Mặc Sắc Nhiễm Hoa


Lăng Thành đường sá vắng vẻ, trong không khí tràn đầy mùi chết chóc, gió thổi qua, không có một chút hơi ẩm.

Mặc Uyên cùng Liễu Chiếu Ca tiếp tục đi tới, phía trước đột nhiên xuất hiện hơn mười mấy lão nhân làn da khô nứt nằm liệt một chỗ trên mặt đất, giương đôi mắt vô hồn nhìn hai người Mặc Uyên và Liễu Chiếu Ca, vẻ mặt dại ra.
Liễu Chiếu Ca bị cảnh tượng trước mắt dọa kinh: “Đã nghiêm trọng đến tình trạng này rồi sao?"
Mặc Uyên cảm nhận được một trận khí tức không tầm thường như có như không không, liền nhắm mắt lại, dùng nguyên thần cảm thụ hết toàn bộ Lăng Thành.
Liễu Chiếu Ca cởi bình nước trên ngựa xuống, chậm rãi đi đến một ông lão bên tay phải, ngồi xổm xuống, đem bình nước đưa tới bên miệng ông lão.

Người này gầy như que củi, trên đầu tóc bạc rối tung, quần áo ông lão tả tơi, đột nhiên mắt phát sáng, thay đổi khí chất chết chóc, đôi tay khô gầy dùng hết sức lực nắm chặt bình nước đưa tới bên miệng, sốt ruột mà rót nước vào trong miệng.

"Ông lão, đừng có gấp." Liễu Chiếu Ca sợ ông lão uống nước như thế sẽ không cẩn thận mà bị sặc, liền vỗ vỗ lưng ông lão.

Nhưng tình huống lại đột biến, khi Liễu Chiếu Ca đút nước cho ông lão, hai ba mươi ông lão xung quanh hai mắt đều phát sáng, biểu cảm trên mặt dữ tợn dị thường, đầu gối thay thế hai chân, và đôi tay luân phiên bò đến chỗ Liễu Chiếu Ca.

Liễu Chiếu Ca lập tức đứng lên, trở lại bên cạnh Mặc Uyên vẫn đang nhắm hai mắt, cảnh giác mà nhìn những ông lão xung quanh.

Nhưng ánh mắt những ông lão đó chỉ nhìn vào bình nước vừa nãy của Liễu Chiếu Ca mà thôi, tất cả đều mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm ông lão vẫn còn đang uống nước kia, toàn bộ đều lao về phía ông lão.

Liễu Chiếu Ca cau mày, nếu tất cả những lão già này hùng hổ vây quanh người mà mình cho nước kia, ông lão uống nước chắc chắn sẽ chết.

Bản thân chỉ muốn ông cụ thanh tỉnh lại một chút để hỏi ông lão vài vấn đề, nhưng không ngờ lại làm ông lão bị thương.
Liễu Chiếu Ca nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đi lấy bình nước, ít nhất có thể đối phó với những ông lão đã mất lý trí kia.
Liễu Chiếu Ca vừa mới bước tới một bước, liền bị Mặc Uyên bắt lấy tay kéo về bên người.

Chỉ thấy tay trái Mặc Uyên vung lên, những ông lão mặt mày dữ tợn như muốn ăn thịt người này lần lượt ngã xuống đất.
"Mặc Uyên." Liễu Chiếu Ca nắm chặt tay Mặc Uyên.

Mặc Uyên nắm lại Liễu Chiếu Ca, nhẹ giọng nói: "Không sao chứ?"
Liễu Chiếu Ca lắc đầu, sau đó buông Mặc Uyên ra, đi tới chỗ ông lão vẫn đang ngẩng cổ cố gắng uống nước mặc dù trong bình nước đã cạn sạch.
Liễu Chiếu Ca cau mày, nhẹ tay cầm tay ông lão ý bảo ông ta buông bình nước xuống: "Ông lão, tại sao nơi này không thấy trẻ con và thanh niên vậy?" Cho dù tất cả mọi người đều rời khỏi Lăng Thành để tránh nạn hạn hán, thì chẳng lẽ ở Lăng Thành này chỉ còn lại toàn là ông già.

Ánh mắt ông lão gắt gao nhìn chằm chằm bình nước đang cầm trong tay của Liễu Chiếu Ca: "Không… Không biết…"
Mặc Uyên đã đi tới, vươn hai ngón tay thi pháp với ông lão.

Một thi pháp này, làm trong lòng Mặc Uyên căng thẳng ─ xem ra việc này không đơn giản.
"Mặc Uyên, ngươi phát hiện ra cái gì?" Liễu Chiếu Ca cảm nhận được nỗi lòng Mặc Uyên bỗng nhiên trầm xuống, rất khẩn trương nhìn Mặc Uyên.
Mặc Uyên đang muốn trả lời, lại đột nhiên kéo Liễu Chiếu Ca đến một góc, rồi ẩn thân.
Vừa ẩn thân xong, liền nhìn thấy một đạo sĩ mặc áo bào xanh đậm, cầm phất trần, chỉ huy hai tên tráng hán* phía sau, nâng cáng đi tới.
"Nơi này sao lại có hai con ngựa vậy?" Đạo sĩ kinh hô ra tiếng, hai tên tráng hán phía sau gã ném cáng trên tay chạy tới trước mấy con ngựa kiểm tra.

Đạo sĩ khẩn trương ngó trái ngó phải, nhưng nơi này lại không có người nào khác nữa, chỉ có những ông lão trông tiều tụy.

Đạo sĩ cẩn thận đi tới mấy ông lão vây thành một vòng tròn không thể hiểu được kia, cúi đầu quan sát kỹ càng, rồi sau đó nghi ngờ: "Bọn họ muốn làm gì đây?"
Đạo sĩ nhìn ông lão duy nhất bị vây quanh còn chưa hôn mê kia, híp mắt đi qua, dùng chân đá đá: "Này, chuyện gì xảy ra!"
Ông lão đã mất bình nước, lại biến thành bộ dạng lúc ban đầu, rũ đầu, hai mắt vô hồn, vẻ mặt dại ra, đối với chuyện bên ngoài cái gì cũng không nghe thấy, không cảm giác được.
Đạo sĩ tức giận ra sức đá ông lão ngã, nhìn hết thảy xung quanh, vẫy tay với hai tên tráng hán: "Dắt ngựa đi, chúng ta đi!" Dù sao nơi này đều là người thường, có thể làm gì được hắn?
Mặc Uyên vẫn luôn ẩn thân ở chỗ tối cùng Liễu Chiếu Ca, vội vàng đuổi theo bọn họ.

Hai người đi vài bước, đi ngang qua cáng vừa nãy đã bị hai tên tráng hán tùy tay ném xuống, Liễu Chiếu Ca cúi đầu nhìn kỹ, thấy một cái tay đầy vết chai, còn có vài sợi tóc bạc lộn xộn lộ ra ngoài tấm vải bố trắng.

Tại sao lại là ông lão?
Hai người theo sát đạo sĩ và tráng hán đi đại khái khoảng nửa canh giờ, đột nhiên đạo sĩ và tráng hán biến mất ngay trước mắt.

Đương nhiên đây là trong mắt của Liễu Chiếu Ca, mà ở trong mắt Mặc Uyên, đạo sĩ và tráng hán chỉ đi vào một cái kết giới.
Liễu Chiếu Ca sốt ruột quay đầu nhìn về phía Mặc Uyên: "Bọn họ sao lại biến mất rồi?"
Mặc Uyên trả lời: "Trước mắt chúng ta một đoạn, có một đạo kết giới." Mặc Uyên nắm lấy tay Liễu Chiếu Ca: "Đi theo ta."
Liễu Chiếu Ca gật đầu: "Ừm."
Liễu Chiếu Ca nhìn bóng dáng người trầm ổn đi phía trước, trong lòng cảm thấy không nên như vậy, đi ở phía trước ngăn cản hết thảy nguy hiểm, hẳn là y mới đúng… Ngay sau đó Liễu Chiếu Ca lắc đầu, y sao lại có cái ý nghĩ như vậy? Mặc Uyên là thần tiên, y chỉ là một phàm nhân.
Thế giới bên trong kết giới và bên ngoài không có gì bất đồng, đềi tiêu điều như nhau, gió cũng khô khốc giống nhau, chỉ là mùi chết chóc trong không khí ít hơn một chút, hơn nữa trên đường một bóng người cũng không có.

Mặc Uyên cùng Liễu Chiếu Ca gắt gao đi theo đạo sĩ và tráng hán, đi vào nơi quan phủ Lăng Thành.

Đạo sĩ đi vào chính sảnh, hành lễ với một nam tử mặc y phục màu đen: "Đại nhân, đỡ hơn chút chưa?”
Hắc y nam tử xoay người lại, sắc mặt tái nhợt, đồng tử đỏ lên, không giống phàm nhân.

Chỉ thấy gã chậm rãi nói: "Tạm thời, bây giờ chỉ chờ Hạn Thú hoàn toàn đại thành, lấy nội đan của nó."
Đạo sĩ cung cung kính kính: "Đại nhân vì sao không trực tiếp mang theo Hạn Thú đi đến kinh đô? Cao nhân kinh đô thu liễm tiên khí, mỗi lần ngài đều phải mang theo Ma Cẩm lặng lẽ vào kinh đô thu thập tiên khí, lại độ cho Hạn Thú.

Phiền toái không nói, mà Hạn Thú này còn không biết tới khi nào mới có thể đại thành."
Hắc y nam tử xua xua tay: "Không thể, tuy không biết là vị tiên nhân nào vì sao lại thường trú Phàm Giới, nhưng mà chuyện ta làm vẫn nên tránh hắn đi thì tốt hơn.

Không sao, ta có thể chờ." Hắc y nam tử với đồng tử đỏ thẫm nhìn đạo sĩ: "Về phần ngươi, chỉ cần ngươi đúng hạn đưa lên cho ta tinh tráng* phàm nhân, ta sẽ giữ ngươi sống được lâu dài.

Nhưng…" Hắc y nam tử cười nhạo một tiếng: "Ngươi cũng đừng nghĩ tu tiên cái gì, đã đi theo ta, không bằng luyện nhiều pháp thuật Ma tộc đi."
Trên trán đạo sĩ đổ chút mồ hôi lạnh, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, gượng cười nói: "Nếu có thể đi theo đại nhân, chính là chuyện may mắn nhất."
Đạo sĩ vừa nói xong, đã bị hắc y nam tử bắt lấy cổ áo ném qua một góc.

Đạo sĩ hoảng sợ, cho rằng vị đại nhân này phát hiện hắn không muốn tu luyện pháp thuật Ma tộc mà tức giận.

Khi lấy lại tinh thần thì thấy một nam tử người mặc bạch y, toàn thân tiên khí đang đánh nhau với hắc y nam tử.

Đạo sĩ sợ tới mức vội vã trốn ra sau ghế, hắn chỉ là một phàm nhân, không nên tham dự vào tiên ma đánh nhau thì tốt hơn.

Hắc y nam tử này là Tam hoàng tử Ma tộc Ám Kỳ, đang cùng đại ca mình tranh đoạt vị trí Ma Quân, đã bị trọng thương, đành chạy trốn tới Phàm Giới hấp thụ tinh phách người để khôi phục công lực.

Trong lúc vô tình phát hiện Hạn Thú xuất hiện, liền canh giữ Hạn Thú ở Lăng Thành, chỉ đợi có một ngày lấy nội đan của Hạn Thú là có thể trở về Ma tộc.
Mà một vạn năm trước, Ly Cảnh vào Chuyển Sinh Trì, đời đời kiếp kiếp làm phàm nhân.

Rồi ở kiếp này, y theo yêu cầu của phụ thân trong nhà, thi đậu công danh, sau đó được cử đến Lăng Thành xử lý nạn hạn hán.

Vốn dĩ Điệp Phong ở bên cạnh cùng y, chỉ là tam đệ hắn đại hôn, phải trở về Tây Hải mấy canh giờ, không ngờ quay lại Phàm Giới thì đã mất đi tin tức của Ly Cảnh.

Điệp Phong tìm kiếm mấy ngày, rốt cuộc phát hiện Lăng Thành có quỷ dị, liền đuổi tới nơi này.
Tam hoàng tử Ma tộc Ám Kỳ ở Lăng Thành ẩn núp bảy tám năm, hấp thụ không ít tinh phách phàm nhân, công lực sớm đã khôi phục bảy tám phần, đối phó với thượng tiên nho nhỏ như Điệp Phong vẫn là dư sức, huống chi, phủ quan này sớm bị thủ hạ của gã chiếm lĩnh, sau khi nghe được chỉ thị, liền xuất hiện mấy chục bóng đen vây quanh Điệp Phong.

Điệp Phong đối mặt với tình huống như vậy, không có chút hoảng loạn nào, giơ kiếm thẳng đứng ở ngay chính giữa, gắt gao nhìn Ám Kỳ chằm chằm: "Ngươi ở Phàm Giới hãm hại mấy nghìn mạng người, hôm nay, muốn ngươi trả lại từng chút một!"
Ám Kỳ nheo đôi mắt đỏ thẫm của gã lại, cười lạnh nhìn về phía Điệp Phong: "Tiên nhân? Hừ, hồn phách tiên nhân, so với phàm nhân hữu dụng hơn nhiều."
Ám Kỳ nhẹ nhàng phất tay, mấy chục bóng đen kia bắt đầu công kích Điệp Phong.

Chỉ là bọn chúng vừa động thân, thì bị một trận kim quang đánh tan toàn bộ.

"Sư phụ!" Điệp Phong quay đầu lại, kinh hỉ nhìn Mặc Uyên.
Điệp Phong cũng chú ý tới phàm nhân bên cạnh Mặc Uyên, vậy mà có một khuôn mặt giống Mặc Uyên… Không, chính xác mà nói, càng giống với Thái Tử Dạ Hoa.
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng Điệp Phong biết hiện tại không phải lúc để hỏi cái này.

Bên kia Ám Kỳ nhìn Mặc Uyên đột nhiên hiện thân, cảm nhận được tiên khí của Mặc Uyên giống với ở kinh đô kia, sợ tới mức lập tức hóa thành hắc ảnh đào tẩu.

Mặc Uyên theo sát Ám Kỳ, chỉ để lại một câu: "Điệp Phong, bảo vệ cho đệ ấy."
"Dạ!" Điệp Phong chạy đến đứng bên người Liễu Chiếu Ca, lại nhớ đến tìm truy vấn kẻ nói không chừng có thể biết tung tích của Ly Cảnh, nhưng người đã không thấy.
_______
*Tráng hán - thanh niên khỏe mạnh, cường tráng, đô con.

*Tinh tráng - thiếu niên trẻ tuổi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui