Nhận được địa chỉ của cô vợ nhỏ bé Hạ Như Ân từ Dương Nam, bất giác lông mày Mạc Nhược Đông nhíu chặt, anh lái xe nhanh hết mức có thể chỉ hận không thể mọc cánh mà bay đến bên cạnh cô ngay lúc này.
Bước chân vào trong quán Bar, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh chính là hình ảnh cô vợ nhỏ bé của mình đang dang rộng vòng tay khoác vai, bá cổ hai tên tiểu bạch thỏ bên cạnh, sau lưng còn có một tên đang bóp vai cho cô, xung quanh còn có vai tên đang rót rượu, gương mặt cô hiện rõ dáng vẻ hưởng thụ.
Mạc Nhược Đông làm gì còn tâm trạng mà nhìn một loạt những hình ảnh bắt mắt kia chứ, anh lao lên đẩy vài tên tiểu bạch thỏ kia ra, ôm cô vào lòng.
Mà mấy tên này cũng bất giác biết có gì không ổn, đồng thời tránh ra xa mấy bước.
Hạ Như Ân bị ôm đột ngột nhất thời chưa biết có chuyện gì xảy ra, khi biết được mình đang bị Mạc Nhược Đông ôm vào lòng, cô bắt đầu dãy giụa nhưng anh không hề nới lỏng tay mà càng ôm cô chặt hơn.
Hạ Như Ân không làm gì được, nhón chân lên cắn thật mạnh vào cổ anh nhân lúc anh nới lỏng tay, cô đẩy anh ngã ngồi ngay xuống ghế bên cạnh.
Cô chỉ tay về mấy tên tiểu bạch thỏ gào to: "Cậu, cậu, cả cậu nữa lại hết đây cho tôi, ai cho phép đứng ra đấy hả? Lại đây".
Mạc Nhược Đông trán nổi đen ba vạch, cô thế mà lại quên ngay cả anh đang ngồi bên cạnh, anh bắn ánh mắt sắc lẹm về mấy tên kia, cao giọng nói: "Kẻ nào giám tiến lên một bước, liền bẻ gãy chân kẻ đấy".
Dù say đến trời đất quay cuồng nhưng cô vẫn lơ mơ nghe thấy tiếng anh vừa nói, liền quay lại ghế nhìn anh quát: "Ai cho anh quản chuyện của tôi hả? Hay anh cũng muốn chơi? Được! Để tôi kiếm cho anh mấy cô em chân dài".
Nói xong Hạ Như Ân liền vẫy tay gọi mấy cô gái gần đấy lại, nhưng giờ phút này thì ai giám tiến lên chứ.
Xung quanh đã bị đám người Dương Nam vây kín cả, khi Dương Nam cùng đám vệ sĩ nghe thấy cô gọi cả nhân viên phục vụ cho Mạc Nhược Đông trán đổ đầy mồ hôi hột, chân nhũn ra.
Trong giới kinh doanh hay ngoài giới ai mà không biết tổng giám đốc Mạc thị, Mạc Nhược Đông ghét nhất là hình thức liên quan đến phụ nữ chứ, thế mà cô lại có lá gan đấy, đúng thật không hổ danh là cô cả nhà họ Hạ không sợ trời không sợ đất.
Mạc Nhược Đông tiến lên ôm cô đi ra khỏi quán Bar, dọc đường cô vẫn liên tục dãy giụa, sức tay chân không đấu lại được cô chuyển hẳn sang đấu võ mồm.
Vì Hạ Như Ân không chịu yên phận cho nên Dương Nam bất đắc dĩ lái xe đưa hai người họ về.
Dọc đường Hạ Như Ân vẫn cứ lài nhải khiến cho Dương Nam không chịu được mà gắt lên nói cô xuốt dọc.
Mạc Nhược Đông không thể chịu được tình huống hiện tại của hai người họ, lạnh giọng nói: "Cô ấy say nói năng linh thì thôi đi, giờ đến lượt cậu hỏng đầu hay sao mà nói lắm thế?"
Dương Nam muốn phản bác mà không được, ngước nhì lên qua gương thấy ánh mắt sắc như dao của Mạc Nhược Đông chỉ có thể ai oán :logic kiểu gì mà vợ cậu nói nhiều là do say, còn tôi nói nhiều là bị hỏng đầu? Công lý ở đâu đây??
#Lee.