Mạc Thượng Tang

56dec8526837b9651038c2d

(Hình ko liên quan tới truyện => chỉ mang tính minh họa a!!!)

℘ Đệ thập bát chương ℘

..::οΟο::..

“Ly nhi…Ngươi?!!!” Thật sự cũng yêu ta sao?

Nam nhân luôn luôn lạnh như băng lần đầu tiên trên khuôn mặt xuất hiện mọi loại biểu tình, kích động, khiếp sợ, mừng rỡ, cuối cùng không khống chế được mà ôm chặt y vào trong ngực. Đôi môi mỏng xinh đẹp nhẹ nhàng ma sát lên đôi môi đỏ mọng của y.


“Ngô…Ngô…Ân…” Đầu óc y ngay giây phút hắn bày tỏ đã gần như trống rỗng, may mắn là vẫn còn cảm giác. Đầu lưỡi ướt át nóng như lửa ôn nhu cạy mở khớp hàm tiến vào, mang theo nước bọt ngọt như mật bá đạo ở trong khoang miệng y cướp đoạt hết không khí. Thật lâu sau đó hai người mới tách ra, toàn thân y trở nên mềm nhũn không còn chút khí lực, không khí xung quanh vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc. “Hô, hô…Hô, người, lần sau nếu muốn hôn ta thì cũng nên nói trước một tiếng”. Y nghĩ đến bộ dạng trước đó của mình nhất định là đỏ như gấc, thực là xấu hổ muốn chết.

Ngẩng đầu chống lại đôi mắt tràn đầy ý cười tà mị, lại nhớ tới chuyện vừa rồi, càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng tức giận. Trực tiếp cho hắn một đạo ánh mắt trắng dã, tức giận hừ lạnh một tiếng, quyết định cúi đầu không thèm để ý tới hắn. Nhưng chỉ được một lát lại nhịn không được mà ngẩng đầu, còn chưa kịp làm gì đã bị hắn mạnh mẽ hôn lên, những nụ hôn ấm áp như mưa hạ xuống trên trán, trên mi, trên gò má, cuối cùng dừng lại ở đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của y.

“Hô, hô…Người! Người hỗn đản!” Thiếu chút nữa là thở không được rồi.

Lúc này tính tình xấu xa bá đạo của hắn dường như bộc lộ ra toàn bộ, đôi môi mỏng vừa mới hôn y nhếch lên tạo thành một độ cong xinh đẹp: “Ly nhi, ta là phụ thân của ngươi”.

Ý nói là y dụ dỗ hắn sao? Sao lúc nãy hôn y không nghĩ tới y là con của hắn? Hừ, phía trước thì phóng cho người một con ngựa, phía sau lại bắn người một mũi tên.

Hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh, khẩu khí nghiêm túc hỏi hắn: “Phụ thân, sao người lại nói là vì tự do của ta?” Y nghi hoặc nhìn hắn, trong lòng vô cùng hiếu kỳ.

“Năm đó ta thành hôn cùng mẫu thân của ngươi từng có một ước định. Tương lai sinh hài tử, bất luận là nam hay nữ đều phải trở thành người thừa kế của Yên Chi các”. Nam nhân cưng chiều xoa đầu y, khóe miệng cong lên thành một vòng cung nhàn nhạt, ôn nhu nở nụ cười.

Sự thật này khiến y vô cùng kinh ngạc, y đã từng tưởng tượng ra nhiều loại khả năng, nhưng bất luận thế nào cũng không ngờ tới mình lại là thiếu chủ Yên Chi các. “Không phải ta là thiếu chủ Tuẫn Thiên cốc sao?” Thân là thiếu chủ Tuẫn Thiên cốc, làm sao có thể kế thừa Yên Chi các được? Y mờ mịt nhìn hắn, không nói ra được trong lòng đang mang tư vị gì.

“Chuyện đó là bởi vì cùng đời trước và Nhuyễn Hồng Tần có liên quan với nhau”. Nhắc tới ba chữ Nhuyễn Hồng Tần, quanh thân hắn đột nhiên trào ra một cỗ sát khí, không thể bắt được nhưng lại cực kỳ cường liệt.

Liên quan tới ngoại tổ mẫu sao? Phụ thân rất hận nàng…Đây là lý do tại sao? Nghi hoặc liếc nhìn khuôn mặt mười phần sát khí của phụ thân, tuy thường ngày khuôn mặt của người luôn luôn băng lạnh, nhưng không hề có nửa điểm sát khí, vậy mà bây giờ…! Y thử dò xét hỏi: “Người hận nương sao?”

Hắn không hiểu liếc nhìn y, mở miệng đáp: “Nàng sinh ngươi cho ta không phải sao?” Vì vậy ta cũng không hận nàng. Huống chi cho tới bây giờ nữ nhân kia cũng không quá quan trọng.


“…Người hận ngoại tổ mẫu sao?” Sát khí vừa rồi rõ ràng là hướng về Nhuyễn Hồng Tần.

Thật sâu nhìn y, khuôn mặt của nam nhân đột nhiên phóng đại, giữa lúc y còn đang ngây ngốc, đôi môi liền bị ngón tay ngăn lại…

Ngón tay của hắn không ngừng dao động trên người y, ngón tay thon dài vuốt ve làn da trắng nõn của y, trái tim y ‘thình thịch, thình thịch’ nảy lên không ngừng, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó tăng lên, thần trí vì động tác của hắn mà dần trở nên mê muội. Thật vất vả lắm mới làm cho mình còn lại một tia lý trí, y phát hiện, một thân y phục của mình đã bị hắn thoát ra gần hết. Trong lúc hoảng loạn muốn dùng toàn lực đẩy hắn ra, lại bị hắn bắt lấy kéo vào lòng.

“Buông ra”. Vừa lo lắng, vừa xấu hổ, y hoàn toàn quên mất vấn đề trọng yếu cần hỏi, chỉ nghĩ muốn thoát khỏi hành động của nam nhân này.

“Không buông”. Khóe miệng nhếch lên, đôi tay như tên trộm lại bắt đầu di chuyển, đông sờ tây xét.

“Người…Ta…Ta, ta là con trai người!!!” Khuôn mặt ta đỏ bừng, cố gắng tìm đại một lý do nào đó.

“Thì tính sao?” Nhướng mi một cái, cố ý trêu đùa hỏi lại, ‘công tác’ trên tay vẫn tiếp tục.


“Ân…Chính là…Ân…” Thiên a, không nên sờ ở đó! Hắn, hắn sắp chạm đến chỗ kia rồi a ~~A A A ~~ người đâu cứu mạng ~~ ân, được rồi, tự cứu ~ tự cứu vậy! “Chúng ta đang ở bên ngoài!!!”

Nam nhân nhíu mày, ngừng tay. Sau đó nở nụ cười xấu xa, ở bên tai y thổi khí, thấy cơ thể y run lên, khuôn mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu, lúc này mới hài lòng nỉ non: “Vậy chúng ta trở về tiếp tục”.

“Tiếp tục cái đầu người, sắc nam nhân!” Lý trí cuối cùng cũng quay trở lại, cắn môi rống lên với hắn một câu. Nói không thèm để ý tới hắn, xoay người bỏ đi.

“A, ha ha….Ha ha ha!!!” Còn lại mình hắn phía sau vì bộ dáng tức giận khó gặp của y mà cười to.

Lão thiên gia! Thượng đế! Ngọc Hoàng đại đế! Như Lai Phật Tổ! Các vị thượng tiên trên cao! Các người ở đâu, ai tới nói cho ta biết, người đàn ông này có thật sự là vị phụ thân máu lạnh vô tình, không tim không phổi của ta hay không a?

>> Hết đệ thập bát chương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận