Mặc Tử Hàng là vì đột nhiên thấy trong người không khoẻ nên mới kiếm cớ đưa Giang Hạ Vũ đi để rời khỏi bữa tiệc.
Cả người anh bỗng chốc nóng rực, anh thấy cảm giác này vô cùng quen thuộc.
Anh đưa cô ta khuất sau đám người sau đó thẳng tay buông cô ta ra, Giang Hạ Vũ bị đẩy loạng choạng kêu lên:"Tử Hàng, anh làm sao vậy?"
Mặc Tử Hàng chao đảo đẩy cửa phòng nghỉ của mình, anh mệt mỏi dựa vào tường rồi không quên quay sang nói với Giang Hạ Vũ:"Về phòng của mình đi, và đừng ra ngoài làm loạn nữa!"
Anh đưa tay nới nới cà vạt, sau đó định trực tiếp đóng cửa.
Nhưng Giang Hạ Vũ lại bất chấp đưa tay ra đỡ lấy.
Vẻ mặt Giang Hạ Vũ vờ như lo lắng, cô ta đỡ lấy Mặc Tử Hàng đưa vào trong trong khi anh đang thấy rất khó chiụ.
"Tử Hàng, nhìn anh không ổn đâu, để em đỡ anh về phòng"
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh, mí mắt Mặc Tử Hàng giật giật, túm lấy bàn tay Giang Hạ Vũ hất ra, rồi chạy lại xoay xoay nắm cửa.
Không sai, cửa đã bị khoá ngoài!
Anh quay mặt về phía Giang Hạ Vũ, thoáng chốc hai con mắt đã hằn gân đỏ, giọng anh khàn đi:"Đừng để tôi biết là cô đã làm hết những chuyện này"
Giang Hạ Vũ bị anh hất đã ngồi bệt xuống sàn, nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Mặc Tử Hàng liền khóc lóc uỷ khuất:"Tử Hàng, thật sự là em không có! Em làm sao có lá gan đó..
"
Anh không nhiều lời với cô ta, vội vã chạy vào phòng ngủ, bên trong có sẵn phòng tắm, anh chạy vào phòng tắm trực tiếp xả nước lạnh từ trên đầu xuống.
Nóng! Cả người anh nóng rực.
Đến đây không sai, có người đã chuốc thuốc anh, hơn nữa lại cho rất nhiều..
mẹ kiếp, muốn dồn người khác vào chỗ chết sao?
Người to gan như vậy, nếu không phải Giang Hạ Vũ thì chỉ có một người nữa thôi!
Làn nước lạnh cứ chảy mà trong người anh vẫn nóng như lửa đốt.
Anh sớm biết nước lạnh cũng không có tác dụng.
Giang Hạ Vũ lo lắng tiến vào, anh vừa nghe tiếng động đã quay phắt lại, lớn tiếng:"Cút ra ngoài, đừng để tôi nổi điên.
Nếu tôi chưa cho phép, nửa bước cũng không được bước chân vào đây, cô nghe rõ chưa?!"
…
Giang Yên Nhiên cúi đầu ngồi một góc, ông nội Mặc bên này vì bận quá nhiều khách nên không thể qua bên này an ủi cô được.
Khi cô ngước đầu lên, cô thấy có một người hầu ở cách đó không xa cứ thấp thỏm nhìn cô, như nửa muốn nói nửa không.
Mà cô người hầu này Giang Yên Nhiên nhớ, trước kia khi tinh thần cô không ổn định, cô gái này lúc nào cũng chu đáo chăm sóc cô thay cho Mặc Tử Hàng.
Thấy cô ta quay đi, Giang Yên Nhiên trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi đi theo.
Đến góc khuất sau bếp, Giang Yên Nhiên trực tiếp kéo tay cô ta, khiến cô ta giật mình suýt thì hét lên:"A..
bà Mặc!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giang Yên Nhiên lạnh giọng hỏi.
Vẻ mặt cô ta lấm lét pha chút lo sợ.
Sau đó cô ta cúi đầu như không dám nhìn thẳng khuôn mặt của Giang Yên Nhiên, giọng nghẹn đi:"Mặc thiếu phu nhân … đây là lỗi của tôi!! Ban nãy ông chủ bảo tôi bỏ thuốc vào ly của thiếu gia, sau đó ông chủ còn bảo tôi sắp xếp cho cậu chủ và Giang tiểu thư vào cùng phòng.
Thiếu phu nhân, chuyện này là tôi bị ép làm, tôi biết dạo gần đây cậu chủ mất trí, không nhớ ra cô là ai nên mới hành xử như vậy, nên làm chuyện này tôi cảm thấy rất áy náy.."
Người hầu vội nắm lấy tay Giang Yên Nhiên nói thêm, nét mặt đầy khẩn cầu:"Thiếu phu nhân, tôi xin cô giữ kín chuyện này..
Nếu ông chủ biết tôi đem chuyện này nói cho cô, tôi chắc sẽ không sống nổi mất.."
Thấy cô gái này khóc không thành tiếng, Giang Yên Nhiên cuối cùng cũng đành mềm giọng nói:"Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ giữ kín.
Cô cứ bình tĩnh, nói cho tôi biết phòng nghỉ của Mặc Tử Hàng là phòng số mấy"
…
Giang Yên Nhiên một mình đi đến phòng nghỉ của Mặc Tử Hàng như cô gái kia đã nói.
Chìa khoá phòng của Mặc Tử Hàng, cô gái kia đã đưa cho Mặc Đình Thiệu.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành lấy chìa khoá mở phòng bên cạnh.
Bên ngoài cô cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong nội tâm cô đã vội vã vô cùng.
Cô sợ Mặc Tử Hàng sẽ không kiềm chế được, sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì..
Vào được phòng bên cạnh, cô nhanh chóng chạy thẳng về phía ban công đẩy cửa ra.
Cửa vừa bật mở, gió từ bên ngoài nhanh chóng quật vào gương mặt kiên định của cô gái.
Từ góc nhìn của căn phòng tầng ba mươi, cô có thể nhìn thấy cả thành phố ở trong tầm mắt.
Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, đánh mắt sang căn phòng bên cạnh đang sáng đèn.
Tầng thượng hai phòng được ngăn cách bởi tấm rào chắn cao hai mét.
Giang Yên Nhiên không suy nghĩ được nhiều, cô chạy vọt vào trong phòng kéo chiếc ghế tựa chạy đến ban công, đứng lên ghế rồi trèo lên bức tường cao hai mét.
Cô cũng không biết làm thế nào mà cô có thể trèo lên được, chỉ cảm thấy phía sau như có một lực rất lớn đỡ giúp lưng cô, cô nhanh chóng trèo lên.
Cho đến khi thân thể nằm trên tấm ván, nhìn lại khoảng cách hai mét phía dưới, lại nhìn độ cao ba mươi tầng bên ngoài, đầu óc cô mới choáng váng.
Đến đây, chỉ cần xẩy chân một cái, thì thít nát xương tan!
Rèm cửa phòng không đóng, từ khoảng cách này cô có thể nhìn thấy bên trong, không có người, đoán chừng bọn họ đang ở phòng ngủ.
Nghĩ đến đó, cô cắn chặt răng rồi nhắm mắt nhảy xuống.
Thân thể lắc lư rơi xuống, cả người cô ngã trên nền đất, Giang Yên Nhiên đã rất cố gắng dùng cơ thể trụ cho đầu không đập vào sàn.
Cơn đau ngay lập tức truyền đến nhưng cô không dám thốt ra một tiếng động nào, hai răng vẫn cắn chặt, lồm cồm đứng dậy.
Đặt tay vào cánh cửa ban công, tín hiệu may mắn đầu tiên đó là cửa không khoá!
Cô ngó nhẹ vào trong, quả nhiên là cửa phòng ngủ đang mở, lại còn sáng đèn.
Cô nhẹ nhàng đi vào bên trong, đến thở cũng không dám.
Giang Yên Nhiên đứng khuất sau cách cửa, nghe được tiếng Giang Hạ Vũ nói:”Tử Hàng, nếu anh khó chịu như vậy, em có thể giúp anh..”
“..Dù sao hôn sự giữa chúng ta anh cũng đã chấp nhận, chúng ta trước sau cũng sẽ là vợ chồng, chuyện này có gì lạ sao..”
Giang Yên Nhiên không thấy Mặc Tử Hàng trả lời lại, càng không dám nghiêng người xem thử anh ấy đang làm gì.
Hai bàn tay cô toát mồ hôi, bất chợt cô nhìn thấy trên bàn ngoài phòng khách, chiếc điện thoại của Giang Hạ Vũ đang để trên bàn.
Cô rút điện thoại của mình ra, bấm số của cô ta gọi đi.
Giang Hạ Vũ còn đang định lấy hết can đảm bước vào phòng tắm của Mặc Tử Hàng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên.
Cô ta dừng lại hai giây.
Sau đó quyết định vòng ra ngoài lần nữa nghe điện thoại.
Dù sao để cho Mặc Tử Hàng kìm nén càng lâu, lát nữa anh sẽ ham muốn cành mãnh liệt.
Mặc Tử Hàng và cô đã bị nhốt trong một lồng, không thể tránh khỏi nhau được!
Giang Hạ Vũ rời khỏi phòng đi thẳng đến bàn khách mà không hề nhìn thấy Giang Yên Nhiên đang núp sau cánh cửa.
Vừa lúc cô ta cúi xuống cầm điện thoại lên thì Giang Yên Nhiên đã nhanh chân chạy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, mọi thao tác chỉ tốn mất hai giây.
Tiếng cửa vừa đóng sầm lại, Giang Hạ Vũ giật mình quay đầu chạy lại, xoay tay nắm cửa liên tục.
Nghĩ rằng Mặc Tử Hàng làm chuyện này, cô ta ở bên ngoài đánh cửa liên hồi:”Tử Hàng, anh mở cửa cho em..Tử Hàng..”
Cánh cửa vẫn im lìm, cô ta tức giận giẫm mạnh chân xuống sàn.
Nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh, một lúc nữa khi Mặc Tử Hàng không chịu được, cũng sẽ tìm đến cô ta mà thôi!
Giang Hạ Vũ cáu gắt đưa điện thoại trên tay lên nhìn, trên màn hình hiển thị hai chữ em gái, nghiến chặt răng ném điện thoại vào góc tường.
Mẹ kiếp! Tại sao con sao chổi đó lúc nào cũng phá đám cô ta!!
Mặc Tử Hàng đã cởi hẳn chiếc áo sơ mi của mình.
Anh vươn tay vuốt nước trên mặt xuống.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài tưởng Giang Hạ Vũ này vẫn ngoan cố chưa rời đi, anh bắt đầu không khống chế được hành động của mình.
Làn môi mỏng như cánh anh đào của anh khẽ nhếch lên cười nhạt, chẳng lẽ lại như thế..
Anh ngâm chặt mình trong phòng tắm, đôi mắt đục ngầu nhìn theo đôi chân trắng nõn đang đặt vào phòng tắm.
Mặc Tử Hàng từ từ di con mắt lên, cơ thể trần truồng của người đối diện dần lộ ra..
Thần trí anh bắt đầu mơ hồ, không còn rõ người trước mặt mình là ai, chỉ biết cô ta vậy mà nhấc chân bước thẳng vào bồn tắm, xà vào lòng anh...