Mạc Yến Cao Dương

“Khốn khiếp” Hàng chân mày thanh tú khẽ cau lại vì đau, máu cũng dần dần chảy ra, Dương Minh từ camera được gắn trong cúc áo của cô cũng nắm rõ phần nào tình hình cũng liền xông vào cuộc ẩu đã.

Được Dương Minh yểm trợ, Mạc Thiếu Hàn cũng thành công đá văng Hoắc Thúc Vinh xuống đất. Máu tươi từ khoé miệng hắn chảy ra khiến đôi mắt điên cuồng của hắn dần trở nên khát máu, bắt đầu điên cuồng xả súng. Cao Khiết Lộ lợi dùng tình thế hỗn loạn liền ra hiệu cho cảnh sát xông vào, Yến Mạc Doanh cũng vì thế mà được Di Hàn đưa ra khỏi cuộc hỗn chiến một cách an toàn, nhưng do không ăn uống gì nên cô hoàn toàn mất hết sức lực.

Dương Nguyệt biết tin cũng đi theo đến bệnh viện để lo cho Yến Mạc Doanh

“Yến ảnh hậu? Cô ổn chưa?” Dương Nguyệt đang gọt trái cây thì Yến Mạc Doanh tỉnh lại

“Ừ, tôi ổn. Sao cô lại ở đây?” Yến Mạc Doanh không khỏi thắc mắc, Dương Nguyệt theo cô biết là trợ lí của Cao Khiết Lộ, bây giờ lại xuất hiện ở Thành An, hơn nữa cũng gọi là đang chăm sóc cô

“À, tôi cũng không biết thân phận của tôi bây giờ là sao nữa. Đợi Cao Thành và Mạc Thiếu trở về an toàn, Cao Thành sẽ nói cho cô biết” Dương Nguyệt nghe cô hỏi thì cũng chạnh lòng. Cô là ai? Ha, căn bản cô còn không biết

“Lúc nãy Cao Thành cô ấy bị bắn, không biết ra sao nữa. Mong cô ấy và chồng tôi bình an. Cũng tại tôi, nếu tôi không bất mãn, manh động suy nghĩ không chu toàn thì mọi việc đâu đi đến cớ sự này” Yến Mạc Doanh buồn chán nhìn lên trần nhà

“Cô đừng tự trách hay lo lắng nữa, bây giờ quan trọng nhất là cô phải khoẻ mạnh, lo cho cô và cả đứa nhỏ trong bụng cô!” Dương Nguyệt cười khẽ, Yến Mạc Doanh nghe thế thì mắt tròn mắt dẹt nhìn cô.

“Tôi mang thai?”

Dương Nguyệt không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời

Yến Mạc Doanh thì không khỏi vui sướng, cô và anh sắp lên chức rồi….

Khu công trường bỏ hoang, cảnh sát đã bao vây tứ phía, Hoắc Thúc Vinh ông ta căn bản không còn chỗ để lui, đàn em ông ta thấy cảnh sát thì bủn rủn tay chân xin tha

Mạc Thiếu Hàn cười lạnh, chủ chẳng ra làm sao, tớ cũng như vậy, người ra thường nói, “chủ nào chó đấy”

“Dương Minh, Tiểu Doanh vẫn ổn đúng chứ?” Cao Khiết Lộ mệt mỏi, cô mất máu khá nhiều nên sắc mặt giờ đây trắng bệt

“Vâng, đại ca, chúng ta đến bệnh viện” Cao Khiết Lộ nghe vậy cũng không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu thay cho sự đồng ý, gương mặt ngoài sự mệt mỏi ra thì cũng không biểu lộ ra ngoài bất cứ cảm xúc nào

“Mạc Thiếu Hàn, quả nhiên tao đã đánh giá thấp mày với cô ta!” Hoắc Thúc Vinh nghiến răng nghiến lợi liếc Mạc Thiếu Hàn, hai tay thì đã bị chiếc còng số tám trói lại, hắn cũng được đích thân cảnh sát trưởng áp giải về đồn

Người ác sẽ bị quả bảo, dù sớm hay muộn

Mạc Thiếu Hàn thấy mọi thứ đã xong cũng ngay lập tức lao về bệnh viện

Toàn thân anh nhếch nhác, máu me cũng khắp người nhưng vì đã quá nhớ vợ nên anh mặc kệ tất cả, lao nhanh trên đường, giờ đây trong đầu anh chỉ muốn duy nhất một điều đó là nhanh chóng gặp được cô

“Tiếu Doanh?” Mạc Thiếu Hàn xông vào phòng bệnh, rồi lao đến ôm trâm lấy cô, hít lấy hít để mùi hương trên người Yến Mạc Doanh nhưng có lẽ do đang mang thai, khứu giác của Yến Mạc Doanh có phần nhạy cảm, cô bắt đầu có cảm giác nhờn nhợn, vô thức đẩy anh ra chạy vào nhà vệ sinh mà nôn mửa

Mạc Thiếu Hàn như chết đứng tại chỗ, đây là anh đang bị vợ chê thúi sao?

“Mạc Thiếu, Tiểu Doanh có thai” Cao Khiết Lộ chầm chậm đi từ ngoài vào, thông não cho tên nam nhân đang đờ người hướng mắt về nhà vệ sinh kia

“Thật?” Mạc Thiếu Hàn nhìn Cao Khiết Lộ, ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn cô

“Nói dối anh tôi giàu lên không?” Cao Khiết Lộ nhàn nhạt trả lời, đôi mắt cô hiện tại đang dán chặt vào người Dương Nguyệt

Đột nhiên Cao Khiết Lộ kéo Dương Nguyệt lại gần mình rồi ôm cô, Dương Nguyệt có chút bất ngờ khi thân thể của Cao Khiết Lộ lúc này hoàn toàn phụ thuộc vào cô, Cao Khiết Lộ cả người không còn một miếng sức lực nào cả

“Lộ, chị xử lí vết thương chưa?” Dương Nguyệt lo lắng nhìn xuống bắp đùi của Cao Khiết Lộ

Cao Khiết Lộ đương như đã bất tĩnh, khoảnh khắc này khiến cho Dương Nguyệt cảm thấy Cao Khiết Lộ gắng gượng đến giờ phút này chì để có thể ôm cô vào lòng, giọng nói cũng nghẹn lại

“Di Hàn, Dương Minh, Lộ chị ấy ngất xĩu rồi” Dương Nguyệt cầu cứu hai người họ

Nghe thế thì hai người họ cũng biết chuyện gì xảy ra nên đưa Cao Khiết Lộ vào phòng cấp cứu không dám chậm trễ

Sau vài tiếng đồng hồ cấp cứu thì ánh đèn đỏ cũng chuyển thành xanh

“Bác sĩ, chị ấy không sao chứ?” Dương Nguyệt hai mắt đỏ ho, còn có chút sưng

“Bệnh nhân đã khá ổn định, do mất máu khá nhiều, thêm nữa là xử lí vết thương khá muộn nên thời gian hồi phục sẽ rất lâu, người nhà động viên bệnh nhân” Bác sĩ giải thích tường tận cho cô biết

Nghe vậy thì Dương Nguyệt cũng an tâm phần nào, cô cũng để cho vị bác sĩ kia nghỉ ngơi, không dám làm phiền

Gương mặt Cao Khiết Lộ xanh xao, trắng bệt khiến lòng Dương Nguyệt nhói lên từng cơn. Cô đau lòng chết mất thôi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui