Mặc Tổng Cưng Chiều Vợ Yêu

Bàn tay cầm điện thoại của Mặc Tử Hàng hơi xiết lại. Anh hơi tức giận, tức giận vì bên cạnh cô luôn có hơn một người đàn ông.

Nhưng sau đó anh bất chợt nghĩ bây giờ không phải là lúc. Gửi đoạn camera đó cho người của mình. Một lúc sau mới xác định được người đưa Giang Yên Nhiên rời khỏi là ai và hiện giờ đang ở chỗ nào.

Anh lái xe đi ngay trong đêm. Thời gian qua, mưa cũng đã tạnh. Mặc Tử Hàng đứng trước cửa nhà Hàn Trí Viễn. Bộ đồ ngủ tuỳ tiện trên người cũng đã hơi xộc xệch, anh hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác trong bộ dạng thiếu chỉn chu.

Người mở cửa là một người đàn ông lớn tuổi, đoán chừng là quản gia. Vừa nhìn thấy anh là ông ta nhận ra ngay, cúi đầu mà chào hỏi:“Mặc tổng ạ?..” ông ta ngờ ngợ, không nghĩ Mặc Tử Hàng sẽ đến Hàn gia, bởi vì trước giờ hai nhà chưa từng có chuyện làm ăn.

Chưa đợi ông ta nói xong anh đã cắt ngang:“Anh ta đâu?”

Anh ta? Quản gia nửa không hiểu nửa hiểu:“Ý anh là cậu Hàn sao? Cảm phiền anh đợi một chút, tôi cần thông báo cho cậu ấy trước”




Mặc Tử Hàng bị nhốt bên ngoài. Nếu không phải bị mất trí nhớ, quên mất bản thân từng ngông cuồng thế nào, nếu không anh sẽ cho san bằng căn nhà dám thấy mặt anh mà không tiếp đãi tử tế.

Quả thực một lúc sau, người mở cửa là Hàn Trí Viễn. Anh ta vừa nghe quản gia thông báo đã có chút bất ngờ rằng Mặc Tử Hàng sẽ đích thân đến đây.

Càng có chút khó hiểu. Nếu nhà họ Mặc đã vứt bỏ Giang Yên Nhiên như vậy thì còn đến đây làm gì?

Hàn Trí Viễn vừa mở cửa, mặt đối mặt với Mặc Tử Hàng. Ánh mắt hai người va vào nhau, sắc lạnh đến đáng sợ. Trong giây phút, nhiệt độ xung quanh giảm xuống, một bầu không khí vô cùng lạnh lẽo.

Mặc Tử Hàng chỉ hắng giọng nói một câu gọn gàng:“Giang Yên Nhiên đâu?”

Hàn Trí Viễn thu ánh mắt về. Vào thời khắc này không biết anh lấy can đảm ở đâu cười một tiếng vô cùng tự nhiên:“Mặc tổng thật khéo ăn nói, tôi còn chưa kịp chào hỏi anh một tiếng…”

“Đừng nhiều lời, đưa người ra đây!” Mặc Tử Hàng mất kiên nhẫn ra lệnh.

Nét mặt Hàn Trí Viễn cũng lạnh đi, anh không giả vờ thân thiện nữa mà trong giọng nói trở nên nghiêm túc:“Có chuyện này có lẽ anh không biết. Năm xưa mẹ tôi và bố cô ấy là Giang Hoàng có qua lại. Gia cảnh mẹ tôi lúc ấy nghèo khổ, nhà họ Giang một hai không chấp thuận. Ông ta và mẹ tôi cố chấp có con, nghĩ ông bà nội sẽ vì đứa cháu nhỏ này mà đồng ý hôn sự. Nào ngờ ngày mẹ tôi hạ sinh Giang Yên Nhiên, nhà họ Giang để lại cho mẹ tôi một sấp tiền rồi mang cô ấy rời đi. Như vậy, tôi và Giang Yên Nhiên tính ra cũng là anh em cùng mẹ khác cha, nhà họ Mặc không tôn trọng em ấy, Hàn Trí Viễn tôi đón em ấy về, còn anh, anh lấy tư cách gì để đưa Giang Yên Nhiên từ chỗ tôi đi đây? Anh vợ sao?” Hàn Trí Viễn có ý mỉa mai.

Mặc Tử Hàng khựng lại. Chữ “chồng” suýt phát ra khỏi miệng lại nghẹn lại trong cổ họng. Trước giờ anh luôn phủ nhận việc mình và Giang Yên Nhiên có quan hệ, hơn nữa còn sắp kết hôn với Giang Hạ Vũ, vậy giữa anh và cô ấy là gì…

Phải, không là gì. Vậy giờ anh đứng đây lấy tư cách gì đưa Giang Yên Nhiên đi.

Giật mình nhận ra, anh còn không biết rõ lý do và mục đích khi muốn đon Giang yên Nhiên về là gì, chỉ biết lý trí anh nói hãy đi tìm cô ấy.

Thấy Mặc Tử Hàng nghẹn họng không nói gì, Hàn Trí Viễn định chốt hạ một câu rồi đóng cửa đuổi khách. Nào ngờ sau lưng có tiếng động nhẹ, Giang Yên Nhiên trong bộ dạng tiều tuỵ xuất hiện phía sau lưng anh hắng giọng khàn đặc:“Có chuyện gì vậy”


Mặc Tử Hàng nâng ánh mắt nhìn Giang Yên Nhiên nửa ẩn nửa hiện sau bóng lưng cao lớn của Hàn Trí Viễn. Còn Hàn Trí Viễn sau khi nghe thấy giọng Giang Yên Nhiên liền mất đi một chút tự tin.

Anh ta hơi lách người qua, nhìn Giang Yên Nhiên cười một cách gượng gạo. Bởi vì bọn họ cũng đã một thời gian dài không gặp lại.

Sau khi thấy rõ mặt Hàn Trí Viễn, Giang Yên Nhiên thật ra có chút bất ngờ. Nhưng cô không biểu hiện nó ra ngoài, khẽ thu lại ánh mắt, đặt ánh nhìn về phía đối diện cửa, lên bóng người cao lớn trong bộ đồ ngủ màu đen tuỳ tiện.

Hàn Trí Viễn hít một hơi đánh cược nói một câu:“Yên Nhiên, Mặc tổng đến đây muốn đón em về, em có muốn về lại Mặc gia không?”

Đầu lông mày Mặc Tử Hàng nhếch lên, đặt ánh mắt trông chờ vào câu trả lời của Giang Yên Nhiên.

Mà không đợi mọi người phải chờ đợi câu trả lời của mình, Giang Nhiên Nhiên nhếch đôi môi khô khốc của mình thốt ra một câu:“Không về”

Câu nói đó lạnh lùng như thế.

Chỉ là Mặc Tử Hàng chưa ngờ đến câu trả lời này.

Trước đến nay, Giang Yên Nhiên vẫn luôn cố chấp vì anh như thế. Luôn làm mọi thứ để có được sự chú ý từ anh, làm mọi thứ để có thể ở lại Mặc gia, anh vẫn luôn nghĩ cô vì Mặc gia mà không từ mọi thủ đoạn, mọi cách.


Vì vậy nên anh cho rằng việc cô phải theo anh, nghe lời anh là lẽ đương nhiên nên hiện giờ việc anh đích thân đến đón cô ấy về và nhận được một lời từ chối thật sự là nằm ngoài dự đoán.

“Giang Yên Nhiên, cô biết mình đang nói gì không?” Anh hơi gằn giọng, trong lời nói đó thật ra còn có chút đe doạ.

Khoé mắt cô không kìm được mà đỏ bừng. Giang Yên Nhiên nghẹn lại cổ họng khi phải chấp nhận việc mình phải từ bỏ ở đây. Bởi vì cô biết cho dù cô có làm cách nào, Mặc Đình Thiệu cũng nhất quyết không cho cô trở về.

Còn chưa biết chắc, Mặc Tử Hàng sẽ đón cô đi đâu làm gì, hay chỉ đơn giản là muốn phá đi chỗ nương tựa cuối cùng của cô, muốn cô bơ vơ vất vưởng ở đầu đường xó chợ.

“Tôi biết. Tôi biết mình đang nói gì. Cơn mưa đêm nay đã xối cho tôi tỉnh ra rồi… tôi không biết rốt cuộc sự cố chấp của mình đổi lại được gì”

Giọt nước mắt mang theo hơi nóng từ nhiệt độ cơ thể cô lăn xuống gò má, nhưng Giang Yên Nhiên đã vội vã lau đi. Cô xốc lại tinh thần nói:“chờ đến lúc anh nhớ ra tôi, lúc đó đến đón tôi về nhé? Còn hiện tại, tôi ghét anh, căm thù anh đến phát điên”

“…thậm chí còn không muốn nhìn mặt” cô gắng gượng thốt ra một câu như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận