☆☆☆
“Mạch Tử Mạch Tử, mình vừa không cẩn thận bị người ta tông vào, có thể sẽ đến muộn một lúc.”
“Cậu không sao chứ? Thật ra mình tự bắt xe qua cũng được.”
“Mình không sao, trùng hợp mình và dì đang ở cùng nhau, chắc khoảng hai mươi phút nữa sẽ tới nơi.”
Mạch Ngôn đến từ thành phố H, chính xác là chuyển nhà tới đây.
Ban đầu, sau khi tốt nghiệp đại học, cô vào làm tại đài truyền hình thành phố H, kết quả gặp ngay thời kì truyền thông bùng nổ, việc các phương tiện truyền thông truyền thống bị bỏ rơi là điều không thể thay đổi, giống như một chiếc xe tải không thể quay đầu.
Lãnh đạo đài truyền hình đứng trong bóng tối ám chỉ bọn họ nhanh chóng chủ động nộp đơn xin nghỉ việc.
Sau khi rời khỏi chỗ đó, Mạch Đông được đồng nghiệp cũ giới thiệu một công ty truyền thông sử dụng ứng dụng, địa chỉ công ty ở thành phố S.
Đầu tuần đến phỏng vấn, cô vô tình gặp lại bạn cũ.
Nghe nói có thể cô sẽ đến thành phố S làm việc, Trình Duyệt Nghi vui vẻ đến mức chỉ muốn dọn ra ngoài ở cùng cô.
Đương nhiên chuyện đó không thể xảy ra, một cô gái có gia cảnh khá giả, được nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng lúc nào cũng khao khát được bay lượn tự do nào biết đến chuyện cơm, áo, gáo, tiền.
Thuê phòng ở thành phố đất đai đắt đỏ như thành phố S đã tốn hết nửa tháng lương của cô.
“Từ lối ra, cậu đi thẳng đến Quảng trường phía Bắc, cứ men theo bên trái, sau đó qua đường và dừng lại ở cửa tiệm mì Lan Châu.”
“Được được, mình ra đây… Hình như mình thấy rồi, có phải chiếc màu đen không?” Mercedes-Benz G, cô không nói rõ.
“Ừ, mình cũng thấy cậu rồi!” Đối phương bước xuống ghế phụ, vẫy tay với cô “Mạch Đông.”
“Duyệt Nghi, cậu không sao chứ, sao lại bị va chạm xe?”
“Thôi đừng nhắc đến, mình thật sự đã gặp tai nạn bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Xe dừng trong bãi đỗ xe, một người lái mới lùi thẳng vào gara, đâm móp đầu xe bên trái.
Nó vừa bị kéo đi, thôi thôi, không nói chuyện này, lên xe trước đã.” Cô giúp Mạch Đông xách hành lý bỏ vào cốp sau.
“Cháu chào dì.” Sau khi lên xe, cô lập tức chào người ngồi ở ghế trước.
“Chào cháu, cháu là bạn của Duyệt Nghi hả?” Người phía trước quay đầu, thật sự nếu Duyệt Nghi không nói đó là dì của cô ấy, cô chắc chắc sẽ tưởng bà mới ngoài ba mươi tuổi.
“Vâng thưa dì, cháu tên Mạch Đông.”
“Hai đứa là bạn đại học?”
“Dạ, bọn cháu không học cùng khoa, nhưng lại được xếp vào cùng một phòng ký túc xá.” Trình Duyệt Nghi thắt chặt dây an toàn rồi mới giải thích: “Mạch Đông, lát nữa ăn đồ Quảng Đông được không?”
“Ok, cái gì mình cũng ăn được.”
“Dì ơi, đi ăn cây đa đi.” Cô nói câu này bằng tiếng địa phương.
Tuy nhiên chưa được vài phút chiếc xe đã hiên ngang dừng lại giữa đường.
Quá trình đô thị hóa ở Thành phố S diễn ra nhanh chóng dẫn đến tình trạng ùn tắc giao thông, không kém gì các thành phố lớn hàng đầu cả nước.
Cho dù là Cherade hay Bentley, tất cả đều dồn lên cầu vượt như một viên gạch trong đồ họa pixel.
8 giờ họ mới đến nơi, quán ăn chật kín chỗ ngồi, Mạch Đông liếc mắt nhìn bảng giá, quả thật không hề rẻ chút nào.
“Mạch Tử, cậu nhìn xem muốn ăn gì đi?”
“Mình làm được mà, cậu cứ chọn đi.”
Dì ngồi đối diện đột nhiên cầm điện thoại hỏi: “Không biết Tưởng Cảnh Kỳ đã ăn cơm chưa?”
“Con gọi điện hỏi nó đi, không phải nó ở ngay đây à?”
Nói xong, người bên kia lập tức gọi điện thoại.
“Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ra đây… Không có ai, chỉ có mẹ, Duyệt Nghi và bạn nó… Không phải xem mắt, mẹ có chút việc, hôm nay xe Duyệt Nghi bị hỏng, mẹ và nó đi với nhau….
Không phải ra mắt đâu, con tới mau đi.”
“Sao rồi, em ấy có đến không ạ?”
“Đến khổ, không biết dì tạo nghiệp gì? Mời nó còn khó hơn mời Phật Như Lai.”
“Dì, dì cũng thế, đợt trước dì giới thiệu gái già cho nó, em con có phải kiểu người như vậy đâu.”
“Tại dì sốt ruột, con còn lạ gì nữa, trông mong gì nó tìm rồi dẫn bạn gái về nhà, dì chỉ sợ đến lúc nằm xuống quan tài dì cũng không có cơ hội nhìn thấy.
Duyệt Nghi, con nghĩ Tưởng Cảnh Kỳ có phải mắc vấn đề kia?”
“Ôi, dì thân yêu của con, dì đừng lo lắng suốt ngày thế.”
“Con nói xem, giờ là thời đại nào, dì cũng không phải là người cổ hũ.
Nếu nó thật sự không thích con gái, dì cũng không ép.
Thích nam hay nữ cũng được, nhưng phải nói với dì một câu, đây nó lại cứ ngậm chặt miệng.”
Bên này, Mạch Đông thấy mình hóng được rất nhiều tin tức, trong lúc bối rối không kịp phản ứng đã bị dì hỏi.
“Cô gái nhỏ, nhà cháu ở đâu?”
“Cháu là người thành phố N.”
“Cách đây không xa lắm, chắc cháu cũng hai mươi bảy.”
“Dạ, bọn cháu bằng tuổi.” Mạch Đông chỉ sang Trình Duyệt Nghi.
“Bây giờ cháu đang làm gì?”
“Cháu làm trong lĩnh vực truyền thông.”
“Khụ khụ.” Trịnh Duyệt Nghi cắt ngang cuộc đối thoại lúng túng này, “Nói xong lại gán ghép ạ?”
“Con bé này, gán ghép gì, dì hỏi chút thôi.”
Món ăn đầu tiên được bê ra, người cũng tới kịp lúc.
Thật lòng mà nói, Mạch Đông cảm thấy dáng vẻ người này khá ổn, cáo ráo chứ không hề lùn, làn da trắng nõn như chưa từng phơi nắng, đập vào mắt là đôi mắt hột nhãn, chiếc mũi khiến người khác ghen tị, đầy đặn và cong vút.
Khoan đã, sao cô lại có cảm giác đã từng gặp người này rồi.
Lần trước khi đến thành phố S, cô xuống dưới khách sạn mua băng vệ sinh.
Trong siêu thị, điện thoại mất sóng, người lại không mang theo tiền mặt, người đàn ông phía sau nhìn cô và nhân viên bán hàng nói chuyện một hồi, quyết định thanh toán giúp cô.
Cô muốn xin mã QR để lúc quay về khách sạn chuyển tiền lại cho anh, kết quả anh lại không cần.
Đúng là quá trùng hợp, nhưng hình như có vẻ anh không nhận ra cô.
Mạch Đông không dám nói đến chuyện này, dù sao để một người đàn ông trả tiền băng vệ sinh cho mình cũng rất xấu hổ.
Ăn được nửa bữa, Mạch Đông mượn cớ đi vệ sinh để thanh toán, tình cờ gặp Trình Duyệt Nghi.
“Mình biết cậu qua đây tính tiền, cậu đấy, cứ khách sáo làm gì.”
“Ừm, mình hiểu lòng tốt của cậu.
Hôm nay mình nhờ cậu tới đón, bữa cơm này mình nên mời thì hơn, sau này vẫn còn nhiều cơ hội đi ăn với nhau mà.”
“Thôi được rồi, nhà mình ở ngay bên cạnh, tí mình về với em trai, mình vừa cho dì địa chỉ của cậu, lát nữa cậu về với dì nhé.”
Ra khỏi tiệm cơm mới biết lúc nãy trời mưa, những vũng nước đọng lại bên đường, chiếc xe lao thẳng qua dưới ánh đèn đường mờ ảo, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng sột soạt của săm lốp ma sát với mặt nước.
Mạch Đông nhớ lại lúc nhỏ, cô thường mặc áo mưa tự đi về nhà, đeo ủng đạp nước là thú vui duy nhất của cô trong những ngày mưa.
Cô tưởng tượng âm thanh đó thành tiếng ăn Hamburger, uống Coca.
Nguyên nhân đơn giản là khi đó cô sống ở huyện nhỏ, đồ ăn nhanh là một thứ gì đó cực kì xa xỉ.
Hồi ấy, liên tưởng về các thành phố lớn của cô bắt nguồn từ các bộ phim Hồng Kông, các dãy nhà cao tầng nối nhau san sát.
Ban đêm, xe cộ lướt qua đường phố như một ngôi sao băng.
Bây giờ khi được đặt chân đến thành phố lớn, cô mới biết thì ra thành phố cũng có những khu vực cũ nát, xe cộ đông đúc, hơn nữa còn có rất nhiều người giống nhau như cát lọc ra khỏi lưới.
------oOo------