

Này này này, chẳng lẽ chính là mê hương trong truyền thuyết hả? Dưới tình huống như vậy? Ách...... Thật là đúng thời điểm.

Phụ thân kéo cái chăn lên người ta, tùy ý khoác một trường bào ngồi ở bên giường, ôm cây đợi thỏ.

Ngay tại lúc ta sắp kiên trì không được, “chi nha” một tiếng, cửa mở, vài người rón ra rón rén đi đến.

Sợ không khí còn lưu lại mê hương, ta cẩn thận mà đem đầu vói vào chăn, cẩn thận hít vào một hơi.

Tiếp theo vài tiếng quát ngắn ngủi, chờ ta nhú đầu ra, phụ thân đã châm ngọn nến rồi.

Trong phòng ba người đứng cứng ngắc như tượng. Nhìn kỹ, lại đều là tiểu nhị trong ***! Hắc *** sao?

Phụ thân điểm một chút trên cổ một người, thanh âm người nọ như giết heo lập tức truyền vào màng tai của ta.

“Đại hiệp tha mạng đại hiệp tha mạng đại hiệp tha mạng a!!”

Phụ thân bực bội nhíu mi, sợ tới mức người nọ tức khắc không dám lên tiếng.

“Cướp tiền?”

“Đại hiệp tha mạng a! Tiểu nhân cũng không dám nữa!” Ta hoài nghi gã nếu không bị điểm huyệt, khẳng định sẽ quỳ lạy phụ thân mất.

Phụ thân điểm á huyệt người nọ, tiếp theo mỗi người một cước đá ra khỏi phòng. Tựa hồ rắc thêm dược gì đó......

Thật sự không nghĩ tới câu đầu tiên sau khi phụ thân vào phòng lại là ——”Chúng ta tiếp tục.”

Hãn

“Phụ thân, không tới nhìn huynh đệ Bạch Liên sao?”

Một người bị thương hôn mê, một kẻ không có võ công, chẳng lẽ không lo cho bọn họ sao?

Vậy mà trong nháy mắt, phụ thân đã đè ép lên.

“Bọn họ không có võ công, huống hồ, chỉ là cướp tiền mà thôi, không có việc gì đâu.” Nói xong, thanh âm dần dần thấp, cuối cùng biến mất trong một nụ hôn ôn nhu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui