Sau khi Mạc Lam ký hợp đồng nhận lời thử vai nữ chính trong phim chuyển thể truyện của mình và tham gia lớp huấn luyện, đào tạo ba ngày của lão đạo diễn, cô mới thật sự cảm nhận được nghề diễn viên cực khổ như thế nào.
Ba ngày huấn luyện, Mạc Lam trải qua đầy vất vả, đủ mọi áp lực.
Một người khi muốn được diễn một vai chính, đã phải trải qua trường lớp đào tạo bài bản, đúc kết kinh nghiệm từ rất nhiều vai diễn từ nhỏ cho đến lớn, dần dần mọi việc sẽ rất là dễ dàng, cho dù có khó khăn trong lúc luyện tập, nhưng cũng diễn ra thật tuần tự và độ khó tăng dần từng chút một, vì cái người ta có chính là thời gian học, một bước một dấu chân, có thiên phú và chịu nổ lực cố gắng, không thành công xuất sắc, ít ra từ từ tích lũy kinh nghiệm cũng sẽ tốt dần.
Hoàn cảnh hiện tại của Mạc Lam hoàn toàn khác hẳn.
Cô chẳng có chút kiến thức chuyên ngành về diễn xuất, như một tờ giấy trắng, cái cô có chỉ là sự cố gắng và việc miệt mài luyện tập, nhưng có tác dụng lúc này không? Đáp án là không!
Không ai có thể xây nổi thành Roma trong một sớm một chiều, có thì cũng chỉ là lâu đài trên cát, hoặc có chăng là kỳ tích xảy ra? Có chăng? Mạc Lam thật sự nghi ngờ vì điều này.
Khi cô nhìn vẻ hời hợt của giáo viên phụ trách dạy biểu cảm nét mặt, vẻ thương hại của người dạy cô điều khiển hình thể, cái lắc đầu của vị giáo sư truyền dạy kiến thức diễn xuất, cái khinh bỉ của các bạn học viên kỳ cựu cùng khóa..
đầy những biểu cảm nghi ngờ, hoài nghi, khinh bỉ hay thậm chí là tuyên án "tử" cho thử thách mà cô sắp sửa phải đối diện.
Nhưng đó mới chỉ là cái áp lực hữu hình mà cô cảm nhận được.
Cái áp lực vô hình chính là áp lực từ chính cô mang lại cho mình.
Đây là truyện đầu tay của cô, cũng là truyện được chuyển thể thành phim mà cô đóng vai chính.
Hơn ai hết, Mạc Lam là người muốn diễn tốt vai phim này nhất.
Vì có như thế, truyện cô mới được biết đến nhiều hơn, và Nhất Niệm của cô..
tất cả chỉ là tưởng tượng..
khi mà thử thách trước mắt cô còn không vượt qua được, làm sao còn tính tới chuyện ngày mai? Hay là bỏ cuộc?
Bao nhiêu suy nghĩ cuồn cuộn cứ lũ lượt tra tấn cô gái nhỏ nhắn tội nghiệp, xoay đi xoay lại như một vận động viên điền kinh không biết mệt mỏi.
Đầu óc cô lúc này nhồi nhét quá nhiều ý niệm trong đầu, làm cho cô có cảm giác như đầu mình nó cứ như sắp sửa sẽ nổ tung bất kỳ lúc nào.
Hai tay ôm lấy đầu, ngồi xuống dưới sàn nhà tựa lưng vào chiếc giường, ngước mắt nhìn ra ánh đèn vàng bên ngoài cửa sổ phản chiếu lại thân ảnh Mạc Lam thành một vệt dài lên thảm.
"Ting, ting, ting!"
Tiếng báo tin nhắn vang lên giữa bầu không gian tĩnh lặng cũng đủ làm cho Mạc Lam giật mình, đôi mắt mất hồn, người bần thần như người lạc vào cõi mộng bỗng nhiên trở nên có chút khí sắc lại, mắt trở lại sáng rõ bình thường khi nhìn thấy dòng tin nhắn.
Mr.
Search: "Blue có ở đó không?"
Undo Blue: "Tôi có ở đây! Search nói đi." Mạc Lam hiện tại dường như một người sắp chết đuối lại nhìn thấy một chiếc phao cứu sinh, giây phút này bản thân cố gắng ra sức mà bấu víu lấy lo sợ sẽ vuột mất, nhưng lại chẳng chút biểu lộ gì mình sắp chết đuối.
Mr.
Search: "Nghe nói Nhất Niệm Hạnh Phúc đã bấm máy rồi, công việc vẫn tiến triển thuận lợi chứ?"
Undo Blue: "Mọi thứ vẫn ổn." Có ngàn vạn lời muốn nói ra lúc này rằng bản thân đang không ổn, không ổn một chút nào, nhưng mọi thứ đều chỉ dừng lại trước bàn phím, rồi bàn tay ngập ngừng, buông xuống, kết thúc.
Rồi như lấy hết can đảm, bàn tay nhanh hơn đầu gõ ra những suy nghĩ từ trong thâm tâm: "Tôi đang nghĩ đến nếu có một ngày nào đó được hóa thân thành Nhất Niệm, vai diễn ấy sẽ trông như thế nào, chắc sẽ là một Nhất Niệm tệ nhất trong lịch sử!"
Mr.
Search: "Sao lại tệ chứ? Tôi nghĩ cũng có thể lắm! Tuy chưa gặp mặt, nhưng tôi có cảm giác ngoài đời Blue sẽ là một cô gái sâu sắc, tinh tế." Dương Tầm gõ xong mới thấy mình hơi đường đột, nhưng những lời khen đó xuất phát thật tự nhiên, nghĩ sao nói đó, khi muốn rút lại thì nó đã gửi đi rồi.
Cô gái nào không thích được người khác khen mình, nhưng đối với Undo Blue, anh không chắc, vì Blue đặc biệt, Dương Tầm thấy vậy, sau bao lần nhắn tin nhau như thế này, anh lại dần hiểu rõ cá tính của Blue, trầm lặng, tinh tế, không hời hợt hư vinh.
Màn hình lặng đi một lúc, đang lúc Dương Tầm nghĩ cô gái bên kia đang giận dỗi, thì tin nhắn lại được tiếp tục gửi tới.
Undo Blue: "Nhưng nếu bản thân lại không thể diễn, không thể lột tả lại chính nhân vật bản thân tạo ra, nếu là Search thì sẽ phải làm sao trong trường hợp này?" Thật lạ là mình lại hỏi đối phương như vậy! Bình thường những việc này sau khi tĩnh tâm lại bản thân sẽ tự tìm cách giải quyết, Mạc Lam cảm thấy mình có chút gì đó khác lạ, dựa dẫm, có chút ỷ lại, nhưng trong lòng hiện tại lại không hoàn toàn bài xích cảm giác ấy.
Mr.
Search: "Không ai hiểu rõ tính cách của nhân vật truyện hơn tác giả, nếu Blue không biết diễn, có thể nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang là Nhất Niệm, phải làm gì, nói năng ra sao, biểu cảm thế nào..
nhân vật trong truyện, vừa là đứa con tinh thần, vừa là bản phản chiếu một góc tâm hồn của tác giả, nhân vật chính là tác giả, tác giả chính là nhân vật.
Khi Blue diễn, vừa hóa mình thành Nhất Niệm, vừa như dùng ngòi bút điều khiển mọi hoạt động của Nhất Niệm, hai phân vai tác giả và nhân vật tiến hành song song..
vai diễn của Blue sẽ xây dựng thành công thôi!" Có vẻ phát hiện mình đã nói quá nhiều và thuyết giảng, Dương Tầm dừng câu chuyện của mình lại, đứng trước Blue anh cảm thấy mình như thao thao bất tuyệt, nói chuyện hợp nhau chăng? Tâm trạng của một fan truyện chăng? Hay bản thân anh cũng có ý muốn hợp hai người đó lại làm một? Nhiều câu hỏi không có lời đáp, Dương Tầm hiện tại không tìm được câu trả lời cho những câu hỏi của bản thân, anh chọn cách buông thả xuôi theo dòng cảm xúc, thoải mái là điều anh cảm nhận được.
Undo Blue: "Cám ơn Search! Thì ra mọi thứ chỉ cần nhắm mắt lại sẽ được giải quyết! Cám ơn, cám ơn nhiều lắm!"
Không ngờ nói chuyện với Search xong cô lại cảm thấy khúc mắc tháo gỡ dễ dàng như vậy, Mạc Lam cảm thấy việc thử vai ngày mai không quá khó như tưởng tượng của cô.
"Rồi sẽ làm được mà, Blue à!" Cô thay Search tự động viên mình như vậy!
* * *.