Mạc Thượng Tang

℘ Đệ nhị chương ℘

..::οΟο::..

∼ Kinh thành Đại An ∼

– Hân Vũ các –

“Phù Dao, ngươi như vậy làm sao còn dáng dấp của ‘Đệ nhất mỹ nhân’ Phù Dung tiên tử nữa chứ?” Mạc Phi Ly một thân bạch y như tuyết, lười biếng nằm dài trên giường, tà mị liếc nhìn mỹ nhân ‘Bạo Long’ ở đối diện.

“Phi Ly, nếu nói xinh đẹp, trong thiên hạ làm gì còn người xinh đẹp hơn ngươi a?” Mỹ nhân tức giận châm chọc nói.

“…” Có a! Phụ thân của ta…

“Nhạc Thư Hành chết tiệt! Ta vất vả cứu hắn, hắn cư nhiên còn trúng độc!”

“Ngươi thôi đi, muốn kêu ta đi cứu hắn thì cứ trực tiếp mở miệng. Nhớ kỹ, lần này ngươi thiếu ta một phần nhân tình”. Đưa tay cầm lấy chén rượu, Mạc Phi Ly chậm rãi mở miệng, thản nhiên thưởng thức vẻ mặt y trở nên cứng ngắc.

“Phi Ly a ∼ ngươi nhìn xem chúng ta thân mật như vậy, nhân tình gì đó hay là miễn đi, huống chi…ngươi dám nói ngươi không thích ta?”

Ai da…cái mị nhãn này cũng thật là…y không mệt sao?

“Thiếu chính là thiếu, không có khả năng miễn a! Còn có, ta thích ngươi là bởi vì ngươi thú vị”. Mang theo tiếu ý nhìn y, càng nhìn càng cảm thấy thú vị.

“Ngươi…” Sắc mặt y thoáng cái trở nên đỏ rực, cực kỳ xinh đẹp a.

“Hắc hắc, Phù Dao. Ta phát hiện ngươi càng ngày càng đẹp nha. Đến đây…” Mạc Phi Ly mị hoặc mỉm cười, câu dẫn y đi đến bên cạnh.

Phù Dao có chút nghi ngờ đi tới. Mạc Phi Ly một tay bắt lấy y kéo vào trong lòng, ghé vào tai y thổi khí: “Phù Dao…Ngươi nói nếu như ta…”

‘Bính’, cánh cửa đáng thương bị đá văng cắt đứt tiếng nói.

“Mạc. Phi. Ly! Buông Phù Dao ra!” Người tới hung hăng hét lên một câu, một tay kéo lấy Phù Dao từ trong lòng y vào ngực, sau đó gắt gao ôm chặt.

Mạc Phi Ly híp mắt nhìn hắn.

Ân. Cả khuôn mặt xanh lét vừa vặn tương xứng với một thân thanh y của hắn a…

Y nhịn không được ôm bụng cười to.

“Ngươi! Mạc Phi Ly! Vừa rồi là ngươi cố ý”. Ừm, Phù Dao coi như không ngốc…

Y nhún nhún vai từ chối cho ý kiến: “Phù Dao thân ái. Tiểu tình nhân của ngươi trúng độc nhưng vẫn rất có tinh thần nha, ngươi xem có phải hay không, không cần ta cứu hắn nữa rồi?”

“… …”

“… …” Phù Dao sắc mặt tái xanh, dường như phát hiện ra điều gì. “Nhạc Thư Hành! Ngươi trúng độc căn bản là giả đúng không! Còn có…Mạc Phi Ly, ngươi dám cùng hắn bày trò gạt ta! Các ngươi…ta…”

Mắt thấy Phù đại mỹ nhân lần thứ hai bùng phát thành ‘Bạo Long’. Ta thuận theo đạo ánh mắt như muốn giết người kia càng thêm trêu đùa: “Mộ Phù Dao, Mộ đại hiệp, Mộ đại cung chủ, phong độ, phong độ a”.

“Cho ngươi xuống địa ngục ta liền phong độ! Ta…xxx…ngươi…”

“Phù Dao, bình tĩnh, bình tĩnh một chút. Nghe ta nói! Hãy nghe ta nói a∼∼” Nhạc Thư Hành vội vàng ôm lấy Phù Dao kéo y ra ngoài.

Hô ∼ rốt cuộc cũng an tĩnh…

Mạc Phi Ly đến bên bàn ngồi xuống, một mình uống rượu, nhãn thần mê ly.

… … … …

“Phụ thân, Ly nhi nghĩ muốn ra cốc một lần”. Y ở trong ngực nam nhân nhẹ nhàng nói.

“Ly nhi, bên ngoài rất nguy hiểm. Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”. Nam nhân ánh mắt thâm thúy tràn đầy lo lắng cùng không muốn.

“…Ly nhi đã nghĩ kỹ”. Đem đầu càng vùi sâu vào trong ngực nam nhân, thỏa mãn hít lấy khí tức chỉ thuộc về một mình hắn.

Hương vị của phụ thân…





“Đa tạ huynh đài đã cứu giúp. Tiểu đệ là Mộ Phù Dao. Xin hỏi quý tánh đại danh của huynh đài?” Thanh y thiếu niên lễ phép nói, trên môi nở nụ cười khuynh thành.

“Mạc Phi Ly”.

“Hảo. Phi Ly, ngươi hãy nhận lấy Thất Thần lệnh này, từ nay về sau chỉ cần ngươi có việc yêu cầu, Thất Thần cung tuyệt đối tuân theo”. Trên môi thiếu niên vẫn là nụ cười không gì sánh được.

… … … …

… …

Không tự chủ vung lên khóe môi.

Phụ thân…Người vẫn tốt chứ?

‘Bính’ một tiếng, cánh cửa đáng thương lần thứ hai bị người đá văng ra.

“Phi Ly, lần này ngươi cùng với chúng ta đi Phi Long bảo nha?

Phù đại mỹ nhân hào hứng vọt tới trước mặt Mạc Phi Ly, đi theo phía sau như hình với bóng chính là tiểu tình nhân của y.

Xem ra đã hòa hợp với tình nhân rồi ∼ ha hả…Lần sau nên làm trò gì đây a? Mạc Phi Ly tà ác nghĩ trong đầu.

“Phi Long bảo?”

“Đúng vậy, gần đây trên giang hồ bàn tán xôn xao chuyện Phi Long bảo bảo chủ, cũng chính là đương kim võ lâm minh chủ Dương Ti Thành quyết định nhường lại ngôi vị minh chủ, hơn nữa còn muốn tổ chức đại hội kén rể”. Phù Dao vẻ mặt hưng phấn, nằm trong lòng Nhạc Thư Hành dương nanh múa vuốt.

“Minh chủ võ lâm a…” Có ý tứ.

“Hắc hắc ∼ thế nào? Có hứng thú? Làm hiền tế tương lai của minh chủ võ lâm kiêm bảo chủ Phi Long bảo, rất có tiền đồ nga”. Phù Dao ám muội hướng về y chớp chớp mắt.

Mắt bị co giật sao?

“Ngươi rất có hứng thú?” Y vừa nói vừa bày ra bộ dạng ‘Thì ra là thế’.

“Ta…”

“Ngươi dám!” Phù Dao còn chưa nói xong liền bị Nhạc Thư Hành nhìn chằm chằm ở phía sau cắt đứt.

“Ta…Không dám…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ giống như tiếng muỗi kêu.

Ha hả, xem ra Mộ tiểu cung chủ của chúng ta đã bị Nhạc đại tướng quân ‘ăn’ không còn một mảnh rồi nha…

Y rất hứng thú thưởng thức một màn này…hắc hắc…

Hết đệ nhị chương ______________________ Ừm…Chương này có vẻ ngắn nhỉ, nhưng không phải do ta cắt xén bớt đâu, tác giả chỉ viết tới đây thôi ak! Hi vọng chương sau sẽ dài hơn a… Vì Phi Ly và Phù Dao đều là thụ nên ta đều dùng là y, mọi người đừng nhầm lẫn nha. Thiên Ly


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui