Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ)

Lại qua hai ngày sau, Vân Thu đã đi Đăng Châu mấy tháng bỗng dưng lại quay trở về Phong phủ.

Phong Tiếu Thiên mấy hôm nay vẫn còn giận tôi, lại thấy tôi vô duyên vô cớ dẫn đến đây một tên ăn chực, vẻ mặt lại đen thêm mấy phần, khiến cho tôi vô cùng thúc thủ vô sách, không biết phải nên làm sao.

Chỉ có điều là cái bản mặt của tên nhãi Vân Thu này khá dày, năm lần bảy lượt mặc kệ ánh mắt cảnh cáo của Phong Tiếu Thiên, cứ nhắm thẳng vào tôi mà theo sát, kiên quyết quấn lấy tôi đòi tôi ra ngoài đi dạo. Vốn đối với chuyện kiểu như đi dạo phố này tôi cũng không câu nệ lắm, thế nhưng cứ ở nhà thấy cái bản mặt đen như hắc ám của Phong Tiếu Thiên, trong lòng cũng chẳng thoải mái chút nào, hiển nhiên liền cứ như ý nguyện của Vân Thu, đồng ý ra ngoài dạo phố với hắn – còn cái người bụng dạ hẹp hòi kia, chỉ vì tôi nói có mấy câu mà ghi thù lâu như vậy, tôi quả thực không có nói sai hắn mà!

Phong Tiếu Thiên thấy tôi với Vân Thu định đi dạo phố thật, hai mắt quả thực cứ như dao găm, lạnh lùng nói: “Vân công tử dẫn theo Tiểu bạch si, chẳng lẽ có thể đảm bảo sự an toàn của nàng ấy hay sao?”

Lâu rồi không nghe hắn gọi tôi là Tiểu bạch si, hôm nay gọi trước mặt Vân Thu, quả nhiên rất dễ nghe, trong lòng tôi như có một ngọn lửa vụt cháy, ngôn từ cũng không hay như mấy ngày nay tùy theo tâm trạng bực bội của hắn, lạnh lùng đáp lại hắn: “Đã phiền Phong công tử lo lắng, bổn cô nương người ngốc có phúc của người ngốc, ra ngoài cùng Vân công tử đương nhiên không chút sơ sót!”

Sư phó đứng ở một bên vuốt râu cười thích thú, lão nhân này, cũng không biết nên nói ông khoái chí cái gì. Cuối cùng ông mới lại là người lên tiếng: “Vũ Nhi ra khỏi cửa luôn gây chuyện, chi bằng để Tiểu Thiên cùng đi theo các ngươi ra ngoài luôn!”


Nếu sư phó lão nhân gia ông ta đã hạ lệnh, tôi làm đồ nhi nào dám không theo?

Ba người cùng xuất phát, tôi với Vân Thu rất hăng hái đối với phong cảnh bên đường, mỗi lần nhìn thấy thích thứ gì, ví dụ như tượng nắn hình người, hoặc là túi lưới của mấy cô nương bán bên đường, còn có cây trâm được gọt bằng gỗ đào, đưa tới đều bị Phong Tiếu Thiên lần lượt bác lại, khiến cho tôi hết sức tức giận.

Mặc dù tôi thấy cái người thường ngày có chút tự đại, nhưng cũng không đến nỗi làm người ta chán ghét, nhưng mấy động tác ngày hôm nay của hắn, lại cứ thật là chán ghét.

Dạo phố đã cực kỳ mất hứng rồi, đường cùng, chúng tôi đành phải vào tửu lâu.

Tửu lâu nổi danh nhất kinh thành có cái tên rất tầm thường, gọi là “Thái Hương Viên”. Thái Hương Viên nổi tiếng vì nguyên liệu dùng đều là rau quả tươi mới. Người đến Kinh thành, nếu có dư chút tiền của, đều lấy mấy món ăn của Thái Hương Viên làm vinh quang.

Thái Hương Viên lâu có ba tầng, buôn bán cực kỳ náo nhiệt. Lầu một và lầu hai đều là đại sảnh, bàn ghế bày biện rất nhiều, lầu ba thì là nhã gian, nghe nói giá cả khá đắt. Xét thấy gần đây tôi có chút eo hẹp, Phong Tiếu Thiên thì sắc mặt không vui, đúng là khó mà mở miệng mượn tiền hắn, còn cái tên Vân Thu kia thì vẫn cứ quen thói ăn quỵt lâu nay, trông cậy hắn bỏ tiền ra chỉ có nước nhịn đói, tôi quyết định chọn một vị trí gần cửa sổ trên lầu hai rồi ngồi xuống.


Lúc này vừa qua thời gian dùng điểm tâm sáng, cách buổi cơm trưa còn xa, nên lầu hai cũng không có nhiều người lắm. Vân Thu quen thói làm công tử tướng phủ, phất tay gọi một bình Bích Loa Xuân, vài loại hoa quả khô, hạt sen khô, kẹo nhân hạt thông, đậu phộng ngũ hương, cứ làm cho tôi buốt thịt, mấy tháng không gặp, tên nhãi này càng ngày càng thích sĩ diện, lại còn ân cần giải thích cho tôi: “Kẹo nhân hạt thông này ngon nhất ở đây, vừa ngọt vừa thơm, mau mau mau, ăn thêm một miếng đi!”

Tôi chán ghét đẩy mấy cái đĩa ngọt ngọt khét khét kia ra xa một chút, kéo đĩa đậu phộng ngũ hương lại ăn, Phong Tiếu Thiên ngồi bên cạnh mặt cứ đen hệt như đáy nồi, tôi bị kẹp ở giữa hai người này, có thể nói nóng lạnh rõ rệt, băng hỏa hai bên, đương hết sức cực khổ, tiểu nhị dẫn theo một nhóm người lên lầu, đi đầu chính là cái tên Đông Phương Hàn sớm đã nhìn tôi không vừa mắt, theo phía sau là ả hồng y nữ tử hung bạo, cuối cùng là Đông Phương Ngọc gương mặt vẫn luôn không đổi sắc, thấy tôi đang ở trên lầu, Đông Phương Hàn cùng với ả hồng y thật là khinh thường, tôi trước giờ vốn cũng không có cảm tình tốt đối với hai người này, sắc mặt cũng không nhã nhặn gì, duy chỉ có ánh mắt của Đông Phương Ngọc lại hơi khiến người ta nghiền ngẫm, nhìn tôi đến mấy lần, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

Mấy người kia vừa lên tới, làm cho tôi chẳng còn hứng thú ăn uống, đẩy đĩa đậu phộng ngũ hương trước mặt ra, hỏi Vân Thu ở bên trái: “Không bằng, chúng ta đi Thúy Hồng Lâu chơi đi?”

Vân Thu tựa như chợt nhớ ra điều gì đó, gật đầu nói: “Đến lúc đi thăm Vãn Li rồi!”

Câu này lập tức nhận được sự phản đối của Phong Tiếu Thiên: “Không được đi! Cô nương nhà lành, sao cứ chui vào mấy nơi trăng hoa đó làm gì?” Gần đây tôi cứ có cảm giác, Phong Tiếu Thiên càng ngày càng cổ hủ mà không có thuốc chữa, trông nom trời trông nom đất còn muốn trông nom tôi, thật khiến cho con người ta xúi quẩy, cái cách trông nom này khiến cho tôi đối với cuộc sống sau khi hai người thành thân xong càng ngày càng không thể ôm lấy khao khát và ảo tưởng, thầm muốn gõ đầu người này ra xem bên trong chứa thứ gì, có phải bị sâu mọt đục khoét rồi hay không? Xét thấy võ công của bản nhân và hắn khác biệt rõ rệt, việc này đành phải từ bỏ!

Tôi ngước lên trời giở giọng khinh bỉ, cả giận nói: “Ta là một cô nương tốt sao? Phong Tiếu Thiên, huynh mở to hai mắt mà nhìn cho rõ đi rồi quyết định lại cũng được!” Phong Tiếu Thiên tức giận đến xanh mặt, bất quá sắc mặt hắn vốn đã như hắc ám, tôi thật không quan tâm lắm.


Ngược lại Đông Phương Hàn ở bàn bên kia truyền đến tiếng cười nhạo lạnh lùng, tôi giả vờ không nghe thấy, đang định kéo ống tay áo Vân Thu lôi đi, lại nghe thấy trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, một giọng nói đầy kinh hỉ kêu lên: “Biểu muội…” sự vui mừng trong giọng nói này cuộn trào mãnh liệt, không thể không làm người ta ghé mắt, lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Tạ Kinh Hồng, người này cả người vận bộ cẩm hoa màu xanh ngọc, mặt như xoa phấn, môi đỏ con ngươi đen, nạm vàng quải ngọc, trên tay lại còn đeo một cái vòng, trên ngón tay bọc cái một cái ban chỉ xanh ngọc, trên ngón giữa đeo một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc lục bảo, trên bốn ngón tay đều có đeo trang sức, khiến cho con người ta nhìn mà ủ rũ, giống như một kẻ ở nông thôn chưa từng thấy qua việc đời, so với ông chủ của chuỗi cửa hiệu của Tạ gia hung cứ ở phương nam hoàn toàn không chút tương xứng, càng làm cho tôi ủ rũ hơn chính là tiếng gọi “biểu muội” kia của hắn, thật là làm cho con người ta phiền não đến xé nát tâm can mà

Tôi lạnh lùng trừng mắt liếc hắn: “Ai là biểu muội của ngươi?” Lại khinh thường liếc mắt tới cả người ăn mặc của hắn, bốn tên hộ vệ phía sau hắn thì ngược lại cúi đầu yên lặng, đồng thanh nói: “Thuộc hạ thỉnh an biểu tiểu thư!”

Tạ Kinh Hồng nói xong bước tới kéo ống tay áo của tôi: “Phụ thân đã đến kinh, biểu muội cùng ta đi gặp phụ thân đi? Muội còn chưa từng gặp cậu mà?”

Tôi dùng sức kéo tay áo khỏi tay hắn, cứng rắn nói: “Ta không có cậu!” Nếu không có người cậu này, Tạ Lưu Vân làm sao bị trục xuất khỏi gia môn mà chết bỏ mạng chứ?

Phong Tiếu Thiên tiến lên ôm quyền nói: “Tạ huynh, đã lâu không gặp!”

Tạ Kinh Hồng vẻ mặt đau khổ nói: “Phong huynh, ngươi cũng khuyên nhủ biểu muội, để nàng đi gặp cha ta đi? Mấy năm nay phụ thân rất nhớ mẹ con các nàng.”


Phong Tiếu Thiên hơi chần chờ, đã bị tôi hung hăng trừng mắt liếc nhìn, cả giận nói: “Phong Tiếu Thiên huynh bớt nhiều chuyện đi! Ta cũng không có người cậu thân thích này! Giờ mới nhớ tới mẹ con bọn ta sao? Năm đó lúc Tạ Lưu Vân cùng đường mới phải nhờ đến người trong nhà quan tâm lo lắng lúc đó hắn đã đi đâu?” Không thèm để ý đến vẻ mặt sửng sốt của Tạ Kinh Hồng, dứt khoát lớn tiếng nói: “Bây giờ Tạ Lưu Vân cũng đã chết rồi, hóa thành tro cũng không biết đã bay tới đâu, mới chạy tới nhận thân thích, Tạ Kinh Hồng ta cho ngươi biết, nếu không nhờ quen biết của ta và ngươi ngày đó, có tin hôm nay ta một cước đá ngươi xuống lầu không?”

Tạ Đại Tạ Nhị đứng phía sau hắn lập tức tiến lên bảo vệ hắn, ánh mắt lấy làm đáng thương nói: “Biểu tiểu thư nếu muốn đá người, xin hãy đá thuộc hạ, thuộc hạ quyết không phản kháng! Thiếu gia hoàn toàn không có võ công, xin biểu tiểu thư thủ hạ lưu tình! Chỉ là lão gia mấy năm nay sức khỏe hơi không tốt, lúc nào cũng nhớ tới đại tiểu thư, xin biểu tiểu thư hãy di giá”.

Tôi đưa tay đẩy hai vị tôn phật trước mặt ra, cố gắng áp chế thứ oán khí không biết tên trong lòng xuống, túm lấy ngực Tạ Kinh Hồng, kéo tay hắn đến, đổi thành cười nói: “Tạ Kinh Hồng ơi Tạ Kinh Hồng, ngươi nhìn lại cả người ngươi xem, có khác gì một tên ông chủ nhà quê đâu? Năm đó Tạ Đan Vân đứng hàng kinh thành tứ công tử, chính là nổi danh cùng với sư phó của ta, giờ lại dạy dỗ nên một tên nhi tử không lên nổi bàn tiệc như vậy, lão nhân này, không gặp cũng chẳng sao!” Thuận tay lột sạch mấy chiếc nhẫn trên tay hắn, lại đưa tay gỡ hết mấy miếng ngọc bội bên hông hắn xuống hết, chỉ chừa lại một cái ngọc bội màu trắng, cất hết vào trong người, vuốt cằm quan sát hết một hồi, khen: “Cũng không thiếu nhiều lắm!” Vỗ vỗ bả vai hắn: “Huynh đệ, giúp ta trả tiền đi, ta đi trước đây!”

Dưới ánh mắt trừng to há hốc mồm của hắn lướt qua Tạ Tam Tạ Tứ phía sau hắn, dư quang thoáng nhìn sang ánh mắt cổ quái của Đông Phương Ngọc ở bàn bên, tôi đối với người này dù sao cũng đã là tâm như mặt hồ yên tĩnh, hoàn toàn không chút gợn sóng, cũng không thèm nhìn thêm hắn, lập tức xuống lầu, nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, đúng là Vân Thu cùng Phong Tiếu Thiên đang xuống theo, đầu cũng không thèm quay lại lập tức rời khỏi Thái Hương Viên, thuận tay kéo một gã nam tử bên đường hỏi: “Xin hỏi huynh đài, Thúy Hồng Lâu đi thế nào?”

Gã nam nhân sắc mặt cổ quái liếc nhìn tôi, rồi chợt đẩy tôi ra, vừa đi vừa nói thầm: “Đầu năm này, đến cả nữ nhân cũng đến kỹ viện, chẳng lẽ nha đầu đó điên rồi à?” Vừa nói vừa đi.

Để lại tôi đứng đơ ra đó, rất thê thảm.

Đầu năm nay, hỏi đường cũng có thể gặp được mấy kẻ cổ hủ hiếm có như Phong Tiếu Thiên, thật là bi thương mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận