Mặc Tổng Cưng Chiều Vợ Yêu


Tề Phong vẫn luôn ở cạnh Mặc Tử Hàng suốt cả ngày lẫn đêm.

Ngay cả thời gian quan tâm Lâm Tịnh và Giang Yên Nhiên cũng không có.
Dẫu sao Giang Yên Nhiên cũng có Lâm Tịnh bên cạnh, chắc chắn là không thành vấn đề.

Anh bước lại cửa sổ, vén chiếc rèm xám không chút hoa văn, ánh nắng từ nên ngoài đột ngột hắt vào chiếu lên khuôn mặt hệt như điêu khắc đang nằm trên giường, dù đã là hơn một tháng mà Mặc Tử Hàng nằm bất tỉnh trên giường bệnh nhưng cũng không khiến anh trở nên tiều tuỵ.
Tề Phong ngoảnh đầu nhìn khuôn mặt đó rồi cuối cùng cũng phải nở một nụ cười bất lực rồi tự nói:“Cậu mau tỉnh lại đi, không có cậu để gây sự, tôi thật cảm thấy chán đến sắp chết rồi.

Cậu nữa, chẳng phải rất chiều Giang Yên Nhiên sao, sao lại để cô ấy khổ cực chờ cậu như vậy”
“Còn không mau tỉnh lại, không biết Giang Yên Nhiên kia sẽ bị Giang Hạ Vũ hành hạ thế nào đâu.

Cô ấy không phải vợ tôi nên tôi đâu có nghĩa vụ phải lo lắng đâu đúng không?”
Anh rút từ trong túi áo một điếu thuốc, quay đầu đẩy cửa sổ ban công hút một điếu, vừa híp mắt nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập đang chạy ở bên dưới.
Cho đến khi có tiếng động làm Tề Phong giật mình quay lại, điếu thuốc trên tay rơi thẳng xuống đất, hớt hải chạy vào:“Tử…Tử Hàng, cậu tỉnh rồi!”
Tề Phong thật sự không biết cái tên Mặc Tử Hàng trâu bò đến đâu, nằm bất tỉnh đã lâu như vậy có thể nói ngồi dậy là ngồi dậy.


Mặc Tử Hàng tay chống ra sau đỡ lấy cơ thể, tay ôm lấy nửa trán có vẻ rất đau.
Tề Phong vội vã giúp cậu ta nằm xuống, nhưng nhận lại là cái hất tay lạnh lùng của Mặc Tử Hàng.

Trước nay Mặc Tử Hàng là người chịu đựng rất giỏi nhưng giờ phút này đầu lông mày của anh không hề dãn ra chứng tỏ việc này đối với Mặc Tử Hàng rất khó khăn.
Mặc Tử Hàng đột nhiên giật phắt các loại kim tiêm trên cơ thể rồi đứng phắt dậy khỏi giường định ra ngoài nhưng tất nhiên là Tề Phong không cho phép anh làm điều nguy hiểm như vậy.

Nghĩ hồi cũng ngẫm ra, Tề Phong tóm lấy bàn tay Mặc Tử Hàng nói lớn:“Giang Yên Nhiên cô ấy không sao.

Mọi thứ đều ổn rồi”
Ngay khi nghe được Tề Phong nói vậy, Mặc Tử Hàng dường như dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhân lúc này Tề Phong kéo cậu ta trở lại giường:“Tôi sẽ đi gọi cô ấy vào cho cậu, được chứ?”
Mặc Tử Hàng chẳng còn chút sức lực đáp lưng xuống giường, kê tay lên trán thở một cách khó khăn, lúc này Tề Phong mới yên tâm đẩy cửa chạy ra ngoài.
Vừa mở cửa, anh đã trông thấy Giang Yên Nhiên ngồi ở hàng ghế chờ cách đó không xa.

Chính anh cũng cảm thấy đau lòng không thể tả.

Cô gái đó ngày nào cũng ngồi hàng giờ ở đó chỉ để chờ cái ngày mà Mặc Tử Hàng tỉnh dậy.
Lúc đó Lâm Tịnh mới vỗ cánh tay Giang Yên Nhiên nói:“Bà Mặc, bà mau về phòng nghỉ ngơi một chút.

Bác sĩ nói sức khoẻ của cô không tốt, không nên ngồi ở bên ngoài quá lâu”
Nhưng Giang Yên Nhiên cứng đầu, làm sao chịu nghe lời.

Ánh mắt cô cứ dán chặt vô định trên cách cửa phòng bệnh yên tĩnh.

Lâm Tịnh đành thở dài:“Nếu cứ như vậy, cô sẽ đổ bệnh trước khi ông Mặc tỉnh dậy đấy.


Cô cần giữ gìn sức khoẻ, đợi đến lúc ông Mặc tỉnh dậy, chúng ta sẽ cùng nhau cho Giang Hạ Vũ kia một bài học”
Nhắc đến Giang Hạ Vũ, cô ta liền ngay lập tức xuất hiện.

Không chỉ có cô ta mà còn có ba mẹ của Mặc Tử Hàng.

Chắc bọn họ lại đến đây để thăm lo cho anh.
Giang Yên Nhiên vốn không định đi nhưng thấy bọn họ đi đến thì liền nói với Lâm Tịnh đỡ mình về phòng.
Tề Phong vừa định gọi Giang Yên Nhiên thì Mặc Đình Thiệu lên giọng:“Tề, Mặc Tử Hàng không sao chứ?”
Anh liếc mắt qua nhìn Giang Yên Nhiên vẫn chưa đi xa rồi quay lại nói với Mặc Đình Thiệu:“Bác ạ, Mặc Tử Hàng đã tỉnh rồi”
Giọng của Tề Phong không quá lớn cũng không quá nhỏ nhưng cũng để Giang Yên Nhiên ở cách đó không xa đang định rời đi cũng nghe thấy.

Nghe đến cái tên Mặc Tử Hàng, cô quay phắt lại, bất chấp việc bản thân có đau hay không bổ nhào đến, cũng không quan tâm đến việc có ông bà Mặc và Giang Hạ Vũ cũng đang ở đây mà gặng hỏi:“Anh nói sao… Mặc Tử Hàng đã tỉnh rồi…”
Tề Phong gật gật đầu, cũng có chút xúc động:“Phải … cô mau vào bên trong…”
Khi Tề Phong còn chưa nói hết câu thì Mặc Đình Thiệu đã lớn giọng:“Hạ Vũ, cháu mau vào xem thằng bé thế nào rồi.

Nó mới tỉnh lại, không khéo lại làm chuyện gì không hay, thằng bé này rất cứng đầu…”
Giang Hạ Vũ cũng làm ra vẻ mặt sốt sắng, vội vã gật đầu nghe lời, cả cô ta và Giang Yên Nhiên đều cùng nhau nắm lấy tay nắm cửa, nhưng lúc này Mặc Đình Thiệu lại từ đằng sau tiến đến hất tay Giang Yên Nhiên ra rồi quát:“Tôi cho phép cô vào hay chưa? Tại sao cô lúc nào cũng lảng vảng ở quanh đây, có ý đồ gì?”
Vì Giang Yên Nhiên vẫn còn yếu nên vừa bị hất nhẹ đã loạng choạng ngã về sau, Tề Phong hốt hoảng vươn tay ra đỡ nhưng đã không kịp trước khi Giang Yên Nhiên chạm đất.

Chỉ là do anh không ngờ Mặc Đình Thiệu sẽ lại quá đáng đến như vậy…

Giang Yên Nhiên rớm nước mắt trong sự bất ngờ, Tề Phong ngồi xổm xuống một bên đỡ lấy cô, không kìm được mà ngẩng đầu lên:“Bác, lần này là bác quá đáng lắm rồi…”
Mặc Đình Thiệu chỉ thẳng tay vào mặt Tề Phong mà cất giọng đanh thép:“Tề Phong, cháu muốn tạo phản à? Cái đứa con gái này chính là khắc tinh của ta.

Ba năm trước vì cái chết của ông bà Giang đã khiến cho luồng thông tin chúng ta cần như rơi xuống vực thẳm.

Vì cô ta mà đã khiến cho công việc của chúng ta gián đoạn, trì trệ đã ba năm rồi.

Lúc trước ta còn nghĩ nếu gặp lại cô ta sẽ bóp chết kia kìa, nó vẫn còn sống được đến tận bây giờ vẫn là do ta nể tình nó là đứa con ruột của nhà họ Giang mà thôi!”
Giang Hạ Vũ mặc kệ mọi người đang làm ầm ĩ, nhân cơ hội đẩy cửa phòng đi vào.

Lúc này Mặc Tử Hàng vẫn kê tay lên trán, đóng chặt mắt, đôi môi mỏng khô khốc mím chặt.
Cô ta vừa lâng lâng trong lòng loại tình cảm mãnh liệt.

Tiến gần hơn, nhìn thấy đôi môi khô khốc đó liền quay sang bàn cạnh giường rót cho Mặc Tử Hàng một cốc nước.
Tiếng rót nước đã làm cho Mặc Tử Hàng thức giấc, nhưng anh biết đó tuyệt đối không phải là Giang Yên Nhiên nên đã không vội vã, từ từ hạ cánh tay trên trán xuống rồi chậm rãi mở con mắt ra quay đầu sang nhìn khuôn mặt mà vừa nhìn đã khiến cho anh ngay lập tức cảm thấy khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận