Không mặc gì? Thật biết đồn người khác vào chỗ chết!
Hai cánh tay rắn chắc của anh đang dang ra tựa trên thành bồn.
Khi Giang Yên Nhiên trực tiếp nằm vào ngực anh, Mặc Tử Hàng đã không còn nhẫn nhịn.
Tay anh hạ xuống kéo lấy eo cô, giây sau cả người Giang Yên Nhiên đã nằm xuống bên dưới.
Nước từ vòi sen vẫn chảy, từng đợt nước rung lắc dữ dội sánh ra ngoài, sàn nhà mau chóng ngập nước.
Anh điên cuồng cắn lên đôi môi cô, lên cổ cô, lên ngực cô.
Giang Yên Nhiên ở bên dưới, hai bàn tay choàng ra sau gáy anh siết chặt.
Không hề hấn gì, cho dù ngày hôm nay anh phát tiết lên người cô, tất cả là cô cam tâm tình nguyện.
Cô cam tâm bước vào đây, chủ động quấn lấy anh.
Hai người hôn nhau quay cuồng trong phòng tắm, sau đó anh bế xốc cô ra khỏi bồn, đạp cửa phòng tắm ra một cách vội vã, vừa hôn vừa bế cô đi thẳng ra giường.
Lưng cô trống không, ngã ngửa ra giường, rồi cả cơ thể anh cũng đổ xuống.
Cơ thể khô nóng của anh đã sớm mất nhẫn nại, Giang Yên Nhiên nằm nhắm mắt lại, không biết tiếng thở dốc là của mình hay của anh, chỉ có nụ hôn họ dành cho nhau càng lúc càng sâu.
Cô không tự chủ được mà co chân lại.
Nụ hôn của anh miết dọc cằm cô xuống cổ, mơn man xuống xương quai xanh và vùng da thịt xung quanh.
Ngọn lửa khao khát như muốn nổ tung ra ngoài khiến cơ thể Giang Yên Nhiên vì kích động mà run lên dưới người anh.
Cô phát ra những âm thanh chưa từng có trong đời, thoáng sợ hãi với chính bản thân mình: “Tử Hàng…"
Ngay khi cô vừa cất lời, mọi giác quan của anh như bừng tỉnh.
Thao tác của anh bất chợt dừng lại, tầm mắt cũng đặt lên gương mặt ửng đỏ của cô.
Là Giang Yên Nhiên? Tại sao cô lại ở đây?
Anh biết cô gái trước mặt mình là cô gái mà trước nay mình đã luôn bài xích.
Anh không biết mục đích của cô ta khi xuất hiện trong cuộc đời anh là gì và tại sao cô ta lại cứ cố chấp như vậy..
Tại sao ba mẹ anh lại ghét bỏ cô ta như thế, rõ ràng cô ta mới chính là Mặc thiếu phu nhân cơ mà.
Không phải vì cô ta có âm mưu khác, nên ba mẹ anh mới bất chấp cả việc đưa một cô gái khác lên giường của con trai để nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ này của anh.
Mặc Tử Hàng không biết rằng cô gái này độc hại như thế nào, chỉ biết là càng ngày càng có hứng thú mãnh liệt với sự cứng đầu của cô.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt gợi tình, khuôn mặt ửng đỏ lên như đang ngại ngùng chờ đợi điều tiếp theo sắp sửa xảy ra.
Lần này cho dù trong người không có thuốc, anh cũng muốn nếm thử một chút mùi vị của cô gái này..
Giang Yên Nhiên không bị bỏ thuốc nhưng cũng vì những hành động thân mật của anh làm cho đê mê, đầu óc quay cuồng trống rỗng.
Cô thật sự nhớ cảm giác này, cảm giác được cùng anh quấn quýt, lăn lộn trên giường..
Trong lúc đang lạc vào vòng xoay suy nghĩ, anh không chần chờ thêm nữa, điên cuồng xông vào cơ thể cô.
Giang Yên Nhiên ngẩng đầu lên, thân người cô ưỡn cong như hình cánh cung, tiếng rên rỉ vang khắp màn đêm.
Thuốc làm tê liệt toàn bộ tri giác của anh, toàn thân Giang Yên Nhiên đã dần trở nên bủn rủn nhưng Mặc Tử Hàng vẫn tràn đầy tinh lực.
Cô mệt mỏi để anh dàu vò thân thể hết lần này đến lần khác, cô xoay người, đầu óc choáng váng, mơ hồ.
Lúc này nghe loáng thoáng bên tai, Mặc Tử Hàng ép sát vào tai cô, thì thầm, cánh môi của anh đong đưa cọ vào vành tai khiến cả người cô run lên:"Là cô tự động tìm đến tôi.."
Anh đang nhắc nhở cô.
Phải, là cô chủ động tìm đến tìm kích thích.
Có phải anh vẫn đang nghĩ, cô là một cô gái rất rẻ tiền phải không..
Giang Yên Nhiên nhếch đôi môi khô khốc cười nhạt, không có ý định chối bỏ điều đó.
Cô cười rồi khóc, hai tay không tự chủ choàng lên cổ anh.
Mặc kệ cho anh nghĩ cô là hạng người gì, cô nói..
"Em yêu anh.."
Trước kia, anh có quỳ xuống cầu xin cũng chưa từng được nghe cô nói câu này..
vậy mà bây giờ lời này thốt ra lại vô nghĩa đến thế.
Cô đã yêu một người vĩnh viễn không nhớ ra cô..
..
Cả đời Mặc Tử Hàng bị trúng thuốc hai lần.
Lần trước là Giang Hạ Vũ chuốc thuốc anh, nhưng kế hoạch của cô ta không thành.
Lúc đó anh trở về phát tiết với cô.
Lúc đó do rất bài xích với Mặc Tử Hàng nên đêm hôm đó với cô trở đi như một đêm ác mộng dài...!Lúc đó cô mắng anh không bằng cầm thú!
Nhưng so với đêm nay, anh còn điên cuồng hơn, cũng cầm thú như thế mà đặt cô lên giường.
Đem cô cắn thành những mảnh vụn.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn cô, chỉ quan tâm đến ham muốn xác thịt, trong đôi mắt đó hoàn toàn không có một tình cảm nào dành cho cô cả..
Cô bỗng giật mình, muốn giãy giụa nhưng không còn sức lực để phản kháng.
Tay anh mạnh mẽ đặt lên đầu gối cô, nhanh chóng tách hai chân cô ra…
Rất đau, so với lần đầu tiên còn đau hơn!
Thế giới đang lay động của cô đột nhiên trầm xuống, chìm vào đáy biển, không còn cảm giác, cô cảm nhận được từ nay cô sẽ bị chết chìm trong cái thế giới đó, thế giới không có tình yêu của anh nhưng cô vẫn cứ điên cuồng lao vào không rõ mục đích.
Từ đêm khuya cho đến bình minh, trong phòng ngủ không ngừng vang lên âm thanh rên rỉ đứt quãng.Người phụ nữ thở dốc kêu rên nghe như đã không chịu đựng nổi, nhưng lại nũng nịu nỉ non khiến người ta không thể dừng lại.
Đối với đàn ông thì cô như vậy còn kích thích hơn cả khi uống lầm loại thuốc kia.
Hoan lạc, phóng túng, cả hai miệt mài mặc kệ cho ở bên ngoài có người đang đi đi lại lại, xốt xắng gõ cửa cả đêm.Sau khi tỉnh lại cảm nhận duy nhất của cô là đầu đau như muốn vỡ ra, dạ dày co thắt, ngoài ra cô cảm thấy như xương cốt không còn tồn tại trong cơ thể mình nữa, cả người ê ẩm mệt mỏi.
Cô ấn ấn huyệt Thái Dương mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là vòm ngực trần rắn chắc của anh.
Cô gối đầu lên tay anh, hai cơ thể trần truồng vẫn đang dính sát vào nhau.
Bất chợt cô rúc vào lòng anh sâu hơn một chút, sợ khoảnh khắc này sẽ nhanh chóng mất đi.
Cũng chính vì chút cử động nhỏ của cô đã làm Mặc Tử Hàng tỉnh giấc.
Thấy anh cọ quậy, cả người Giang Yên Nhiên cứng đờ, nhắm tịt hai mắt lại vờ như còn ngủ say.
Nhưng anh lại thẳng thừng vạch trần:"Đừng giả bộ nữa.."
Giang Yên Nhiên hít một hơi thật sâu, mất một lúc mới từ từ mở mắt ra.
Biết không trốn được, cô từ từ ngồi dậy, kéo chăn che chắn phần ngực trống trơn, giọng buổi sáng hơi khàn, hơn nữa lại có chút nghẹn ngào:"Sao, hết thuốc rồi nên anh muốn đuổi tôi đi ngay? Mặc Tử Hàng, đúng là đêm qua tôi chủ động tìm đến đây, nhưng anh cũng biết đó rõ ràng là tôi nhưng vẫn không kìm nén được ham muốn của mình, rõ ràng.."
"Phải, tôi có hứng thú với cô" Giang Yên Nhiên chưa nói xong đã bị anh cắt ngang.
Vì quá bất chợt nên cô nghĩ mình đã nghe nhầm, lời còn muốn nói đã mau chóng quên sạch.
Mặc Tử Hàng lại nhếch môi:"Nếu cô cứ muốn ở bên cạnh tôi, vậy được, tôi sẽ cho cô một cơ hội"
"Làm tình nhân của tôi đi" Ba, mẹ và toàn thể cái đất Lạc Thành này đều không biết cô là người phụ nữ của anh.
Giang Yên Nhiên vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng, ý anh là anh vẫn sẽ kết hôn với Giang Hạ Vũ và còn muốn giữ cô ở bên mình làm công cụ tình d*c của anh sao.
Chát!!
Một cái tát rất kêu.
Cô không hề nể nang, vung tay cao rồi giáng xuống.
Cánh tay mảnh khảnh buông xuống một cách bất lực, cô không biết cô lấy hết can đảm ở đâu để làm điều này.
Giang Yên Nhiên nhếch đôi môi cười lạnh:"Mặc Tử Hàng, anh cho rằng tôi không có lòng tự trọng đến như vậy à? Có phải sau cơn khoái lạc đêm qua, anh đã có ham muốn với cơ thể tôi không.."
Đê tiện! Cầm thú! Đó là tất cả những gì cô muốn chửi mắng anh ngay lúc này.
Gương mặt của anh hơi nghiêng sau cú tát của cô.
Tưởng anh sẽ nổi điên, không ngờ anh lại đưa một bàn tay lên xoa lấy chỗ vừa bị cô giáng xuống, cười một cách đáng ghét..
"Cô cũng cho rằng tôi đang hỏi ý kiến cô à?".