Mặc Trạc

"Duy Đại, sao lại là anh?" Duy Nhược Hề hơi chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng ba mẹ đã trở lại. Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh hỉ của Duy Đại, trong lòng nghĩ cũng là trí não người máy thật giống như người thật, cái biểu tình gì cũng đều bắt chước giống như đúc.

"Ba mẹ của tôi đâu?" Duy Nhược Hề tiếp tục hỏi.

Duy Đại do dự nhìn Duy Nhược Hề một cái, mở miệng nói: "Lão gia cùng phu nhân... Đã xảy ra chuyện."

Ba mẹ đã xảy ra chuyện? Duy Nhược Hề cảm thấy ngực rất đau dường như lại hít thở không thông, cô hoàn toàn quên việc phải hô hấp như thế nào. Duy Nhược Hề vươn tay bắt được Duy Đại lại mở miệng hỏi:” "Anh..... Nói cái gì? Cái gì kêu... Đã xảy ra chuyện? Vì cái gì xảy ra sự? Hiện tại thế nào? Ba mẹ tôi…..hiện tại rốt cuộc….ở nơi nào?”

Giọng nói của Duy Nhược Hề bắt đầu rung lên, đã xảy ra chuyện gì? Duy Nhược Hề không dám tưởng tượng ba mẹ đã xảy ra chuyện. Cô chỉ cảm thấy trái tim từng đợt, từng đợt phát đau.

Duy Đại nhìn thấy Duy Nhược Hề như vậy, thì biết Duy Nhược Hề hiểu lầm, thế này mới vội vàng giải thích: "Tiểu thư, cô đừng vội, lão gia cùng phu nhân cũng không có gì đáng lo ngại, hiện tại đang ở bên trong bệnh viện."

Nghe như thế trái tim đang đau đớn của Duy Nhược Hề mới hơi chút dễ chịu một ít, vừa rồi cô thật sự đã nghĩ đến việc không thấy được ba mẹ, may mắn, may mắn.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" thanh âm của Duy Nhược Hề hơi chút trầm thấp, cô không rõ người luôn luôn thành thật an phận như ba mẹ như thế nào lại đột nhiên đã xảy ra chuyện.

"Tiểu thư là như thế này......" Duy Đại dẫn theo Duy Nhược Hề đi ra ngoài vừa đi vừa nói cho Duy Nhược Hề rốt cuộc phát sinh sự tình gì.

Ngồi ở bên trong toa xe, Duy Nhược Hề được nghe Duy Đại kể lại câu chuyện từ đầu đến đuôi một lần. Cô biết được vì Bạch Linh Nhi cho nên Duy ba cùng Duy mẹ mới có thể bị thương.

Sáng sớm ngày hôm qua, Duy ba cùng Duy mẹ đi đến thị trường vật liệu mua một ít thứ về thực nghiệm. Duy Nhị cùng Duy Tam nguyên bản định đi theo cùng, nhưng mà Duy ba cùng Duy mẹ nói họ chỉ ra ngoài mua vật liệu rồi về liền không cần Duy Nhị cùng Duy Tam đi theo, nói Duy Nhị cùng Duy Tam bình thường rất hung thần ác sát, mỗi lần dẫn hai người bọn hắn ra ngoài đều bị người ta dòm ngó. Duy Nhị cùng Duy Tam cũng không dám cãi lời Duy ba cùng Duy mẹ. Kết quả, khiến cho Duy ba cùng Duy mẹ hai người tự mình đi ra ngoài.

Không nghĩ tới ở thị trường vật liệu đụng phải Bạch Linh Nhi, Bạch Linh Nhi đứng ngay ở thang lầu đã đẩy Duy mẹ một cái, Duy ba trong lúc cấp bách cũng bay qua đỡ Duy mẹ. Cuối cùng cả hai đều ở bên trong bệnh viện.

"Tiểu thư, cô đừng lo lắng, lão gia cùng phu nhân không có chuyện gì." Duy Đại nhìn Nhược Hề an ủi cô.

Duy Nhược Hề lẳng lặng ngồi ở trong xe nhắm mắt lại suy nghĩ.

Bạch Linh Nhi ngươi thế nhưng đem chủ ý đánh tới trên đầu ba mẹ của ta. Duy Nhược Hề gắt gao nắm chặt hai tay thành đấm, nội tâm từng đợt lửa giận quay cuồng. Cô lại cảm giác được tinh thần lực của bản thân dường như có chút dị thường, lại nghĩ đến bản thân không được có cảm xúc dao động quá lớn mới vội vàng đem lửa giận trong lòng áp chế xuống.

Duy Nhược Hề lại mạnh mẽ mở mắt ra, trong mắt xuất hiện một tia tàn khốc, cô quay đầu sang Duy Đại mở miệng nói:” Ba mẹ tôi hiện tại thế nào? Vết thương có nghiêm trọng không? Bị thương làm sao?”

"Tiểu thư yên tâm, hiện tại lão gia cùng phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi. Phu nhân bị thương ở đầu còn lão gia thì bị trặt chân.” Duy Đại cung kính nói.

"Ngày hôm qua xảy ra chuyện tại sao lại không gọi điện thoại báo cho tôi biết?” Trong lúc thi hành nhiệm vụ Duy Nhược Hề vẫn luôn mang theo dụng cụ liên lạc bên người.

"Lão gia cùng phu nhân nói tiểu thư đang làm nhiệm vụ, trong lúc này không thể quấy nhiễu tinh thần của tiểu thư.”

Duy Nhược Hề thở dài một hơi, ba mẹ luôn đem chuyện của cô đưa lên vị trí đầu tiên. Nhưng mà cô đi làm cho chính phủ chính là để che chở cho ba mẹ mà.

Vốn dĩ cô nghĩ còn chưa đủ thực lực cùng thế lực đối đầu với Bạch gia nên mới làm cho chính phủ thật không ngờ vẫn để cho ba mẹ bị nguy hiểm. Nếu biết thế này thì ngay từ đầu xử lý luôn Bạch Linh Nhi rồi.

"Tiểu thư đến, chúng ta đi xuống đi." Thanh âm trầm thấp của Duy Đại kéo lại suy nghĩ của Duy Nhược Hề. Cô vội vàng xuống xe vào bên trong bệnh viện. Duy Đại trực tiếp dẫn cô đi thẳng đến phòng bệnh của ba mẹ cô.

Đi đến cửa phòng bệnh thì thấy Duy Nhị cùng Duy tam đang đứng gác ở bên ngoài, cả hai thấy Duy Nhược Hề lại đây thì vẻ mặt mang biểu tình sai lầm hiện lên. Duy Nhược Hề cũng không có trách cứ bọn họ, bọn họ chỉ là người máy mà thôi phải vâng theo mệnh lệnh của chủ nhân. Duy Ba cùng Duy mẹ không cho bọn họ đi theo thì làm sao họ đi được.

Duy Nhược Hề tiến vào bên trong thì thấy được Duy mẹ đang nằm trên giường bệnh, trên trán của bà bao một tầng băng gạc màu trắng, sắc mặt có chút tái nhợt, còn Duy ba thì đang ngồi bên giường của Duy mẹ.

"Ba, mẹ!" Duy Nhược Hề nhìn thấy Duy mẹ nằm trên giường bệnh thì thanh âm có chút nghẹn ngào.

"Tiểu Hề!" Duy mẹ đang nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt bỗng nhìn thấy Duy Nhược Hề thì nhãn tình sáng lên, "Tiểu Hề, nhiệm vụ hoàn thành?"

Duy ba nghe được thanh âm của Duy Nhược Hề cũng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt vui sướng nhìn Duy Nhược Hề.

Duy Nhược Hề đi vào giường bệnh của mẹ thân thiết hỏi:” Mẹ, mẹ không sao chứ? Đầu còn đau không?”

"Không có việc gì, không có việc gì, đã sớm không đau." Duy mẹ thấy Duy Nhược Hề đã trở lại, trên đầu dường như không còn đau như trước nữa.

"Ba, chân của ba thế nào?" Duy Nhược Hề lại quay đầu nhìn Duy ba bên cạnh cũng lo lắng hỏi.

"Chân của ta không có việc gì, chỉ là trật chút mà thôi có cảm giác giống như bị nhéo.” Duy ba không thèm để ý vết thương của mình chỉ là đau lòng Duy mẹ mà thôi.

Lúc ấy Bạch Linh Nhi ở sau lưng Duy mẹ đẩy bà một cái, Duy ba vì đỡ Duy mẹ nên không cẩn thận trật chân. Kế đó nhìn đến Duy mẹ từ trên trán máu chảy ra ròng ròng ông đã cho Bạch Linh Nhi một cái tát. Bởi vì người chung quanh vây xem nhiều lắm nên ả ta không dám xuống tay với Duy ba cùng Duy mẹ. Chỉ nghiến răng nghiến lợi rồi tiêu sái rời đi.

"Tiểu Hề, đừng lo lắng, chúng ta không có việc gì, con mới trở về có mệt hay không? Nếu mệt thì về trước nghỉ ngơi một chút đi.” Duy mẹ nhìn Duy Nhược Hề thì quan tâm hỏi.

"Mẹ, con không sao." Hiện tại Duy Nhược Hề không có tâm tình để nghỉ ngơi, cô đang suy nghĩ tìm cách đối phó Bạch Linh Nhi.

Duy Nhược Hề không biết nên xử lý ả ác độc kia bằng cách nào. Nếu Bạch Linh Nhi không chết Duy Nhược Hề sợ sẽ có ngày ba mẹ lại tiếp tục bị thương tổn. Lần này Duy mẹ ngã từ thang lầu xuống, may mắn là không bị thương nặng. Nếu không, Duy Nhược Hề tuyệt đối không chút lý trí mà trực tiếp đi giết Bạch gia.

Lại nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Duy mẹ, Duy Nhược Hề ở trong lòng đang tính toán tìm cách để cho Bạch Linh Nhi an tĩnh xuống dưới.

Duy mẹ bị thương cũng không có gì nghiêm trọng, buổi chiều đã cùng Duy ba và Duy Nhược Hề xuất viện về nhà. Chỉ là chân của Duy ba có chút khó khăn, bác sĩ đã cho một lọ được bảo Duy ba về bôi vài ngày thì sẽ tốt hơn.

Về nhà Duy Nhược Hề để cho Duy ba cùng Duy mẹ về phòng nghỉ ngơi, còn cô thì làm cơm xong thì đem lên phòng ăn cùng với hai người bọn họ.

"Ba, là Bạch Linh Nhi làm?" Duy Nhược Hề muốn khẳng định lần nữa xem có phải thật sự là Bạch Linh Nhi muốn thương tổn bọn họ hay không.

Duy ba gật đầu, Duy mẹ đang ăn cơm cũng ngẩn đầu lên nhìn thoáng qua vẻ mặt nghiêm túc của Duy Nhược Hề xong lại mở miệng nói:” Tiểu Hề, có phải hiện tại con đang suy nghĩ tìm cách đến Bạch gia xử lý Bạch Linh Nhi?” Duy Nhược Hề chính là con gái của bà, Duy mẹ khẳng định Duy Nhược Hề đang tìm cách trả thù Bạch Linh Nhi.

Duy Nhược Hề ngậm chặt miệng không có trả lời vấn đề của mẹ.

Duy mẹ sắc mặt tái nhợt thở dài một hơi rồi nói:” Tiểu Hề, mẹ biết con hận không thể giết chết Bạch Linh Nhi. Mẹ cũng hy vọng Bạch Linh Nhi ra cửa bị xe tông chết. Nhưng mà Bạch gia chính là một trong bát đại gia tộc, hiện tại con tới cửa tìm Bạch Linh Nhi cũng sẽ không làm thương tổn cô ta chút nào. Cho nên con hãy vì chúng ta mà trăm ngàn lần không được nhất thời kích động chạy đi tìm Bạch Linh nhi phiền toái biết không?”

"Mẹ, " Duy Nhược Hề ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy quật cường, "Mặc kệ Bạch Linh Nhi đối với con như thế nào cũng được, con cũng không thèm để ý nhưng mà cô ta lại dám đụng đến ba mẹ.” Đây chính là chuyện mà Duy Nhược Hề không thể nào tha thứ được.

Duy Nhược Hề biết Duy ba cùng Duy mẹ lo lắng cô tìm tới Bạch gia ngược lại sẽ bị Bạch gia thương tổn, nhưng là, Duy Nhược Hề sẽ không làm chuyện mà không nắm chắc được, cô còn có một vũ khí bí mật, đó chính là Duy Bảo Bảo. Chỉ cần Duy Nhược Hề để cho Duy Bảo Bảo xuất mã, Bạch Linh Nhi kia khẳng định đến xương cốt cũng không còn. Cho đến bây gì chỉ có Mặc Diễm cùng Cẩn Du thấy được bản thể thật của Duy Bảo Bảo. Hơn nữa Duy Nhược Hề cũng rất tin tưởng hai người kia sẽ không hé răng.

Duy ba cũng nhíu nhíu mày, "Tiểu Hề, ba với mẹ con nghĩ giống nhau, hiện tại chúng ta không thể đối phó được với Bạch gia, con mà mạo muội xông vào Bạch gia khẳng định không được. Sau này ba mẹ sẽ cẩn thận hơn, cho nên con trăm ngàn lần không được xúc động chạy đến Bạch gia tìm Bạch Kinh Nhi phiền toái.” Duy ba đương nhiên hy vọng cái ả ác độc Bạch Linh Nhi kia chết, nhưng mà họ không có khả năng đối kháng với Bạch gia. Duy Nhược Hề đến Bạch gia khẳng định sẽ bị thương tổn. Duy ba không muốn thấy kết quả như thế.

Duy Nhược Hề qua nửa ngày mới mở miệng nói: "Con đã biết." Cô đương nhiên không phải muốn buôn tha việc đối phó với Bạch Linh Nhi, chỉ là cô định gạt ba mẹ rồi tự mình hành động mà thôi. Với lại sẽ để cho ả ta sống thêm vài ngày nữa mà thôi để tìm cách tốt nhất mà hành động. Cô sẽ suy nghĩ tránh việc thất bại, vạn nhất sự việc bại lộ cũng sẽ bảo đảm an toàn cho Duy gia.

Duy mẹ nghe được Duy Nhược Hề nói như vậy, cũng ngẩng đầu nhìn Duy Nhược Hề một cái, nói: "Tiểu Hề, con đừng có nghĩ muốn gạt ba mẹ đi tìm Bạch Linh Nhi!”

Duy ba cũng theo Duy mẹ mà khuyên bảo Duy Nhược Hề, “ Tiểu Hề, ba mẹ mong con không được lỗ mãng làm việc biết không? Đó cũng không là đại biểu cho việc chúng ta sẽ bỏ qua cho Bạch Linh Nhi. Quân tử báo thù mười năm không muộn!”

Duy Nhược Hề gật đầu, "Con biết phải làm như thế nào rồi, ba mẹ cứ yên tâm, con không phải là trẻ con nữa rồi.” Duy Nhược Hề dự định chuẩn bị kế hoạch thật tốt. Bạch Linh Nhi đã đụng đến ba mẹ cô, bây giờ bắt cô nhẫn xuống thì không có khả năng.

Duy ba cùng Duy mẹ biết khuyên không được Duy Nhược Hề, bởi vậy cũng không có nói thêm cái gì


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui