Buổi tối khung trời mát mẻ, tuyệt đẹp, đẹp hơn với Châu Lạc Thanh lúc này còn có Mặc Thiệu Viễn bên cạnh.
Từ chiều khi ở bệnh viện về đến giờ anh không tỏ vẻ khó chịu hay cao giọng tra khảo, đặc biệt anh không nhắc đến vấn đề gì của cô và Hàn Quân Thụy.1
Một người thật lòng yêu mình thì họ sẽ bỏ qua quá khứ và cô cảm nhận được điều đó từ Thiệu Viễn.
Nhưng cô cũng rất muốn nói với anh rằng cô và Hàn Quân Thụy vẫn chưa xảy ra chuyện gì, dù là sáu năm trước hay sáu năm sau hay mãi mãi sau này cô chỉ thuộc về một mình anh, dù trái tim hay thể xác cũng vậy.1
Châu Lạc Thanh nằm nghiêng trên giường ngắm Mặc Thiệu Viễn ngồi ở bàn làm việc, anh có cuộc họp video không thể vắng mặt.
Tố chất lãnh đạo, kinh doanh có trong máu của anh.
Từ một chàng trai ưu tú, anh trở thành một người đĩnh đạc, mưu mô, tài giỏi trong giới kinh doanh.
Cảm nhận được cô đang nhìn mình, Mặc Thiệu Viễn đẩy nhanh tốc độ làm việc.
Hơn 30 phút sau, cuộc họp video kết thúc, anh đứng dậy đi lại giường nằm xuống cạnh cô.
- Thiệu Viễn, mối quan hệ của chúng ta được gọi tên là gì?1
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên đều đều, thanh âm như rót mật vào tai của Mặc Thiệu Viễn.
- Sáu năm trước chúng ta chưa chính thức chia tay.1
Phải, năm đó Châu Lạc Thanh là người nói lời chia tay, nói xong cô liền bỏ chạy đi về không cần nghe anh có đồng ý hay không.
Ngồi thẳng dậy quơ tay lấy ví da của mình đặt ở bàn trang điểm, Châu Lạc Thanh cũng ngồi dậy nhìn anh xem làm gì.
Bỗng nhiên cô thấy anh lấy trong ví ra một chiếc kẹp tóc, cô nhanh chóng biết được đó chính là chiếc kẹp tóc của mình.1
Khóe mắt cay cay, Mặc Thiệu Viễn cầm chiếc kẹp tóc, kẹp lên mái tóc mềm mượt của cô.
Mấy năm qua anh vẫn luôn giữ nó bên mình như một bảo vật, thậm chí đến căn nhà trọ năm ấy anh cũng không trả, anh muốn giữ lại tất cả những gì cô và anh đã có, đã trải qua.1
- Lạc Thanh, tại sao sau khi em ly hôn với Hàn Quân Thụy, em không về tìm anh?1
Giọng nói của Mặc Thiệu Viễn có chút nghẹn ngào, đôi mắt cũng đỏ au cay xè nhìn cô.
- Em không đủ cam đảm để đối diện với anh, em cũng không còn mặt mũi nào xin anh quay lại.
Năm đó là em đã chọn rời bỏ anh, ba mẹ em sỉ nhục anh...!huhu...1
Nói đến đó, Châu Lạc Thanh ôm chặt lấy thắt lưng của anh òa khóc nức nở.
Mặc Thiệu Viễn vuốt vuốt tấm lưng mảnh khảnh của cô dỗ dành.
Nghe được lời này, lòng anh nhẹ nhõm đi hẳn, anh cứ nghĩ cô đã quên mình nên mấy năm qua mới ở luôn bên Mỹ.1
- Ngốc quá...!dù em có như thế nào anh cũng không chê.1
- Em xin lỗi...!hic.
- Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.
Anh không để ý đến nữa.
Kéo nhẹ cô ra, lau đi những giọt nước mắt đã thấm đẫm trên mặt.
Mấy tháng nay anh thật sự rất giận, nếu sau khi ly hôn cô quay về, anh và cô đã không lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Ánh mắt tha thiết nhìn nhau, trái tim rướm máu đang thổn thức vì đối phương.
Châu Lạc Thanh câu lấy cổ anh, nhướn người lên áp đôi môi ngọt ngào của mình lên môi anh.
Mặc Thiệu Viễn cũng phối hợp, ôm lấy eo cô cùng nhau hòa quyện.1
Cả hai từ từ ngã xuống giường, mọi khúc mắc trong lòng đều đã nói ra, nhường lối cho yêu thương đang dâng lên, sưởi ấm tình yêu nguội lạnh của cả hai.
Trong màn đêm u tịch, trên chiếc giường hai thân thể trần truồng quấn quýt lấy nhau không rời.
Người đàn ông mạnh mẽ chơi đùa trên cơ thể người phụ nữ, bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Mấy năm qua, Châu Lạc Thanh tạo cho mình một lớp vỏ bọc mạnh mẽ, cứng cỏi.
Nhưng rồi đứng trước người cô yêu, cô yếu đuối, trái tim đập loạn nhịp, cô dừng như không khống chế được lý trí và cảm xúc.1
- ---------------
Ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng ấm áp, nhìn những thứ hỗn độn nằm dưới nền, dường như ai cũng đoán ra đêm qua cả hai đã mãnh liệt đến mức nào.1
Mặc Thiệu Viễn lười biếng không muốn rời giường, anh vẫn nằm đó nhìn ngắm khuôn mặt thanh tú tràn đầy sức sống của cô, để cô ôm ngủ.
Chợt nhiên anh nhớ ra lời nói của Hàn Quân Thụy, hai hàng chân mày chau lại suy nghĩ, tuy có chút tò mò nhưng anh nghĩ mình nên quăng nó ra khỏi đầu.1
Lúc này, Châu Lạc Thanh cựa mình thức dậy nhìn anh mỉm cười, cô như dây leo quấn quanh người anh.1
- Thức dậy rồi, có mệt lắm không?
Lạc Thanh lắc đầu.1
- Anh muốn hôn chào buổi sáng.1
Mặc Thiệu Viễn gian tà đưa mặt gần sát với mặt cô, Châu Lạc Thanh phì cười, đưa tay chặn môi anh lại.
- Không, bẩn.
- Anh thấy cơ thể em chỗ nào cũng ngọt, không bẩn một chút nào!1
Nghe xong câu này, khuôn mặt của Lạc Thanh đỏ bừng xấu hổ nhớ lại đêm qua, đêm qua anh không biết bẩn mà...!aaa, xấu hổ quá.1
Lồng ngực của Mặc Thiệu Viễn run run, môi mím chặt lại khi nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này.
Không đợi chờ thêm, anh cúi xuống mút lấy môi cô.1
*reng reng reng
- Ưm...!đừng...!em nghe điện thoại đã...!lấy điện thoại cho em.
Châu Lạc Thanh đánh yêu lên ngực trần của anh.
Mặc Thiệu Viễn cũng không trêu cô nữa, nhướn người lấy điện thoại trên bàn đưa cho cô.
Nhìn dòng chữ hiển thị lên màn hình, cô bẽn lẽn nghe máy.
- Alo, con nghe đây dì Huệ.
- [ Lạc Thanh à, con thấy gì chưa? Trên báo đó, Thiệu Viễn xuất hiện trên báo, còn là tổng giám đốc của Mặc Thị.
Con mau đến đó gặp nó, dì vừa thấy là gọi ngay cho con.
]1
Mặc Thiệu Viễn nằm bên cạnh nghe rõ từng chữ mà dì Huệ đã nói.
Trên mặt tràn ngập ý cười, dụi vào cổ cô hôn hít, bàn tay chẳng an phận một chút nào.
- Dạ, con biết rồi ạ.
- [ Nhìn Thiệu Viễn thành công như bây giờ dì rất vui.
Lạc Thanh à, con mau đến Mặc Thị tìm Thiệu Viễn đi.
Bây giờ thành công như vậy không ít phụ nữ quay quanh, hai đứa thật sự rất đẹp đôi, dì thật lòng mong hai đứa quay lại với nhau.]1
Càng nghe dì Huệ nói, Châu Lạc Thanh muốn đập đầu vào gối chết mất.
Vừa ngại vì anh nghe thấy, vừa ngại vì khung cảnh hiện tại.
Nếu để dì Huệ biết cả hai bây giờ đang làm gì thì có phải xấu hổ đến chết vẫn còn xấu hổ không.1
- Dạ...!Á...1
- [ Lạc Thanh, con sao vậy? ]1
Mặc Thiệu Viễn cười trong cổ họng, anh lỡ tay bóp mạnh bầu ngực của cô, làm cô đau đớn thất thanh la lên.1
- Không sao, con bị ngã.1
- [ Ừ, cẩn thận một chút.
Vậy nhé Lạc Thanh, có chuyện gì gọi cho dì biết ngay.
]1
- Vâng, tạm biệt dì..