Mạc Thượng Tang

℘ Đệ nhị thập tứ chương ℘

..::οΟο::..

Mạc Phi Ly chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, yếu đuối dựa vào trong lòng nam nhân, thân thể khó nhịn cọ cọ vài cái: “Người làm sao…Người làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?!”

Mạc Nghịch Thiên nhìn thiên hạ trong lòng, vẻ mặt ửng đỏ, mị hoặc quyến rũ, nhãn thần mê ly, rõ ràng là bị trúng độc. Nghĩ đến đây, thân thể hắn chấn động, chau mày hỏi: “Trúng độc gì?”

Mạc Phi Ly chỉ cảm thấy cả người lạnh giá, cười khổ nói: “Nếu chỉ bị trúng độc căn bản không thể gây thương tổn cho ta được. Nhưng không ngờ Nhuyễn Hồng Tần lại hạ ‘Tơ tình’… “

“Tơ tình?” Thì ra là thế…Nếu đã như vậy…

Nhãn thần Mạc Nghịch Thiên tối sầm lại, đem thiên hạ trong ngực bế lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.

“Người muốn làm gì?” Mạc Phi Ly hoảng loạn, vội vàng la lên.

Thanh âm Mạc Nghịch Thiên lạnh như băng: “Giải độc”.


Mạc Phi Ly hít một hơi khí lạnh, cả kinh nói: “Không cần, cái này căn bản không phải độc, không cần giải. Chỉ cần chịu đựng qua mười hai canh giờ, dược tính sẽ tự động tiêu tan”. Nói rồi, sống chết đẩy nam nhân đang đè lên người mình ra, đáng tiếc do trúng phải ‘Tơ tình’ nên hiện tại y không còn một chút sức lực nào cả.

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của nam nhân, chỉ có thể cười tự giễu, xem ra hôm nay không thể chạy thoát rồi a…

Nam nhân nhãn thần u ám nói: “Chịu đựng qua mười hai canh giờ? Ngươi nên biết trong mười hai canh giờ đó ngươi phải chịu đựng sự thống khổ sống không bằng chết”. Hắn sẽ không để cho y chịu đau khổ như vậy…

Âm thầm thở dài, Mạc Phi Ly quyết định buông xuôi để nam nhân tùy ý muốn làm gì thì làm. Hai tay đưa lên vòng qua hông nam nhân, khép lại phượng mâu, sắc mặt ửng đỏ hướng thân thể dán về phía nam nhân.

Mạc Nghịch Thiên nhìn thiên hạ dưới thân, nôn nóng giải khai toàn bộ vật chướng ngại trên thân thể hai người, cho đến khi cả hai hoàn toàn trần truồng. Môi lưỡi cũng không nhịn được nữa cấp tốc hạ xuống đôi môi đỏ mọng của thiếu niên, đầu lưỡi nóng rực cuốn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn cùng chơi đùa, dây dưa.

“Ngô ân…Ân”. Thân thể Mạc Phi Ly càng ngày càng nóng, giống như đang bị vây trong một lò lửa lớn, nước mắt không nhịn được tràn ra khỏi mi, đôi môi vừa say mê vừa khó khăn hấp thụ nước bọt của nam nhân, hai tay vô thức chà sát khắp người nam nhân, ý đồ muốn làm cho bản thân được giải thoát khỏi cơn nóng này.

Thân mình Mạc Nghịch Thiên khẽ run lên, toàn thân căng cứng, mồ hôi chảy đầm đìa, da thịt càng dán sát vào thân thể non mềm của người dưới thân. Cưỡng chế dục hỏa đang cháy hừng hực trong người, ôn nhu vuốt ve cơ thể mềm mại của thiếu niên, một đường đi xuống phía dưới, cảm nhận dục vọng non nớt đã ngẩng cao đầu từ lâu, tà ác vươn tay bắt lấy.

“A…” Mạc Phi Ly chỉ cảm thấy hạ thân thắt chặt, thở nhẹ một hơi, cong người về phía nam nhân, trên lưng một trận tê dại. Theo bàn tay nam nhân khi nặng khi nhẹ vỗ về chơi đùa cùng với tác dụng của mị dược, y rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà hé miệng rên rỉ.

“A a…Ân ân a…Ngô..cáp”

Thân thể run run, y ngượng ngùng nhắm chặt hai mắt, y cư nhiên bị phụ thân chơi đùa mà đạt cao trào…

Tách ra đôi chân thon dài trắng mịn của thiếu niên, con ngươi Mạc Nghịch Thiên tối sầm nhìn chằm chằm mật huyệt không ngừng hé ra hợp lại của y.

Mạc Phi Ly sợ hãi co rúm hạ thân, y cảm nhận rõ ràng ngón tay nam nhân theo huyệt khẩu chậm rãi trượt vào trong u cốc, theo bản năng y vội vàng muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng tên nam nhân kia sao có thể để cho y thực hiện được ý đồ, hai tay nhanh chóng bắt lấy cổ chân y, buộc chúng phải mở rộng ra. Một ngón, hai ngón, ba ngón, bốn ngón, bốn ngón tay thon dài ở bên trong tiểu huyệt tùy ý trừu đưa, bởi vì trước đó trúng mị dược nên lúc này y không hề cảm thấy đau đớn chút nào, thậm chí còn chút thư sướng tê dại, y có thể cảm nhận được dục vọng trong người càng ngày càng mãnh liệt.

“Ân ân…Cáp…A cáp, a…Từ bỏ…Ân ân ~~”

Nam nhân không mảy may để ý đến sự khẩn cầu của thiếu niên, đầu lưỡi nóng bỏng một mực ở bên trong truy đuổi chiếc lưỡi mềm mại. Sau nụ hôn đầy kích tình, một sợi tơ bạc từ trong khoang miệng thiếu niên tràn ra càng thêm mị diễm, đầu lưỡi nam nhân lại tiếp tục hạ xuống trên hai khỏa hồng anh trước ngực y, nhẹ nhàng gặm cắn.


“Ân…Ngô…”

Nam nhân bất thình lình rút ngón tay ra khỏi mật huyệt, Mạc Phi Ly chỉ cảm thấy phía dưới vô cùng trống rỗng, dưới tình thế cấp bách không tự chủ thốt ra: “Không nên…đi, ta còn muốn…Ân…”

Mạc Nghịch Thiên tà mị cười, ở bên tai y thổi khí: “Lập tức sẽ cho ngươi”.

Mạc Phi Ly nghe thấy lời nói vô sỉ của hắn càng thêm ngượng ngùng, chỉ hận không thể tìm một cái động để chui vào. Trong lúc y còn đang miên man suy nghĩ, hai chân đã bị nam nhân mở ra vòng qua bên hông, y ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi hít mạnh một hơi, phân thân cực đại cứng rắn của nam nhân lúc này đang để ngay trước cửa huyệt của y.

“Không, đừng…A a”.

Còn chưa nói xong, tiểu huyệt đã bị cự vật cứng rắn nóng như lửa mạnh mẽ xông vào. Thân thể thật giống như bị người chặt ra thành hai, y nhịn không được cúi đầu nức nở.

Đau quá! Đau chết đi được! Cho dù trong người đã có mị được thúc đẩy, y vẫn cảm thấy đau đớn như bị nứt ra.

“Đi ra, mau đi ra…Ta chịu không nổi…A!”

Mạc Nghịch Thiên cố gắng đè nén xúc động trong cơ thể, thở hổn hển nói: “Ngoan, chịu đựng một lát là tốt rồi…Lập tức sẽ không đau”.

Bị cự vật xâm nhập, mật huyệt nhỏ nhắn vô pháp thừa nhận phân thân thô to của nam nhân, run rẩy co rút, ngay tại chỗ hai người kết hợp, y chỉ cảm thấy nóng như lửa đốt. Mạc Phi Ly trừng to mắt phượng phủ đầy hơi nước, cắn răng, chủ động rướn người về phía trước làm cho dục vọng của nam nhân càng cắm sâu vào mật huyệt, đau đến phát run.


Mạc Nghịch Thiên yêu thương hôn lên giọt lệ trên khóe mắt y, nhẹ nhàng rút cự vật ra ngoài một nửa rồi ngừng lại, hít sâu, phân thân như lưỡi dao sắc bén không tiếng động lại một lần nữa cắm vào, đi đến chỗ sâu nhất.

Mạc Phi Ly không chịu nổi, kinh hô một tiếng…

Nam nhân mặc kệ tiếng kêu sợ hãi của y, rốt cuộc không thể khống chế được nữa, dục vọng cứng rắn vô cùng cấp tốc ở bên trong mãnh liệt trừu đưa, hắn đã nhẫn rất lâu a.

“A a a…Ân…” Mạc Phi Ly vốn còn đang vô cùng thống khổ, dưới động tác của nam nhân cả người dần dần trở nên tê dại, thư sướng, cùng với tác dụng của mị dược, y ức chế không được mà phóng đãng rên rỉ.

Cao trào qua đi, y còn đang chìm đắm trong cảm giác vui sướng, nam nhân vẫn không buông tha cho y, một lần nữa mạnh mẽ xâm nhập vào tiểu huyệt chặt chẽ ấm áp. Nam nhân gầm nhẹ một tiếng, chế trụ eo thon của y, lần thứ hai hung hăng va chạm.

“A ~~” Phân thân vốn đã mềm nhũn của Mạc Phi Ly một lần nữa đứng lên, tùy ý tiếp nhận đợt tập kích thứ hai, y chủ động phối hợp với động tác của nam nhân, chậm rãi đong đưa thắt lưng.

Thật lâu sau đó, khi y đã hoàn toàn chìm trong dục vọng, ngay cả tiếng rên rỉ cũng khàn đi, nam nhân mới gầm lên một tiếng, đem mầm móng nóng rực của mình trút vào chỗ sâu nhất trong cơ thể y, cùng y đạt đến cao trào ~~

> Hết đệ nhị thập tứ chương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận