Mặc Sắc Nhiễm Hoa


Thiên tộc thọ mệnh quá dài, cho nên cũng không có quy tắc thời gian thượng triều nghị sự cố định.

Trừ khi tiếng chuông trước Lăng Tiêu Điện vang lên, bằng không các vị tiên quân thượng thần đều ở cương vị của mình mà bận rộn.

Ngày thường có việc gì, chính mình đề một tấu chương sau đó hồi phủ chờ đợi kết quả, nếu thật sự có việc cấp bách thì có thể trực tiếp đến gặp Thiên Quân.

Vì vậy, lần cuối cùng khi tất cả chúng tiên quân tụ họp lại với nhau để nghị sự, là khi đại chiến Kình Thương bảy vạn năm trước.
Bởi vậy khi tiếng chuông vang lên, các vị tiên quân lập tức chân không chạm đất lao đến Lăng Tiêu Điện.

Dù sao đã bảy vạn năm không có chuyện lớn gì xảy ra, nhàm chán quá rồi!!!
Dạ Hoa đứng giữa Lăng Tiêu Điện, lặng lẽ chờ các vị tiên quân tập hợp đông đủ.

Thẳng đến khi Thiên Quân nhập điện, bước đến long ỷ màu vàng ngồi xuống, chúng tiên quân hành lễ xong, Dạ Hoa mới chậm rãi nói ra lý do đánh chuông.

"Khởi bẩm Thiên Quân, Côn Luân Hư xuất hiện long khí, khi Chiết Nhan thượng thần tra xét, là Mặc Uyên thượng thần sắp tỉnh lại." Giọng nói của Dạ Hoa rất bình tĩnh, quy quy củ củ bẩm báo việc này.

Chỉ là thanh âm bình đạm này, lại khuấy động trong lòng các vị tiên quân.

Tất cả các vị tiên quân đều sững sờ trong chốc lát, khi khôi phục lại, tất cả mọi người đều vui mừng.

Quá tốt rồi! Chiến thần của họ sắp trở về rồi!
"Lời này là thật sao?" Trên kia Thiên Quân cũng khó nén kích động, đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào Dạ Hoa.

Tuy rằng hiện giờ Tứ Hải thái bình, nhưng có chiến thần Mặc Uyên ở đây, sẽ không có uy hại.
Đông Hoa Đế Quân một thân trắng tím ngồi phía trước chúng tiên quân, từ xưa đến nay tâm tình điềm đạm không chút gợn sóng, bởi vì câu nói của Dạ Hoa mà nổi lên một tia dao động - Mặc Uyên, rốt cuộc cũng đã trở về.
Dạ Hoa chờ mọi người vui mừng xong, mới chậm rãi tiếp tục nói: "Chỉ là Chiết Nhan thượng thần nói, hồn phách của Mặc Uyên thượng thần rất suy yếu, cầu phải có thần chi thảo dời hồn phách ngài ấy trở lại tiên thể, còn phải dùng đèn Kết Phách giúp ngài ấy nhập hồn."
Dạ Hoa là người bình tĩnh nhất ở Lăng Tiêu Điện này.

Chúng tiên quân nhìn khuôn mặt trầm ổn của Dạ Hoa, không khỏi tự hỏi vừa nãy có phải đã quá kích động rồi không? Sau đó lại nghĩ, sợ là Dạ Hoa không biết đến Mặc Uyên thượng thần, cho nên cũng không thấy kỳ quái gì, mà họ nào biết, trong lòng Dạ Hoa cực kì cấp bách?
Các binh tướng của Tố Cẩm tộc đứng lên: "Tố Cẩm tộc chúng ta nguyện ý cho mượn đèn Kết Phách, trợ giúp Mặc Uyên thượng thần quay về!"
Các binh tướng xưa nay tôn kính Mặc Uyên, khi nghe tin Mặc Uyên cần đèn Kết Phách mới có thể tỉnh lại được, nhất thời kích động quên luôn cả thương lượng với Tố Cẩm công chúa, cứ thế đứng ra quyết định.

Ở phía sau Tố Cẩm trong lòng nổi lên tức giận, khi Dạ Hoa nói ra là cần dùng đèn Kết Phách, ả đã định dùng cơ hội hiếm hoi lắm mới có được này nghĩ đến việc như xin gả vào Tẩy Ngô Cung, nhưng lúc này các thúc bá của ả lại có thể đơn giản cho mượn như thế, ả làm sao lật lọng nói cho không mượn? Thật chọc tức chết ả mà!
Có điều Tố Cẩm tức giận bao nhiêu, thì trong lòng Dạ Hoa lại vui mừng bấy nhiêu.

Quá tốt rồi, mượn được đèn Kết Phách mà không bị Tố Cẩm vướng víu.

Đông Hoa Đế Quân nhàn nhạt nói: "Đèn Kết Phách đã có, vậy còn thần chi thảo thì ai đi lấy đây?"
Ngày khi Đông Hoa Đế Quân nói ra câu đó, toàn bộ đại điện lập tức an tĩnh.

Đùa sao? Lúc này không yên lặng thì còn đợi khi nào? Thần chi thảo có bốn đại thần thú mang pháp lực nửa đời của Phụ Thần trông coi, Mặc Uyên còn chưa có trở về, thì bọn họ đã bỏ mạng trước rồi.

Tuy rằng thần tiên mệnh trường (Sống thọ, mệnh dài) nhưng cũng không thể không yêu quý sinh mạng mình.

Toàn bộ đại điện yên lặng trong chốc lát, sau đó Dạ Hoa đúng lúc lên tiếng: "Tôn nhi là Thái tử Thiên tộc, tất nhiên là nên đi lấy."
Chúng tiên quân trầm mặc, Thái tử Dạ Hoa là trữ quân mà Thiên Quân mong mỏi ngàn vạn năm nay.

Thái tử điện hạ nói mình muốn đi, bọn họ làm sao dám tán thành, chỉ có thể đứng yên ở đó, tự coi mình là khúc gỗ.

Thiên Quân nhìn xuống chúng tiên quân đang coi mình là khúc gỗ kia, suýt chút phun ra một ngụm máu.

Đám lão thần tiên này đã sống mười mấy vạn năm, mà Tôn nhi của ông chỉ mới bảy vạn tuổi, nó muốn đi lấy thần chi thảo lại không ai đứng ra ngăn cản! Không cảm thấy mất mặt à?!
Thiên Quân không còn cách nào khác.

Trong đại điện này, người có pháp lực mạnh nhất là Đông Hoa Đế Quân, nhưng lão già này không thể đi, mà pháp lực mạnh nhất ở đây chỉ còn một mình tôn nhi của ông...!
Rơi vào đường cùng, Thiên Quân đành đồng ý: "Đã như vậy, bản quân lệnh cho con đi đến Đông Hải Doanh Châu, lấy thần chi thảo."
Dạ Hoa bình tĩnh trầm ổn tiếp nhận ý chỉ, nội tâm mừng như điên.( ͡≖ ل͜ ͡≖) Chuyện có liên quan tới Mặc Uyên, giao cho người khác đi làm, y vạn phần không yên tâm.

"Dạ Hoa!" Tố Cẩm đuổi theo Dạ Hoa, nở nụ cười miễn cưỡng, quan tâm: "Lần này đi lấy thần chi thảo, cực kỳ hung hiểm, mong Dạ Hoa quân hãy cẩn thận."
Dạ Hoa mắt nhìn phía trước, tầm mắt tiêu tán ở nơi khác, nói với Tố Cẩm: "Đa tạ công chúa quan tâm, chuyện này rất cấp bách, Dạ Hoa đi trước một bước."
Dạ Hoa quay người rời đi, Tố Cẩm đứng tại chỗ cắn môi ấm ức, tức giận.
Bên này Điệp Phong đã tới Dực tộc, thị vệ mới vừa đi vào bẩm báo với Dực Quân có người Thiên tộc tới thăm, trước mặt liền thấy một hư ảnh mờ mờ, là tân Dực Quân Ly Cảnh xuất hiện.

Ly Cảnh ánh mắt kích động, thâm tình nhìn chằm chằm Điệp Phong, giọng nói cẩn trọng: "A Phong, ngươi, đồng ý gặp ta rồi sao?"
Điệp Phong tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Ly Cảnh, cung kính nói: "Điệp Phong bái kiến Dực Quân."
Ly Cảnh thất vọng, xua xua tay: "Ngươi không cần đa lễ như vậy, ngươi cũng biết, ngươi mà hành lễ, giống như cầm dao chọc vào tim của ta."
Điệp Phong trong lòng cũng không thoải mái gì, nhưng hắn là Nhị hoàng tử Tây Hải, mà Ly Cảnh là Dực Quân, Dực tộc lại chính là đầu sỏ hại nguyên thần sư phụ tiêu tán, cho nên, giữa nghĩa và tình, hai người chỉ là một đoạn nghiệt duyên.

Hôm nay, chỉ cần gặp lại y một lần là đủ rồi.
Điệp Phong buông tay hành lễ xuống, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Hôm nay ta tới, là muốn thỉnh cầu một chuyện."
Ly Cảnh thu lại tâm tình, khôi phục khí chất quân chủ Dực Quân: "Chuyện gì?"
Điệp Phong sắc mặt hòa hoãn, suy cho cùng là đến thỉnh cầu người ta: "Có thể cho ta mượn ngọc hồn dùng một chút không? Ngươi yên tâm, chắc chắn sẽ trả vật về nguyên vẹn."
Ly Cảnh nhìn Điệp Phong thật lâu, giơ tay biến ra ngọc hồn: "Cầm lấy đi, ngươi muốn cái gì, ta cũng đều cho ngươi, chỉ là xem ngươi có muốn hay không thôi."
Điệp Phong nghe xong, trong lòng run lên, mũi xót xót, vươn tay tiếp nhận ngọc hồn, cúi đầu bái tạ, cũng vì không để cho Ly Cảnh nhìn thấy hai mắt hắn ngấn lệ.

"Vậy, Điệp Phong cáo từ."
Ly Cảnh tê dại gật đầu: "Đi đi."
Điệp Phong đi rồi, Ly Cảnh bước chân tập tễnh trở về tẩm cung, hồi tưởng lại những ngày quen biết Điệp Phong, trên mặt nở nụ cười chua xót.

Y khi đó vẫn còn là Nhị hoàng tử, chán ghét mọi thứ ở Dực tộc, trốn đi một thời gian, gặp được Điệp Phong cầu nghệ trước Côn Luân Hư.

Y xưa nay không đứng đắn, lại gặp người nghiêm túc như Điệp Phong, liền nhịn không được trêu đùa một lúc.

Vốn chỉ định trêu đùa chút thôi, ai ngờ trái tim cũng bị câu mất luôn.

Y thường tới Côn Luân Hư bái phỏng Mặc Uyên chỉ để nhìn thấy Điệp Phong, thẳng đến khí Phụ quân y khởi binh tạo phản, Mặc Uyên hồn phi phách tán, Điệp Phong đóng cửa không gặp...
Ngẫm lại mười mấy vạn năm y cùng Điệp Phong quen biết, sợ là kiếp này, y chỉ có thể dựa vào hồi ức mười mấy vạn năm kia chậm rãi trải qua.

Nhìn quanh bốn phía tẩm cung u ám của Dực tộc, Ly Cảnh lòng đau nhói, cũng không biết đến cùng là thân phận Dực quân này mang lại cái gì tốt cho y.

"Quân thượng~ Là ai đến thăm, mà Quân thượng phải gấp gáp đi gặp như vậy?" Một nữ nhân mặc y phục lộ liễu màu xanh lục bước tới, ngã vào người Ly Cảnh, dịu dàng hỏi.

Ly Cảnh thu hồi vẻ đau khổ lại, cười tà ôm lấy eo nữ tử lục y: "Người không liên quan thôi.

Tới đây, chúng ta tiếp tục uống rượu!"
Điệp Phong, ta cả ngày sống mơ mơ màng màng, tuy rằng ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nhưng lại không có người bầu bạn trên giường...!Ngươi có biết vì sao không? Ly Cảnh ta e là, cả đời này cũng không có cách nào thoát khỏi ma chướng của ngươi rồi.

________
Lời tác giả muốn nói.

Mặc Uyên cuối cùng cũng sắp tỉnh lại rồi, thật cao hứng a~~~
Ta đối với Ly Cảnh và Điệp Phong, không thể giải thích được, hy vọng mọi người đừng phun????, trái tim nhỏ bé của tác giả chịu hem nỗi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui