Mặc Tổng Cưng Chiều Vợ Yêu


Sau hôm Giang Yên Nhiên và Lâm Tịnh bị công kích ở quán bar, Tề Phong liền bắt nhốt đám người kia lại.

Không lý nào có người trên đất lạc thành này lại dám làm loạn ở địa bàn của anh.
Vậy mà khi đám người đó bị nhốt vào phòng cho đến khi anh quay lại xử lý chưa đầy một tiếng thì bọn chúng đã tự động uống thuốc chết hết rồi.
Sau đó Tề Phong có âm thầm điều tra Jonhy nhưng hoàn toàn không có bất cứ thông tin nào khả nghi, đời tư của hắn hoàn toàn trong sạch.
Tuy vậy nhưng hôm nay sau khi thấy chuyến đi này còn có Jonhy đi cùng, Tề Phong không khỏi dấy lên một dự cảm bất an.
Lúc thấy Jonhy rời khỏi chỗ ngồi chạy đi mua nước, không lâu sau đó anh cũng đứng dậy đuổi theo, nhưng bóng dáng cậu ta đâu, anh thậm chí còn không thấy.
Loay hoay trước cổng bệnh viện, cuối cùng Tề Phong cũng thấy Jonhy leo lên một chiếc xe, thậm chí còn chưa kịp đóng cửa xe đã vội lao vút đi.

Máy bán nước tự động rõ ràng ở ngay trước cửa bệnh viện, vậy mà hắn ta lại đột nhiên bỏ đi?
Mí mắt Tề Phong giật giật, vội vàng quay trở lại phòng khám, không nói hai lời điên cuồng gõ cửa hét vọng vào:"Ai ở trong đó, mở cửa!!"
Lâm Tịnh đang ảo não giật mình kêu lên:"Tề Phong, anh lại gây sự gì vậy?"
Tề Phong lặp lại lần thứ hai, bên trong vẫn yên tĩnh.
Mặc Tử Hàng thấy biểu hiện lạ của Tề Phong không hề ngăn cản mà còn nghi ngờ đứng dậy kéo cậu ta ra rồi chớp mắt một cái lao cả người đập vào cánh cửa.

Lâm Tịnh chỉ biết sững sờ ôm miệng lùi ra sau.

vì đây là Hoa Kì cho nên mọi thiết bị khoá không như trong nước, vô cùng kiên cố.

Mặc Tử Hàng cùng Tề Phong hợp sức lại, lần thứ ba khoá cửa mới chịu bung ra, khi hai người xông vào, không gian hoàn toàn yên ắng.

Lâm Tịnh cũng giật mình chạy theo vào xem sao.
Hoàn toàn trống trơn.
Làn gió quật vào khiến cho vẻ mặt Mặc Tử Hàng càng thêm đáng sợ.

Hướng mắt theo hướng gió luồn vào, cửa sổ đang mở, rèm cửa cũng bay tứ tung.
Trong toà bệnh viện tấp nập người qua lại, ba người Mặc Tử Hàng chạy như bay ra khỏi đây, lao thẳng lên xe.

Ngay khi Mặc Tử Hàng định đẩy cửa ghế lái, Lâm Tịnh liền nhanh hơn một bước vươn tay ra chặn lại:"Ông Mặc, để tôi"
Mặc Tử Hàng nhìn vẻ mặt Lâm Tịnh, ánh mắt của cô dấy lên đầy cảm giác tội lỗi, vì vậy mà cũng không muốn tốn thời gian ngăn cản, để Lâm Tịnh lái xe, rồi Tề Phong cùng anh ngồi hàng ghế sau.
Khi chiếc xe khởi động, Mặc Tử Hàng mở điện thoại nhìn chấm đỏ trên màn hình đang di chuyển không hề chậm, Tề Phong liếc qua bật thành tiếng:"Tử Hàng, cậu lắp thiết bị theo dõi lên Giang Yên Nhiên?"
Mặc Tử Hàng không trả lời, lạnh lùng ra lệnh:"Đi thẳng, chạy theo tuyến đường cao tốc"
Lâm Tịnh khẽ gật đầu, nhấn ga lao vun vút.

Nhanh đến mức vẻ mặt của Tề Phong cũng hơi tái đi.

Anh không ngờ chỉ không gặp cô mấy năm, trình độ lái xe của cô lại thăng cấp chóng mặt đến như vậy.
Tề Phong không biết sau khi ra nước ngoài, Lâm Tịnh có rất nhiều mối quan hệ với giới nhà giàu.

Bọn họ làm cô ảnh hưởng đến việc đam mê xe cộ và tốc độ, từ đó Lâm Tịnh theo đám người nọ tham gia đua xe mỗi lúc có thời gian rảnh tụ tập.
Tốc độ của chiếc xe chở Giang Yên Nhiên cũng không chậm.


Bọn chúng dường như chạy bán sống bán chết, với chiếc xe của Jonhy, tuyệt đối cũng không phải là hạng rẻ tiền.
Mặc Tử Hàng điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức khiến người khác phải phát run.

Anh thoát màn hình điện thoại, gọi đi một cú di động:"Đường 4F, xem cho tôi có chiếc xe nào chạy bắn tốc độ"
Bên kia yên lặng một lúc rồi reo lên:"Có, có một chiếc biển số 3455"
"Giải toả đường đi, bao vây chiếc xe đó cho tôi"
Cùng lúc đó ở bên kia, tên đồng bọn của Jonhy vẫn đang cật lực lái xe, lao thật nhanh trên tuyến đường cao tốc.

Giang Yên Nhiên bị trói chặt, nằm dài ở băng ghế sau, miệng cũng dán băng keo chặt kín khiến cô chỉ có thể ú a ú ớ.

Dù vậy nhưng cô vẫn cảm nhận được tốc độ của chiếc xe, vì vậy mà cơn buồn nôn cũng mau chóng ập đến, cô chỉ có thể miễn cưỡng nuốt vào trong.
Lúc này Giang Yên Nhiên trông thấy Jonhy đang ngồi ở ghế phụ gọi đi một cuộc điện thoại, sau đó không nhanh không chậm nói:"Chúng tôi đã bắt được Giang Yên Nhiên rồi, tiếp theo…"
Hắn ta chưa nói hết câu, đầu bên kia có tiếng chửi vọng đến:"Đồ ngu! Cảnh sát đang bao vây các người kìa!!"
Sau khi nghe rõ lời người trong điện thoại nói, hắn sững sờ ngắt điện thoại.

Nín thở một chút lắng nghe tiếng còn xe cảnh sát đang đến ngày một gần, hoàn toàn điếng người.

Chiếc xe đột ngột phanh két khiến cả người Giang Yên Nhiên lăn một vòng xuống gầm ghế, va chạm đau đến toàn thân ê ẩm mà không thể phát ra một tiếng kêu rên nào.
Dong bọn của hắn toát mồ hôi hột nhìn phía trước lại nhìn phía sau qua gương chiếu hậu:"Bị bao vây.


Chúng ta bị bao vây rồi! Người đàn bà này tuyệt đối không đơn giản, trong vòng nửa tiếng đồng hồ mà huy động được chừng đó lực lượng cảnh sát thủ đô…hay là chúng ta ném cô ta lại đi"
Jonhy quát lên:"Không được! Cậu nghĩ ném cô ta lại thì chúng ta sẽ sống à? Bây giờ giữ cô ta lại, làm con tin để mà chạy thoát thân"
Từ những chiếc xe cảnh sát, những người trang bị đầy đủ, áo chống đạn đen đồng loạt bước xuống xe, trên tay ai nấy đều cầm súng, có người nói qua một chiếc loa lớn:"3455 mau bước xuống xe, giơ hai tay lên đầu"
Jonhy giữ bình tĩnh, hắn rút từ túi áo ngực phải một khẩu súng ngắn, chui ra sau túm lấy tóc Giang Yên Nhiên giật lên, cô chỉ có thể nhíu mày hoàn toàn không có khả năng kháng cự, hắn dí họng súng vào đầu cô đẩy ra ngoài.
Sau khi thấy Giang Yên Nhiên đang bị uy hiếp, cảnh sát thẩn trọng giữ chặt cò súng, lùi hai bước về sau lấy thế phòng ngự.
Hắn vừa dí súng vào đầu cô, vừa di chuyển, miệng không ngừng nói:"Không ai được phép nhúc nhích.

Nếu không tôi sẽ ngay lập tức bắn chết cô ta"
Cảnh sát không có cách nào, buộc phải nghe theo lời hắn.

Sau đó Jonhy cùng đồng đội áp giải Giang Yên Nhiên lên một chiếc xe cảnh sát khác thoát khỏi vòng vây quay xe lao đi.
Ngay khi đám người Jonhy một lần nữa bỏ trốn thì hàng loạt xe cảnh sát cũng tự động dạt ra khi trông thấy chiếc SUV màu đen của Mặc Tử Hàng đang lao vụt đến, giây sau liền đuổi đến sát nút xe cảnh sát đang bỏ chạy.
Dong bọn của hắn lại nhìn ra gương chiếu hậu, không nhịn được kêu lên:"Phía sau, phía sau có người đang đuổi theo.

Với tốc độ đó…nói không chừng bọn chúng sẽ đâm chúng ta chết đấy!!"
"Câm cái miệng thối của cậu lại! Cô gái này chắc chắn là vợ của Mặc Tử Hàng, chắc chắn rất quan trọng với hắn, nếu không bọn họ sẽ không đuổi theo chúng ta nhanh đến như vậy.

Chỉ cần cô ta còn ở trong tay chúng ta, chúng ta nhất định không thể chết"
Nói rồi hắn túm tóc Giang Yên Nhiên, mở cửa sổ xe xuống đè cô ra ngoài, một tay cầm súng dí vào đầu cô uy hiếp chiếc xe kia giảm tốc độ.
Ấy vậy mà chiếc xe kia vẫn không ngừng tăng tốc.
Tề Phong ngồi trong xe ngẩng người:"Nếu cứ như vậy, không phải là Giang Yên Nhiên mà chúng ta cũng hoàn toàn không sống nổi"
Mặc Tử Hàng vẫn lạnh lùng ra lệnh:"Tiếp tục lao thẳng"
Nửa người Giang Yên Nhiên gần như bay ngoài không trung, cô khó khăn mở mắt.


Nhìn chiếc SUV đang điên cuồng lao đến, xuyên qua tấm kính cửa xe là vẻ mặt của Mặc Tử Hàng đang dần tối lại.
Một cảm giác trào dâng trong lòng cô mãnh liệt, cô biết người đàn ông đó đang tìm mọi cách để cứu sống cô, Giang Yên Nhiên xiết mắt rỉ ra một giọt nước rồi đột nhiên dùng sức bật người, dùng đầu đập vào cổ tay của hắn.

Hắn giật mình buông tay, kết quả cây súng văng ra ngoài nhanh chóng bị văng xa vài mét.
Hắn không ngờ Giang Yên Nhiên còn có thể phản xạ nên không quá đề phòng, tức giận chửi thề:"Đ**, con nhãi" sau đó thẳng tay cho cô một bạt tai, mà hành động này đều bị Mặc Tử Hàng thu vào tầm mắt.
Tên kia lại kêu lên ầm ĩ:"Jonhy, chiếc xe kia bị điên rồi!!.

Bọn chúng thật sự muốn đâm vào chúng ta"
Hai mắt Jonhy lay động, mấy ngày qua ở Hoa Quốc, hắn thu thập được không ít tin tức của Mặc Tử Hàng, anh ta cưng vợ như cưng trứng vậy mà giờ khắc này lại muốn tự tay đâm chết vợ ư??? Không lẽ tin đồn là đúng, Mặc Tử Hàng kia máu lạnh tàn bạo, giết người không ghê tay là thật?
Hắn đột nhiên nghĩ bản thân thật ra có chút ngu ngốc, người giàu có như Mặc Tử Hàng không đời nào coi tình yêu là gì, ngu ngốc lao đến đây tìm chết, đến hắn còn chẳng làm điều đó.
Thấy vậy hắn cũng bắt đầu cuống, chẳng còn tâm trí đâu mà giữ Giang Yên Nhiên, hắn buông cô ra để nửa thân của cô hoàn toàn lơ lửng giữa không trung rồi nhào về phía truước đẩy tay lái tránh cú va chạm với xe của Mặc Tử Hàng, kết quả chiếc xe chệch sang trái, Lâm Tịnh cũng nhanh tay xoay vô lăng sang phải, đạp ga, tim cô gần như rớt ra ngoài khi thấy Giang Yên Nhiên nửa thân trong xe nửa thân ở ngoài, vì hai tay bị trói chặt mà khó giữ thăng bằng, xe lại chạy ở tốc độ cao nên có thể sẽ bị gió quật ngã xuống đường bất cứ lúc nào.
Giang Yên Nhiên thật sự gần như bay ra khỏi xe nhưng Lâm Tịnh đã đạp ga lao đến, vì khoảng cách giữa hai xe rất nhỏ nên Mặc Tử Hàng không thể đẩy cửa, chỉ có thể kéo cửa sổ xuống, anh nhoài người ra, nhanh chóng chụp được lấy cô kéo về, nhưng lúc này Lâm Tịnh lại đột ngột kêu lên:"Ông Mặc, nếu chúng ta không hãm phanh sẽ lao vào khúc cua phía trước"
Jonhy lại càng đắc ý, hắn nói với đồng bọn đang lái xe:"Tăng tốc nữa đi"
Mặc Tử Hàng cũng ra lệnh:"Không được giảm tốc, tiếp tục lao thẳng, bám sát"
Lâm Tịnh không nhiều lời, tay siết chặt bánh lái, làm theo lời Mặc Tử Hàng nói không sai nửa câu.

Cuối cùng xe chở Giang Yên Nhiên đột ngột rẽ do gặp khúc cua, đây là thời cơ của Mặc Tử Hàng, anh dùng sức kéo cả người Giang Yên Nhiên ra khỏi xe, vì trọng lượng của Giang Yên Nhiên không hề nhỏ khiến Mặc Tử Hàng cũng mất thăng bằng lao ra ngoài.
Trước khi cả hai tiếp đất, anh mau chóng ôm trọn Giang Yên Nhiên vào lòng, sau đó cả hai theo quán tính lăn thêm vài vòng trên mặt đất, dù Giang Yên Nhiên được Mặc Tử Hàng che chở nhưng cũng không tránh khỏi xây xác, đầu va vào mặt đường bật máu bắn đi tứ tung.

Cùng lúc đó xe cảnh sát lao vụt đến, liên tục nã sũng vào bánh xe đối phương, tốc độ cao và cua gấp khiến chiếc xe đó nghiêng ngả rồi lật khỏi đường.

Tiếng động mạnh dội đến, hiện trường trở thành một mớ hỗn độn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận