Edit: San
☆☆☆
“Hoa nở rồi.” Tưởng Cảnh Kỳ gửi cho cô một tấm ảnh, trên cánh hoa trắng tinh đọng lại vài giọt nước, phông nền là ban công nhà anh.
Mạch Đông tay này cầm điện thoại, tay kia cầm ấm siêu tốc đổ nước nóng vào bát mì, không may đổ lệch nước xuống chân.
Nước sôi nóng hổi tiếp xúc với da khiến cô đau đến mức vội ném ấm đi, nước trong ấm hắt hết lên bàn.
Cô chẳng có tâm trí quan tâm đến chuyện đó, ba giây sau, cô bình tĩnh nhảy lò cò vào phòng tắm.
“Này?”
“Bị bỏng nước sôi thì phải làm sao?”
Người bên kia điện thoại sững sốt một lúc, “Em đang nói em hả?”
“Vô nghĩa.” Nước lạnh xối lên mu bàn chân làm dịu hẳn cơn đau.
Cô vốn dĩ không buồn, nhưng không hiểu sao nghe thấy giọng anh tự nhiên lại hơi tủi thân.
“Em ngâm nước lạnh đi, nếu không quá nghiêm trọng thì đề tầm mười lăm hai mươi phút, sau đó bôi thuốc bỏng.”
“Làm sao để biết nó có nghiêm trọng hay không?”
“Trong trường hợp nghiêm trọng, da sẽ đỏ lên và nhăn lại, nổi bọt nước, nghiêm trọng hơn nữa thì xuất hiện tình trạng carbon hoá.”
“Nói thật với anh là em không dám nhìn, em thấy vẫn còn đau lắm.”
Từ bé đến lớn, một trong những thứ cô sợ nhất chính là miệng vết thương, đặc biệt là miệng vết thương chảy máu hoặc mủ.
“Em đang ở nhà hả? Hay ở công ty?”
“Ở nhà.”
“Vậy em tiếp tục dùng nước lạnh ngâm vết thương đi, anh qua ngay đây.”
“Vâng, à mà khoan, việc cuối cùng, anh có thể nhanh lên được không?” Cô vừa không nhịn được nhìn xuống mu bàn chân, ban đầu không đau đến thế, tuy nhiên bây giờ cô cảm thấy mình như sắp phải cắt cụt hết chân rồi.
Thực tế chứng minh, Tưởng Cảnh Kỳ đến nhanh hơn cô tưởng tượng, chưa tới hai mươi phút cô đã nhảy lò cò ra mở cửa.
Anh không thèm cởi giày, ngồi xổm xuống quan sát, rồi ngẩng đầu nói: “Em muốn thay quần áo không?”
“Gì? Đến bệnh viện hả?” Cơ thể cô khoẻ mạnh, không bệnh cũng chẳng tật, mười mấy năm qua chưa từng phải đến bệnh viện.
“Em sợ hả?”
“…” Biết mà còn hỏi.
“Em dựa vào vai anh đi, như vậy sẽ tốn ít sức hơn.”
Mạh Đông cứ tưởng anh sẽ cõng cô, ai ngờ hì hục cả buổi cuối cùng cô vẫn phải tự nhảy.
Anh cao hơn cô khá nhiều, tư thế này làm cô có cảm giác mình cứ như con khỉ đột bị thương.
Dựa nhau quá gần khiến cô có thể ngửi thấy mùi nước giặt trên quần áo của anh.
Chẳng giống phim thần tượng chút nào, việc phải nhảy từ cửa nhà đến chỗ anh đỗ xe làm cô không những đau mà còn mệt muốn chết.
“Bác sĩ Vạn, chú còn ở bệnh viện không?… Vậy chú đang ở văn phòng à? Vâng… cháu có một người bạn bị bỏng… cũng không nghiêm trọng lắm… Dạ, cháu đến chỗ chú ngay… Ừm… Được.”
“Sao? Bác sĩ nói sao?”
“Hả? Chưa nói gì hết, để anh dẫn em đi xử lý vết thương.”
“Chỉ xử lý miệng vết thương thôi đúng không?”
“Anh lừa em làm gì?”
Tới bệnh viện, bác sĩ đeo kính lên nhìn vào mu bàn chân của cô khoảng mười mấy giây, tiếp đó ông kê đơn thuốc và nói: “Tí nữa ra gặp y tá xử lý vết thương, đắp thuốc ngày ba lần, thuốc mỡ thì tối nào cũng phải thoa, thoa khoảng một tuần là ổn.
Không có gì nghiêm trọng lắm.”
Sau đó Tưởng Cảnh Kỳ đi lấy thuốc cho cô, còn cô run rẩy ngồi một mình trong phòng bệnh chờ y tá tới.
Cô chưa sợ sệt được lâu thì y tá đã xách hộp đồ đi vào.
“À dạ, có thể đợi bạn của em quay lại rồi mới xử lý được không ạ?”
“Không sao, không đau đâu, một lát là xong thôi, chờ bạn em đến là chị xử lý xong rồi.”
“Phiền chị đợi chút , anh ấy sắp tới rồi, một mình em thật sự không dám.”
Y tá bất lực đứng đó, Mạch Đông có cảm giác chị y tá đang trợn tròn mắt.
Mấy phút trôi qua, Tưởng Cảnh Kỳ cầm thuốc quay lại.
“Ô, bác sĩ Tưởng, sao lại là anh?” Ánh mắt hóng chuyện của y tá chuyển qua chuyển lại giữa hai người.
“Chưa bắt đầu hả?” Câu này là hỏi y tá.
“Em sợ.”
“Sợ thì đừng nhìn, nhìn thẳng vào anh là được.” Anh dùng tay quay đầu cô về hướng mình, cô còn chưa kịp giãy giụa y tá đã bắt đầu chọc bóng nước.
Mạch Đông dùng tính mạng của mình để bảo đảm rằng đây là chuyện đau đớn nhất mà cô từng trải qua trong đời, không gì có thể so nổi, đau đến mức cô sắp nắm quần áo của người khác thành giẻ lau, thậm chí còn rơi nước mắt.
“Ổn rồi.” Anh vỗ nhẹ vào đầu cô, biểu thị mọi chuyện đã xong.
Cô không quan tâm, tiếp tục vùi đầu vào quần áo anh.
“Tại anh.”
“Ừm, tại anh.”
Một lát sau, anh nói tiếp: “Mạch Đông, nếu em không đứng lên, chúng ta sẽ bị y tá đuổi đi đó.”
Nghe thấy thế, cô nhanh chóng ngẩng đầu, phát hiện y tá đã đi mất.
“Nếu em không phiền, anh sẽ cõng em.”
Cô không làm màu giả vờ từ chối, nhấc chân đặt lên lưng anh.
Lúc ra khỏi bệnh viện, trời đã tối hoàn toàn, trên bầu trời có thể thấy loáng thoáng vài ánh sao trời, nhưng ánh đèn ở toà nhà bệnh viện còn sáng hơn cả ánh sao.
“Em có thể ăn đồ ngọt không?”
“Bánh kem?” Quả không hổ danh bác sĩ cũng phải học tâm lý học.
“Trả lời đúng, thêm một điểm.
Anh lái xe đến đại lộ Dương Nguyên đi.”
Anh dừng xe ở bên đường, để Mạch Đông ngồi trong xe, tự mình đi mua bánh kem.
Mạch Đông đợi mấy phút vẫn chưa nhận được hình ảnh anh gửi đến, thay vào đó là một cuộc điện thoại.
“Nhân viên cửa hàng không cho chụp hình, hơn nữa cô ấy nói chỉ còn có… Gì cơ? Làm phiền cô lặp lại lần nữa… Bánh matcha ngàn lớp và bánh caramel muối biển.”
“Lấy cả đi.”
“Ok… Phiền cô lấy giúp tôi cả hai loại.
Anh ra ngay.”
Anh mang theo bánh ngọt đi ra, cô lập tức cảm thấy đói bụng, gói mì đáng thương chưa đổ được nửa nước vẫn còn nằm trong bếp.
“Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Em cứ tưởng anh ăn rồi, không sao, vậy bao giờ về tới nơi mình order đồ ăn.”
“Được, em về nhà tắm qua đi, anh sẽ giúp em bôi thuốc.” Anh xoay mặt lại trả lời cô.
Mạch Đông nhìn sườn mặt của anh, không biết tại sao cảm giác an toàn bất ngờ ập tới.
Trước đó cô từng trải qua hai mối tình.
Mối tình đầu là bạn học thời cấp hai, bọn họ yêu xa lại còn tình yêu chị em, lý do chia tay cũng chả thế này thế nọ, ngược lại còn khá đơn giản.
Trích nguyên văn lời nói của anh ta là: “Chúng ta không có tương lai.”
Đa số con trai đều thấy mệt mỏi với việc yêu đương.
Họ có thể chết vì danh dự, tiền tài, quyền lực nhưng lại không thể chết vì tình yêu.
Một tác giả lớn đã nói gì nhỉ? “Tình yêu là thế này, đại loại trong hàng nghìn người mới có một cặp đôi Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, mới có thể hóa thành bướm.
Còn những người khác hoá thành con gián, ruồi muỗi, ruồi bọ, bọ gậy, không thể hoá thành bướm, không thể đẹp như tưởng tượng.”
Chả biết là trùng hợp hay do xui xẻo, sau đó cô yêu đương tìm hiểu một rich kid, cũng là tình chị em.
Bọn họ mới quen nhau vài ngày mà tên rich kid kia đã nói với cô, trừ việc không thể kết hôn với cô, cái gì anh ta cũng có thể mua cho cô.
Do đó ngày tiếp theo cô nhận được một chiếc vòng cổ Van Cleef & Arpels.
Chẳng được mấy tháng, tên rich kid đó đột nhiên mất tăm.
Không cần nghĩ cũng biết anh ta đã chán ngấy cái bình hoa nhạt nhẽo là cô.
Tất cả mọi thứ cô lấy được từ mối tình ngắn ngủi này là mấy cái túi với vài món đồ trang sức.
------oOo------