Edit: Chanh
☆☆☆
Tưởng Cảnh Kỳ một tay cầm điện thoại một tay gõ bản thảo, muốn hoàn thành trong lúc cô tắm, đối phương vẫn là người nước ngoài kia, cuộc đối thoại hệt như phim Mỹ mở x2 tốc độ phát.
Cô nghe không hiểu lắm, buồn chán lay đầu anh, giúp anh nhổ tóc bạc.
Mạch Đông đổi tư thế ôm lấy anh, cảm nhận mùi hương sạch sẽ trên áo ngủ và cơ thể chuyển từ mềm mại sang cứng ngắc của anh.
“Anh …” Đúng lúc anh cúp điện thoại, chưa kịp nói tiếng “Em”, tất cả đằng sau đã biến thành tiếng kiềm chế, than nhẹ.
Mạch Đông nằm bên trên đè ép anh, tiếng hít thở của anh càng ngày càng nặng khiến cô mặt đỏ tía tai.
Cô dùng tay vuốt ve quần ngủ, trêu đùa vị trí mẫn cảm của anh thông qua lớp đồ lót mỏng manh.
Ngón tay linh hoạt lột quần lót, sau đó cẩn thận men theo đường cong cơ bắp ở bụng tiến vào vùng cấm cương cứng tràn đầy khát vọng.
Anh quay mặt đi, sắc mặt không bình thường,nhấc tay che mắt lại.
Cô đột nhiên dừng lại, cởi quần áo của mình ra.
Tưởng Cảnh Kỳ bỏ cánh tay đang che mắt ra nhìn cô, mái tóc đen bóng tựa vào bờ vai như cánh bướm, mặt không khác gì hoa đào.
Chỉ mới nhìn thoáng qua cơ thể trần trụi xinh đẹp của cô gái, đầu anh rối tung và bắt đầu có suy nghĩ “không đúng”.
Vùng to lớn bên trên liên tục tấn công thị giác, đây là lần đầu tiên trong suốt 27 năm qua anh được tận mắt nhìn thấy.
Mạch Đông xê dịch lên trên, tách hai chân để vùng tam giác của hai người hợp vào một chỗ, để nơi riêng tư của mình và thứ cứng rắn của anh đồng hành cùng nhaunhau.
Môi anh nở nang mềm mại như loại trái cây căng mọng nào đó. m thanh mờ ám, mập mờ quanh quẩn giữa hai người.
Không còn bị trói buộc, bộ ngực cao vút xuất hiện trước mặt anh, hô hấp của cô phập phồng lên xuống, anh cúi đầu vùi vào ngực cô.
Cảm xúc ngột ngạt khiến người ta chết chìm trong đó, anh nhẹ nhàng hôn rồi cắn vào bộ ngực trắng trẻo yêu kiều.
“Anh là chó à?” Mạch Đông bị cắn đau, hung dữ hỏi anh.
Tưởng Cảnh Kỳ và cô bốn mắt nhìn nhau, hô hấp rối loạn.
Vùng trán tinh tế chảy đầy mồ hôi, có thể dễ dàng nhận thấy anh đang rất nóng, nhịn sẽ vô cùng khó chịu.
Cô luồn tay xuống dưới giải phóng bộ phận cương cứng của anh ra ngoài.
Nơi đó bị hơi bàn tay lành lạnh bao lấy, nhanh chóng cương cứng đến cực hạn.
Anh cúi đầu chăm chú quan sát vùng cấm mềm mại dưới hai chân cô, tìm kiếm lối vào ấm áp, dùng sức chậm rãi sờ soạng.
Tiếng nước dây dưa khiến cả cơ thể tê dại, anh ưỡn người tiến thẳng vào cơ thể của cô.
Rất đau, nhưng đau cũng không giảm được dục vọng, cô thừa nhận anh mang cho cô đau đớn, nhưng đau đớn kia giống như ràng buộc lẫn nhau.
Cả người cô bị anh đặt lên giường, đâm thẳng vào trong.
Anh hôn vào cổ cô, lưu lại một dấu hôn thật sâu.
Cô rên rỉ yêu kiều như chú chim hoàng oanh mới sinh, bàn tay nắm chặt ga giường.
Anh híp mắt lại nhìn cô nhíu mày, sau đó nhắm mắt lại, âm thanh của anh bảo phủ tiếng nói nỉ non của cô.
Mồ hôi chảy xuống theo gương mặt tuấn tú, nhỏ giọt vào người cô, chất nhầy trắng đục tràn khỏi nơi kia, cơ thể run lên hai lần, môi đỏ khẽ nhếch như cánh hoa hồng sắp rơi.
Anh đưa tay khẽ vuốt mặt cô: “Anh đi tắm trướctrước.”
Lúc ra ngoài, anh phát hiện cô đã châm một điếu thuốc.
Thuốc lá vị dâu, vị dâu rất đậm, được mua về trong chuyến đi Nhật Bản lần trước.
Có điều, cô không nghiện thuốc,….
“Còn không?” Ý anh là bật lửa.
Mạch Đông lấy bật lửa trong tủ đầu giường ra ném về phía anh, thấy anh thuần thục châm lửa: “Em cứ tưởng là anh không hút thuốc, anh giống kiểu người thấy người khác hút sẽ nhắc nhở hơn.”
Tưởng Cảnh Kỳ nhả ra không khí một vòng khói mờ ảo: “Bác sĩ thường khuyên bệnh nhân đừng hút thuốc, đó chính là việc tàn nhẫn nhất.
Và đó cũng chính là anh của hai năm trước.”
“Vậy anh trả lại cho em, hút thuốc có hại cho sức khỏe, không cần phải đi lầm đường lạc lối ” Cô duỗi tay đòi lại.
“Những lời này là anh nên nói với em mới đúng.” Anh ném hộp thuốc qua cho cô.
Sau đó bọn họ lại không ngủ được, tuy rằng thân thể đã mệt mỏi, nhưng tinh thần cực kì phấn khởi.
Vì thế họ mở máy tính lên chuẩn bị xem phim điện ảnh, Mạch Đông kiên trìtrì muốn xem “Tình yêu thật sựsự”.
Có thể coi đây là thể loại tình yêu lãng mạn cũ, bách khoa toàn thư.
Tưởng Cảnh Kỳ không ngăn được cô, xem đến mơ màng sắp ngủ, rất nhiều lần cằm đập vào đầu cô.
Cô nhìn Hugh Grant [*] trên màn hình, đột nhiên nhớ tới bản thân hồi học đại học đã đi xem phim này cùng bạn.
[*] Hugh John Mungo Grant là một diễn viên người Anh và nhà sản xuất phim.
Hugh đã nhận được một giải Quả cầu vàng, giải BAFTA, và Giải César danh dự.
Những phim của ông đã thu được hơn 2,4 tỷ $ từ 25 cuốn phim phát hành trên toàn thế giới.
“Cậu nghĩ chúng ta rốt cuộc nên có bạn trai trước hay là có tiền trước?” Cô mặc áo khoác hỏi bạn cùng phòng.
“Khó lắm.” Cô bạn cùng phòng của cô mặt mày ủ rủ trả lời.
Nghĩ đi nghĩ lại, không có lý do, đã cảm thấy buồn cười.
Trên đỉnh đầu có người hoàn toàn ngủ mất, tiếng hít thở vững vàng có quy luật.
Mạch Đông khép máy tính lại, ôm anh cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
------oOo------