Hai ngày này, trời nóng muốn đòi mạng, không giống tháng tư, đã có cảm giác tam phục thiên (Đ: tam phục; mùa nóng chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu). Những lúc giảng kinh thường thường phải an thần định khí cũng không thể giữ tâm tĩnh được, dường như sắp xảy ra một chuyện gì đó vào bất cứ lúc nào. Chớ nói chi là người phía dưới, đến ngày thứ ba, không chịu được sức nóng ngày càng lớn, cuối cùng chỉ còn lại không tới 20 tín đồ.
Còn một tờ kinh thư cuối cùng, giảng đến khi nào xong mới thôi, mồ hôi Pháp Tịnh chảy dài từ chán đến sống mũi rồi xuống gò má. Mây đen trên trời lũ lượt kéo đến, các tín đồ ở phía dưới sau khi tạ lễ xong, liền vội vã chạy trở về. Pháp Tịnh rất hài lòng, xong ba ngày này, Bộc Dương lão gia nói y rất thật tâm giảng kinh phật. Có thể chịu được mấy ngày này, phơi thân dưới ánh mặt trời. Pháp Tịnh cũng khá thoải mái nói, đây cũng không phải việc y nguyện ý làm. Cho dù không có ai nghe, y cũng phải đọc hết quyển kinh.
Bộc Dương lão gia cùng mấy cái người rảnh rỗi trò chuyện, đưa bọn họ ra cửa. Phu nhân đối với Pháp Tịnh nói y chờ lão gia quay lại, có việc thương lượng.
Pháp Tịnh thu thập kinh án quyển, mưa bắt đầu rơi, càng lúc càng nặng hạt. Lung tung thu thập một trận liền vội vã rời đi. Hoa viên Bộc Dương phủ quá lớn, đi tới đi lui lại thành lạc đường. Có thể trời hạ mưa cũng không quan tâm y không có chỗ trú, chỉ lo trút mưa xuống. Pháp Tịnh đem kinh thư nhét vào trong ngực, bước nhanh về phía trước, đi vòng vòng thật lâu mới thấy trước mắt có cái đình.
Một người một đình một bình rượu, Pháp Tịnh đến gần mới nhìn rõ. Có người nằm nhoài trên bàn đá, phía trước bầu rượu ngổn ngang. Nhìn người kia trang phục áo gấm, hẳn là người Bộc Dương phủ. Nhìn có vẻ như đã say, đang ngủ. Pháp Tịnh lấy kinh phật ra khỏi ngực, bị xối ướt một chút, Pháp Tịnh cũng không muốn quấy rối người kia, chỉ lặng lẽ đem kinh thư đặt một bên bàn đá, nhẹ nhàng tách những tờ bị mưa làm dính lại với nhau.
"Ai tới quấy nhiễu mộng đẹp của ta?!" Bỗng nhiên có giọng nói mơ hồ truyền đến hỏi y. Pháp Tịnh ngẩng đầu mới thấy người đó đang nhìn y, người kia mi thanh mục tú, góc cạnh rõ ràng thiếu niên anh tuấn.
Pháp Tịnh chẳng biết vì sao trong lòng cả kinh, vội vã tỉnh táo lại chắp tay cúi chào: "Tiểu tăng vô ý quấy rối người lương thiện, mong rằng người lương thiện khoan dung."
Thiếu niên kia vung tay lên, nói rằng: "Hòa thượng, ta không phải cái gì mà người lương thiện. Ngươi quấy rầy ta ta không quan tâm ngươi vô tình hay cố tình, quấy rầy chính là quấy rầy. Ngươi bồi ta mộng đẹp."
Người này rất vô lý, Pháp Tịnh thấp mi khom eo tạ lỗi: "Là lỗi của tiểu tăng, có thể mộng này...... Thứ tiểu tăng vô năng...... Bồi không được."
Người kia xoay mặt nghiêm túc, vỗ bàn một cái, "Phá vỡ đồ của người ta, còn nói không bồi, đây là đạo lý gì?"
Lời này chọc cho Phát Tịnh một trận sốt ruột, tiểu tăng, tiểu tăng nói quanh co nửa ngày. Vừa nhìn bản mặt người kia, lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể chắp tay đi đến: "Tiểu tăng mong công tử thứ tội. Mộng này, ta vẫn là không đền nổi."
Ai biết vừa dứt lời, người kia giống như đã tỉnh rượu, bắt đầu cười ha hả, một bên cười một bên vỗ tay nói:"Ngốc hòa thượng, ngươi thật là thú vị. Không truy cứu cũng được, chỉ có điều đáng tiếc hảo mộng của ta a."
"Tiểu tăng...... Tội lỗi tội lỗi."
Truyện được đăng tại https://.wattpad.com/user/Duonglam04
"Phốc. Ha ha ha ha ha, được rồi được rồi, ta tỉnh ngủ, không đùa ngươi." Người kia lắc lắc bình rượu, nhìn mưa lớn bên ngoài, "Tiểu sư phụ, ta hỏi ngươi, trời mưa bao lâu rồi?"
"Khoảng chừng thời gian một nén nhang." Pháp Tịnh đáp.
"Nha, cũng không biết khai đàn ở hậu hoa viên đã xong chưa?" Lời này như là ở tự nhủ, ánh mắt người nọ qua màn mưa nhìn về nơi không rõ phương hướng, quay mặt sang hỏi y, "Ai? Tiểu sư phụ, ngươi chính là người thực hiện giảng kinh lần này sao?"
Pháp Tịnh cúi đầu vỗ tay nói rằng: "Chính là bần tăng."
Người kia hai hàng lông mày nhướn một cái:"Nha? Quả thật là ngươi. Ta còn tưởng là một lão hòa thượng không răng. Lại gọi tiểu bối đến, là sư phụ nhà ngươi quá tự tin hay là coi thường Bộc Dương gia."
Pháp Tịnh nghe hắn làm khó dễ, là cố ý mà, một chút hảo cảm cũng không có, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: "Tiểu tăng không dám, đây là quy củ trong chùa. Hàng năm mùa xuân thời tiết ấm áp thì hạ sơn giảng kinh, năm ngoái là Đức Tự, năm nay vừa vặn đến phiên Pháp Tự."
"Sư phụ ngươi mắt mờ hay Pháp tự chỉ có một mình ngươi, sao lại chọn ngốc hòa thượng như ngươi a?"
Lúc này Pháp Tịnh đã hết bốt rối, trả lời: "Sư phụ tuy hơn năm mươi tuổi, nhưng tai thính mắt tinh, khoảng chừng sư phụ cảm thấy giữa hai mươi lăm sư huynh đệ, có tiểu tăng cần tôi luyện nhất nên mới để tiểu tăng nhận trách nhiệm nặng nề này."
Người kia khẽ cười một tiếng: "Miệng cũng rất lanh lợi, nguyên lai không ngốc a."
Pháp Tịnh không đáp lời hắn, nghĩ người này nói chung nhàm chán nên mới hỏi y vấn đề như vậy. Y lật lên vài tờ kinh bị ướt, để gió hong khô.
"Hòa thượng xem kinh thư gì?" Người kia đột nhiên hỏi.
"《 Kinh Đại Phương Quảng Viên Giác Tu-đa-la Liễu Nghĩa》."
"A? Ha ha" Nghe Pháp Tịnh trả lời, hắn không khỏi nở nụ cười hai tiếng, "Này Phạn ngữ quả thực hoa thơm chim hót a. Có bản điển tịch tên cũng dài dòng như vậy."
Pháp Tịnh liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục hong khô vài tờ kinh Phật.
"Hòa thượng hiểu Phạn ngữ à?"
Pháp Tịnh lắc lắc đầu: "Một chút."
"Sách này, đều là phiên dịch qua a."
"Đúng. Vốn là của đại sư phụ từ Lạc Dương mang đến, là Đa La đại sư chùa Bạch Mã dịch."
Người kia hiếu kỳ đến trợn tròn hai mắt: "Hắn là người Trung Thổ?"
"Là người từ Thiên Trúc."
Thiếu niên kia nở nụ cười, dáng vẻ hưng phấn, kéo tay Pháp Tịnh dưới tăng bào: "Vậy hắn có dưỡng xà không, ta đã thấy có người Hồ ở Thiên Trúc khi thổi sáo sẽ khiến xà vũ. Khiến ta cũng muốn dưỡng xà để nó biết vũ."
"Đại sư là Phật Đà sa môn, không phải nghệ nhân dưỡng xà." Pháp Tịnh rút tay lại, tránh thoát. Nghĩ thầm: Thiếu niên nhìn có vẻ không lớn, nhưng khí lực cũng không nhỏ.
Thiếu niên kia còn muốn mở miệng nói cái gì, ai biết bỗng nhiên có người kêu một tiếng đem lời nói của hắn đánh gãy.