Undo Blue: "Xin lỗi Search vì tôi đã không giữ lời hứa sẽ đợi Search chuyển thể truyện của Blue, hôm nay tôi đã lỡ ký hợp đồng hợp tác chuyển thể truyện với một công ty sản xuất phim khác rồi! Sorry Search nhé!" Mạc Lam chỉ nói ra, như để có một lời giao phó gì đó với Search, vì dù sao, Search là người động viên cô bằng một hình thức như thế, mặc dù nhiều khi đó chỉ là lời nói suông, nhưng rất quan trọng với Mạc Lam lúc đó, đủ để cô nạp thêm năng lượng để bước tiếp con đường viết truyện đầy gian lao và vất vả.
Mr.
Search: "Tôi chậm một bước rồi sao? Nhưng là công ty nào vậy Blue?" Dương Tầm hơi tiếc nuối, anh thật sự đánh giá rất cao tác phẩm Nhất Niệm truyện.
Hiện tại, Dương Tầm cũng thật sự muốn biết ai đã "phỗng tay trên" mình.
Undo Blue: "Một công ty nhỏ thôi Search à! Nhưng bên ấy rất có thành ý hợp tác, điều khoản trong hợp đồng cũng rất tốt.
Tôi sẽ thường xuyên cập nhật cho Search về bộ phim." 'Nếu công ty Hoa Dương cũng được gọi là công ty nhỏ thì ở thành phố này không có công ty nào lớn nữa, nhưng mình không thể nói thế để đả kích Search - người đã hết sức ủng hộ truyện lúc mình cần nhất', Mạc Lam nghĩ thầm.
Mr.
Search: "Vậy hẹn Blue vào một bộ truyện khác! Hãy cố gắng cho ra nhiều tác phẩm hơn, tôi luôn ủng hộ Blue, rồi chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác, Blue hãy tin điều đó sẽ xảy ra vào một ngày không xa!"
Duyên phận là một ẩn số kỳ lạ nhất trong cuộc sống, không giải thích được bằng lý do, chỉ có thể xuôi theo nó, lạc nhau rồi tìm lại như giải một bài toán để tìm ra ẩn số, duyên nông hay duyên sâu, tình cạn hay tình nồng, chỉ tích tắc trôi đi để cho tháng năm thương nhớ.
* * *
Thấm thoát một tuần lại trôi qua, tối nay là chủ nhật, ngày mai là ngày cô đến trường quay để giám sát bộ truyện của mình chuyển thể thành phim, ngồi trước máy tính Mạc Lam có chút vương vấn trong lòng không thoải mái.
Từ sau khi nhắn tin lỗi hẹn với Mr.
Search, những ngày gần đây không thấy anh nhắn tin nữa, bản thân muốn chủ động nhắn cho anh biết Nhất Niệm truyện đã được công ty Hoa Dương ký hợp đồng chuyển thể thành phim truyền hình nhưng lại ngại.
Đêm nay cũng thế vẫn không thấy tài khoản người đó sáng màu, Mạc Lam hơi thất vọng.
Sau khi chỉnh sửa lại một chút chương truyện của mình, cô quả quyết đóng laptop và tắt đèn.
Bên ngoài, những hạt mưa liên miên theo gió tạt mạnh vào ô cửa sổ mang theo hơi lạnh thẩm thấu qua da thịt.
Những cơn mưa đầu mùa đông như thế này luôn kèm theo sấm chớp, Mạc Lam kéo chăn trùm kín người chỉ lộ lấy khuôn mặt, cầm điện thoại mở nhạc thật to hòng mong lấn át tiếng sấm đang không ngừng rền rĩ bên ngoài.
Đôi mắt khép lại ép bản thân đi vào giấc ngủ, mặc kệ những tia sét hung hãn xé toạc bầu trời, mặc kệ cơn mưa vẫn tầm tã không ngớt.
Đêm nay cô chỉ thấy bóng đêm, lạnh lẽo, sợ hãi, và những ý nghĩ tiêu cực lại lăm le ngóc đầu bò dậy hăm dọa cô gái.
Cô nhớ tới quá khứ, tuổi thơ cơ cực, không mấy vui vẻ của bản thân, tâm trạng cũng trở nên nặng nề hơn, nỗi buồn như cào xé tâm can, toàn thân người như mềm nhũn ra và mất hết sức lực, cuộn tròn người lại che đi mọi cảm xúc, cũng như bản năng bảo vệ bản thân tránh đi những tác động bên ngoài mang đến.
Người ta thường bảo rắn khi lột da là lúc nó yếu nhất, Mạc Lam nghĩ mình cũng đang ở trong tình cảnh này, yếu đuối, mỏng manh.
Những người quen với Mạc Lam sẽ bất ngờ với cảnh tượng này, một cô gái giấu mình trong chiếc chăn, hoảng loạn bởi gió mây vần vũ, bởi những tiếng sét chẳng dọa nổi đứa con nít lên ba, nhưng sự thật đó là như vậy.
Bình thường cô mạnh mẽ bao nhiêu, thì khi yếu đuối, cô lại một mình giấu mình trong đêm tối và trở nên hoảng loạn bấy nhiêu.
Cô rất trân trọng những tình cảm mà mình may mắn có được, và luôn sợ nó sẽ vuột mất khỏi bàn tay của mình, Triệu Đình là một ví dụ, và giờ đây, Mr.
Search..
là ví dụ thứ hai..
có lẽ thế..
Khi tưởng tượng Mr.
Search có thể vì chuyện không vui mà giận dỗi, thậm chí là đoạn tuyệt với mình, thì Mạc Lam cảm thấy tim như thắt lại, có chút khó thở.
Phải chăng cô đã quá khát khao sự ấm áp của đối phương, đến nỗi quên đi rằng, thật ra hai người chỉ là một đôi bạn quen qua mạng bình thường, và chẳng có cái gọi là "tri kỷ" mà mình vẫn "nhập vai" trước giờ.
Và bây giờ, tháp ngà do mình xây lên, nó như một hiệu ứng Domino, chỉ cần một cú đẩy đã trở thành một đống gạch nát vỡ vụn thành ảo tưởng.
Nhiều khi mọi người thường hay nghĩ rằng mình sẽ sợ kết quả sẽ như thế nào đó, nhưng ít ai biết rằng, thật ra kết quả không đáng sợ, cái đáng sợ chính là quá trình chờ đợi kết quả.
Chúng ta có kỳ vọng, có mong chờ, có bay bổng cho những suy nghĩ ảo tưởng thoáng qua, rồi sau đó lại tự giày vò mình bằng những suy nghĩ phản bác lại, đầy cam go và ác liệt, sản sinh ra một kết quả cũng gai góc chông chênh.
Để rồi kết quả thật sự vẫn diễn biến theo lẽ tự nhiên của nó, không hề chịu bất kỳ tác động nào của suy nghĩ chúng ta, khi đó chúng ta lại vẫn phải lao tâm lao lực vật lộn với cái tôi nghiệt ngã để chống chọi với một kết quả ảo không tồn tại.
Mạc Lam chính là đang rơi vào tình trạng như thế, giả định và cuốn theo giả định, nhưng cô không cam tâm, cô gào thét và quyết liệt chống cự, và cuối cùng chỉ để nhắn một tin nhắn cho Mr.
Search: "Bầu trời ở bên Blue rất đẹp, xanh thẫm và đầy sao, không biết bên Search trời có đổ mưa không?" Còn lại là nhịp tim đập mạnh từng hồi chờ ngày phán quyết.
Mr.
Search: "Bên đây trời mưa vần vũ, xem ra ông trời bạc đãi Search rồi!"
Trời bên ngoài vẫn đổ mưa ầm ầm, nhưng trong lòng Mạc Lam hơi ấm đã dần trở lại, trong lòng trời quang mây tạnh, ngại gì bên ngoài bão táp mưa sa? Cô gái yên tâm an giấc trong mưa đêm bão bùng.
Ở bên kia bầu trời, chàng trai cũng đóng laptop, miệng khẽ mỉm cười, lẩm bẩm hai chữ "ngủ ngon", cùng hòa mình vào giấc nồng của thành phố trong mưa.
* * *.