Bạch Tử Lệ ngồi lên đùi của Mạc Chi Dương, hai người trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, tiếng chóp chép vang lên trong lều trại, Bạch Tử Lệ khá sợ khi bị Mạc Chi Dương bị lôi đi làm ở một chỗ như thế này, đã vậy lại không có cửa để phát giác tiếng động mà chỉ có mỗi tấm rèm che chắn mà thôi, nhỡ có ai phát hiện thì sao?
Chắc lúc đó Bạch Tử Lệ ngại chết mất thôi.Nên việc Bạch Tử Lệ căng thẳng hơn là điều không thể tránh khỏi, Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ không tập trung liền đánh vào mông Bạch Tử Lệ một cái khiến Bạch Tử Lệ nhíu mày kêu đau nhưng đã bị chặn lại bởi nụ hôn sâu, hai tay nắm chặt lấy bả vai của Mạc Chi Dương.
Sau một lúc, Bạch Tử Lệ đã hết hơi nên đập nhẹ vào vai Mạc Chi Dương như báo hiệu, Mạc Chi Dương thấy vậy liền buông tha cho, rồi cho hai ngón tay của mình vào trong miệng, dùng nước bọt làm chất bôi trơn.
Ở đây bọn họ không có dung dịch bôi trơn nên đành phải dùng cách này, Mạc Chi Dương mạnh bạo xé rách y phục của Bạch Tử Lệ khiến Bạch Tử Lệ hoảng hốt
- “S-Sao ngài lại xé ý phục của em?!!”
- “Làm thế này cho nhanh, làm như mấy cái kia rườm rà lắm”
- “Nhưng…AH ƯMMM!!”
Bỗng, Mạc Chi Dương cho hai ngón tay vào, bên trong đột ngột bị lấp đầy khiến Bạch Tử Lệ đau đớn kêu lên, lông mày nhíu lại, nước mắt sinh lý theo đó mà tràn ra, tay bịt chặt miệng lại sợ mọi người bên ngoài phát hiện ra.
Mạc Chi Dương thấy vậy liền lấy tay xoa nhẹ lên đầu ngực của Bạch Tử Lệ, căng thẳng khiến cho bên dưới ngày càng siết chặt hơn, tay của Mạc Chi Dương căn bản là không thể di chuyển được dù chỉ một chút.
Ngón tay vân vê ở chỗ đầu ngực khiến nó dựng đứng lên, Mạc Chi Dương có thể nhìn thấy qua lớp vải, không kìm lòng được mà cúi xuống mút lấy mút để.
Khoái cảm từ nơi đầu ngực làm cho Bạch Tử Lệ không khỏi rên rỉ nhưng vẫn cố gắng kìm nén, nhưng chỉ có mỗi một bên là được nên cảm giác ngứa ngáy, khó chịu trào dâng.
Ôm chặt lấy đầu Mạc Chi Dương, nhẹ nhàng ưỡn ngực lên, nức nở nói
- “Hức Hức…Dương Dương…Bên kia…Bên kia cũng muốn…Ư Ức”
- “Bên kia cũng muốn sao? Lệ Lệ à, em dạo này hơi *** **** đó nha~ Biết đòi hỏi rồi cơ đấy”
- “Ư hức…Ngài…Ngài đừng nói như vậy…Em…A…Em không có mà…Nhanh lên”
Mạc Chi Dương nghe thấy thế chỉ mỉm cười bất lực rồi cúi xuống, qua bên kia mà cắn mút.
Khoái cảm từ đầu ngực khiến Bạch Tử Lệ thoải mái hơn, từ đó bên dưới cũng thả lỏng hơn nhiều rồi.
Nhân cơ hội đó, ngón tay bắt đầu chuyển động ra ra vào vào bên trong, lần theo trí nhớ mà tìm đến điểm nhạy cảm của Bạch Tử Lệ mà nhấn vào đấy.
Khoái cảm từ hai phía ùn ùn kéo tới khiến Bạch Tử Lệ không chịu nổi, cả người run lên, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt diễm lệ ấy, hốt hoảng ôm chặt lấy đầu Mạc Chi Dương,rồi co giật phần hông cao trào.
Mạc Chi Dương lúc này cũng rút ngón tay ra, *** **** chảy ướt đẫm cả tay rồi, nhìn xuống thấy người dưới thân đang liên tục thở dốc, khuôn mặt đỏ ửng vì tình dục, nước mắt còn đòng trên khóe mắt, nước bọt không nuốt kịp mà chảy ra bên ngoài, bên dưới thì ướt đẫm vì khoái cảm…
Cảnh tượng này khiến Mạc Chi Dương không chịu nổi nữa mà giải thoát cho “cậu bé” của mình, vì đang làm ở bên trong lều trại nên phải giảm nhỏ tiếng không mọi người sẽ biết mất.
- “Ta vào nhé.
Em thả lỏng một chút”
Sau đó, Mạc Chi Dương từ từ tiến vào bên trong, bên trong bị dị vật xâm chiếm khiến Bạch Tử Lệ đau đớn định kêu lên nhưng đã bị Mạc Chi Dương bịt miệng lại, nhằm giảm bớt âm thanh.
Hai người chật vật mãi mới đưa được hết cái thứ to lớn của Mạc Chi Dương vào, vì đang ở trong tư thế ngồi nên cái đó đi vào sâu bao giờ hết, Bạch Tử Lệ có thể cảm nhận từng đường gân, sức nóng trên đó.
Cả người Bạch Tử Lệ càng trở nên nhạy cảm hơn khi làm ở một không gian như vậy, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng bị bên ngoài nghe thấy nếu người đó đừng gần nên việc này phải hết sức cẩn thận.
Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ đang bị phân tâm liền không hài lòng, tay đánh vào mông Bạch Tử Lệ khiến Bạch Tử Lệ la lên, bên dưới cũng vô thức siết chặt lại làm cho Mạc Chi Dương sướng run lên.
- “AH! Sao ngài đánh em?”
- “Không phải vì em không tập trung sao? Nào, nâng mông em lên nào bé yêu.
Thả lỏng một chút nữa đi, em chặt quá”
- “Ưm…Ngài nói thì dễ.
Ngài thử nằm dưới…Á!”.