Mạc Tử Băng!!

Đã 3 ngày trôi qua, hắn vẫn chưa tìm được thân phận của nó. Nó giấu quá kín hầu như không có một sơ hở nào. Nhưng hắn vẫn không nản chí, hắn thề rằng là hôm nay hắn phải tìm cho bằng được thân phận của nó.

Có lẽ ông trời cũng không phụ lòng hắn, 3 ngày không đi học, ăn rất ít để tìm kiếm thân phận nó thì cuối cùng cũng có chút kết quả.

Hắn điều tra được là gia đình nó giàu nhất thế giới. Và tất nhiên hắn hiểu rất rõ tập đoàn lớn nhất thế giới là tập đoàn họ Mạc!! Theo như hắn điều tra được thì gia đình đó chỉ có một đứa con gái. Khuôn mặt thì vẫn chưa ai thấy được, nhưng tên thì hắn vẫn điều tra được. Cảm thấy hài lòng với kết quả này hắn quyết định sẽ đi học dù hắn cũng chả hiểu tại sao hắn lại phải tìm hiểu rõ về thân phận của nó là gì nhưng hắn lại nghĩ rằng có lẽ vì lòng tự trọng. Nhưng hắn không biết rằng khi hắn đã tìm ra sự thật, cuộc sống của hắn sẽ khác xa bây giờ.

*Trong trường*

Hắn vừa mới vào trường đã lập tức đi tìm nó. Cũng chẳng khó để đi tìm nó vì bây giờ nó vẫn giả dạng là một con ngố, là một Thượng Lam Uyển Nhi. Hắn đi thẳng vào lớp, bước đến chỗ ngồi của mình với một nụ cười đắc ý nhìn nó.

- Anh đã biết được? _ Dù nó đã biết kết quả nhưng lại vẫn muốn hỏi

- Chẳng có gì làm khó được Lâm Thiên Tài tôi đâu, tiểu thư Mạc _ Hắn nói nhưng đến chữ “ tiểu thư Mạc “ thì hắn nói nhỏ vì hắn biết nó đang muốn che giấu thì tại sao hắn lại nói lớn

- Đúng là không hổ danh là thiếu gia nhà họ Lâm nhưng nhiêu đó thôi thì vẫn chưa đủ để anh biết hết tất cả về tôi _ Nó nói một câu chứa đầy hàm ý

- Rồi tôi cũng sẽ biết hết mọi chuyện thôi. Nhưng tôi nghĩ cô cũng nên trở lại hình dáng của của mình rồi chứ? _ Hắn nhìn nó nở một nụ cười gian xảo

- Liên quan gì đến anh?

- Tôi thích như vậy

*Nếu như tôi về lại hình dáng cũ thì tôi sẽ còn lạnh lùng hơn bây giờ thôi*_Nó nghĩ thầm trong lòng

- Sao? Cô đang nghĩ gì vậy _ Thấy nó không trả lời hắn hỏi nó thêm một lần nữa

- Anh đừng hối hận _ Nó nói rồi gục mặt xuống ngủ

- Dù có hối hận tôi vẫn sẽ thay đổi suy nghĩ đó của cô _ hắn nói xong cũng xoay qua nhìn qua cửa sổ

_Tùng tùng tùng

*Căn tin*

- Hình như mày và thiếu gia Lâm đó có gì cá cược hửm _ Từ lúc vô lớp nhỏ đã thấy có điều gì lạ giữa nó và hắ và cũng nghe sơ được câu chuyện của họ

- Cũng không hẳn là cá cược _ nó bình thản nói

- Vậy mai mày sẽ trở lại hình dáng cũ? _ Nhỏ nhìn nó hỏi

- Đúng vậy dù sao cứ giả dạng như vậy cũng chán _ Nó vừa nói vừa cầm ly sữa lên uống

- Tao vẫn thích mày như vậy hơn, ít ra mày còn cười _ Nhỏ nhìn nó ánh mắt buồn bã

- Dù sao tao đã nói rồi cũng phải làm được chứ, đừng buồn _ Nó an ủi nhỏ

Nó hiểu là nhỏ đang nghĩ gì chứ, nó với nhỏ chơi từ nhỏ đến lớn thì làm sao nó lại không hiểu nhỏ được. Nếu không phải vì cái quá khứ đó có lẽ nó đã không lạnh lùng như bây giờ...

Tiết học trôi qua nhàm chán trôi qua rồi nó cũng ra về

End chap 4

Dạp này chap hơi ngắn quá, cho Mon xin lỗi nha Dù Mon biết là rất ít người đọc:'(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui