Mặc Sinh

Lý Kính được đằng chân lên đằng đầu, cười hì hì thấu qua tìm tới môi người ta hôn nữa: “Nói bậy! Ta với Tô nhi là quan hệ gì, người khác sao có thể so sánh…”

“Thì ra là thế.”

Nếu nói tháng sáu tuyết bay đại khái cũng không chấn động bằng Lý Kính khiếp sợ lần này.

——

Đại trấn thị tỉnh không tịch mịch như trong rừng, quả thật có thanh có sắc sầm uất náo nhiệt.

Mặc Sinh cũng là quê mùa chính tông danh xứng với thực, nếu đã vào thành gieo loạn, tự nhiên không thể thiếu nhìn trái nhìn phải hỏi ngắn hỏi dài, thập phần hứng thú.

Lý Kính vốn đã không dễ bám gót, lại thêm dòng người nườm nượp, vầng nhật treo ngang trời, thực sự làm khó hắn.

Bá tính ở Khuynh thành này cứ như nhắm ngay hôm nay mà xuất môn, làm thủ công cũng có, hét rao hàng cũng có, tiểu thương tiểu phiến gì đều xếp đầy dãy phố, các loại thương phẩm càng bày biện rực rỡ muôn màu. Mặc Sinh từ lúc chào đời đến nay, nhân vật hắn gặp không đi đơn thì chỉ đi đôi, chưa từng thấy qua nhiều người như vậy chen chúc cùng một chỗ. Hơn nữa hắn tuy thân là hồ yêu trăm năm, nhưng tâm tính vẫn còn là tiểu hài tử. Trước kia do e ngại quy củ nghiêm khắc trong tộc, khó tránh áp lực. Hôm nay xổng chuồng, lòng hiếu kỳ tự nhiên được thỏa mãn chưa từng có. Chỉ khổ cho thiên kim vạn kim Lý công tử, xưa nay hành sự thanh phong đạm nguyệt một lòng theo đường lối quý phái, muốn gì đều có người nhiệt tình dâng đến tận phủ, ăn mặc tiêu dùng không cần lao tâm, làm sao có vấn nạn phải bồi ai đó tiêu khiển như thế này? Đã vậy Mặc Sinh còn thấy gì đòi nấy, loại quà vặt chướng mắt như hồ lô nhào đường hắn cũng có thể mua hai xâu, nhưng chỉ là ham của lạ, tước vài viên lại nhét cho Lý Kính cầm, còn không cho vứt.

Lát sau, Lý Kính trong ngực trong tay toàn là tạp vật linh tinh. Đợi vòng qua đầu phố, hắn đã hận không thể chặt chân mình, chỉ đành nghỉ ngơi một chút.

Mặc Sinh hoàn toàn không biết mệt, hai mắt đảo quanh săm soi khắp nơi. Thấy Lý Kính dừng bước, quay lại túm vạt áo hắn kéo về phía đám đông. Lý Kính ngẩng đầu nhìn, hình như đằng trước đang xiếc khỉ, liền bất chấp thể diện nhà mình, ngồi bệt xuống bậc thềm bên cạnh, phất tay áo quạt điên cuồng, liên tiếp lắc đầu xua tay: “Ngươi đi chơi đi, đi đi. Ta ở đây nghỉ một lát…” Mặc Sinh có chút mất hứng, nhưng một tràng hò hét cổ vũ thực sự lại khiến hắn tâm viên ý mã, bèn nói: “Vậy được rồi, ngươi ở đây chờ ta. Không được đi đâu đấy.” Vừa nói chóp mũi vừa hừ hừ uy hiếp, nháy mắt đã len lỏi vào trong biển người.

Lý Kính trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng an toàn đáp đất, nguyên bản còn chuẩn bị tinh thần cho một trận thương môi kiếm lưỡi, khả năng được toàn thân trở ra là rất nhỏ, hắn chẳng qua chỉ định thừa cơ kéo dài nghỉ ngơi một chút, không ngờ phen này Mặc Sinh lại dễ dàng buông tha mình. Lập tức, Lý Kính gạt bỏ hết hình tượng, tứ chi hình chữ đại nằm luôn. Hắn chỉ oán bên cạnh không thể lập tức hiện ra chiếc giường tử sam bạch ngọc trong nhà, thư thư thái thái thanh thanh sảng sảng ngủ một giấc. Bất quá, có được giờ khắc này, Lý Kính cũng thấy đủ rồi.

Chuỗi sinh hoạt gần đây, thời gian tuy không dài, trái lại dạy hắn triệt để hiểu ra một đạo lý.

Cơm phải ăn từng thìa. Đường cũng phải đi từng bước.

Nếu mình tâm tư rối loạn, há chẳng phải giúp người thừa cơ chiếm tiện nghi?

Đối phó Mặc Sinh này, cứng tuyệt đối không được, chỉ có thể dùng trí.

Lý Kính tắm mình trong nắng, nghĩ hôm nay bất luận thế nào cũng phải về nhà một chuyến, ít nhất cho trong nhà chút tin tức, có tiếp ứng, mới tính hậu kế. Bây giờ đáng lý là thời cơ chạy trốn tuyệt hảo, đáng tiếc khoan bàn đến lời cảnh cáo của Mặc Sinh, chỉ nói đôi chân bủn rủn vô lực của hắn thôi, nửa bước cũng không lê nổi nữa. Giả như miễn cưỡng đào tẩu, vạn nhất giữa đường sức cùng lực kiệt, bị Mặc Sinh đi vòng đúng lúc bắt lại, ngày tháng sau này có lẽ sẽ khổ sở dài dài.

Đang trái không được phải không xong chuẩn bị từ bỏ ý định, có thể nói là trời không tuyệt đường người, hoặc giả lão làng chung quy vẫn là lão làng, Lý Kính ở Dương Châu giao thiệp rộng rãi, một đống người ẩu đả, chết mười người thế nào cũng có một người hắn quen biết. Vì vậy hắn vừa quay đầu, cư nhiên nhìn thấy độc môn hương kiệu của đầu bài Tiêu Dao cư, tình cũ hôm xưa. Lý Kính gặp lại cố nhân, đặc biệt thương cảm, rưng rưng lệ nóng rống một tiếng: “Lưu Tô!”

Bên kia Lưu Tô sau một đêm tài tử, đang ngồi kiệu mát trở về. Nàng choáng váng nghe tiếng sấm bên tai, hơi mang vị đạo long trời lở đất, ngữ điệu cũng cực kỳ quen thuộc. Vén một góc màn nhìn ra ngoài, lúc này mới thấy rõ là ai, nhất thời vừa kinh vừa hỷ: “Oan gia! Sao chàng lại ở đây?” Dứt lời, hối hả kêu dừng kiệu, chưa kịp chui ra nghênh đón, bên ngoài một người đã xông thẳng vào, còn liên thanh giục: “Đi mau! Đi mau! Đi mau!”

Kiệu phu tự nhiên thấy rõ người vào chính là Lý đại gia, lập tức thức thời. Lưu Tô bị va đụng đến thất hôn bát đảo, không đợi nàng ứng đối, cỗ kiệu đã lung lay tiếp tục đi về phía trước.

Lý Kính lúc này mới vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi. Một loạt hành vi quái dị của hắn khiến Lưu Tô vạn phần khó hiểu. Vươn tay thay Lý Kính lau mồ hôi, lại vén đi tóc rối bên thái dương hắn, ngạc nhiên hỏi: “Công tử chàng làm sao vậy? Trên dưới trong thành, còn ai có thể dọa chàng ra nông nỗi này?”

Lý Kính toàn thân thoát lực, thuận thế dựa qua, mũi ngửi mùi hương ngọt ngào của nữ tử, tốt xấu gì cũng có chút cảm giác hồi sinh, không khỏi than thở: “Một lời khó nói hết.”

“Thế chàng mấy ngày nay chết đi đâu? Mỹ nhân non mọng bỏ mặc không hái, cư nhiên biệt tích biệt tăm. Hại người ta hảo hảo một đóa hoa tươi vô cớ trở thành trò cười cho thiên hạ.” Lưu Tô lấy ra một chiếc quạt tinh xảo, nhẹ nhàng quạt cho Lý Kính.

“Ai?” Lý Kính quãng thời gian qua như mộng, sống tạm còn chịu khổ, làm sao rảnh rỗi nhớ tới mỹ nữ gì đó.

“Hương La của Thúy Phượng các. Mới đây mà chàng đã quên rồi?” Lưu Tô duyên dáng vươn ngón tay điểm tại mi tâm Lý Kính, cười mắng, “Chàng đó, thật đúng là không hổ mỹ danh Dương Châu đệ nhất bạc tình bạc hạnh lang.”

Lý Kính cau mày hồi ức diện mạo của Hương La, chỉ sơ lược phác họa ra chút đường nét. Một đêm say sưa chốn yên hoa, vội vã gặp mặt vội vã bỏ đi, có xinh đẹp như thiên tiên, kỳ thực hắn cũng không chút để bụng. Huống hồ, so với Mặc Sinh và vị tam thúc yêu diễm kia của hắn, những má phấn môi son này căn bản đều nhạt nhòa phôi pha.

Lý Kính nghĩ đến mấy ngày qua hoang đường, giống như hoàng lương mộng. Sự tình liên quan mặt mũi, hắn không tiện giải thích, chỉ thành thạo mở ra ngăn ngầm ở một bên, tức khắc xuất hiện một bộ trà cụ tinh xảo rất khác biệt. Tuy biết ngâm trong đó nhất định là hàng hiếm có, cũng bất chấp tế phẩm, bưng lên ừng ực uống một mạch như trâu. Đợi cảm giác ngũ tạng lục phủ đều thông thái, lúc này mới cười khổ gối đầu lên đùi Lưu Tô: “Ta nào lạnh nhạt với nàng ấy, bất quá là có nỗi khổ riêng…”

Lưu Tô cười “phụt” một tiếng: “Lý đại công tử mà còn có thể có nỗi khổ riêng gì sao? Trừ phi,” Nàng tiện tay nhận tách trà đặt xuống, “Trừ phi là ăn bậy nữ nhi nhà ai, nhưng phụ mẫu đối phương không đồng ý?”

Lý Kính nghe xong lời này, lông tơ toàn thân đều dựng đứng, nhịn không được ai oán than thở.

Lưu Tô thấy biểu tình hắn như thế, dường như bị mình nói trúng tám chín phần, trong lòng kinh ngạc, nhưng không tiện hỏi thêm. Không ngờ oan gia này cũng có ngày gặp báo ứng… Cố nhịn cười, bất động thanh sắc đổi đề tài câu chuyện, “Công tử muốn đi đâu?”

“Đương nhiên là hồi phủ.”

Lý Kính lời vừa ra khỏi miệng, liền hơi hối hận mình có vẻ quá tuyệt tình.

Lại nói hắn và Lưu Tô cũng coi như một đoạn truyền kỳ trong thành. Thuyền hoa chào đón, giai nhân ước hẹn. Lưu Tô là một thanh quan, dựa vào một tay hảo tỳ bà, bán nghệ không bán thân. Nhưng chỉ có mình lần trước một khúc tiêu âm được nàng ưu ái, làm khách nhập mạc, nhất thời rước lấy không ít ngưỡng mộ đố kỵ. Cho nên, tuy rằng Lý Kính vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt đến quên cả đất trời, nhưng đối với vị hồng nhan tri kỷ này, chưa từng có ý khinh bạc. Bất quá gần đây ham của lạ bắt đầu bị Hương La mê mờ mắt, khá lâu không đến Tiêu Dao cư. Khó khăn lắm hôm nay gặp lại, hơn nữa Lưu Tô cũng coi như đã cứu mình, nói sao cũng nên đến chỗ nàng ngồi một lát mới phải đạo. Thế nhưng, trước mắt là cảnh ngộ chạy trối chết, hắn còn thương hoa tiếc ngọc cái quái gì?! Cơ hội chỉ chợt lóe rồi mất, Lý Kính hiện càng mong được sớm hồi phủ.

Hắn suy nghĩ nửa ngày, chung quy mạng nhỏ quan trọng hơn, bèn ngập ngừng mở miệng: “Lưu Tô, ta…”

Thấy hắn vẻ mặt bối rối muốn nói lại thôi, Lưu Tô thông minh bậc nào, tự nhiên nhìn ra chút manh mối, vội trấn an: “Ngày tháng còn dài. Lưu Tô đêm qua cũng mệt chết được, đưa công tử hồi phủ, sẽ quay về Tiêu Dao cư nghỉ ngơi.”

Lý Kính nhất thời giãn mặt mỉm cười, kéo Lưu Tô qua hôn một cái lên gò má hồng phấn của nàng: “Vẫn là Tô nhi của ta hiểu chuyện lại nhu thuận. Bổn công tử hiện tại đích xác có việc thoát không ra thân. Chờ sự tình lắng xuống, tức sẽ đi tìm nàng.”

Lưu Tô nhoẻn miệng cười, tà tà liếc hắn: “Tiểu nữ tử không dám cản trở diễm phúc của công tử. Hương La đang chờ sốt ruột a…”

Lý Kính được đằng chân lên đằng đầu, cười hì hì thấu qua tìm tới môi người ta hôn nữa: “Nói bậy! Ta với Tô nhi là quan hệ gì, người khác sao có thể so sánh…”

“Thì ra là thế.”

Nếu nói tháng sáu tuyết bay đại khái cũng không chấn động bằng Lý Kính khiếp sợ lần này. Âm điệu lạnh lùng phảng phất có thể ngang tàn đuổi gió xuân ấm áp trở về với ông bà. Tiện đà một cục nước đá đập ngay trán Lý Kính, hại hắn thiếu chút nữa bỏ mạng.

Đến giờ hắn mới phát giác, cỗ kiệu không biết đã dừng từ lúc nào. Run run quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Mặc Sinh một tay bưng thứ gì đó trông như trà đá, một tay đang xốc màn vải hung hăng nhìn mình.

Ánh mắt sắc bén kia dường như đông thành hai mũi tên băng giữa không trung, vun vút bắn xuyên thấu Lý Kính.

——-

Lý Kính bị Sinh nhi bắt gian tại trận luôn, có bị đòn cũng đáng ←_←


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui