Mạch Thượng Thùy Gia Thiếu Niên Lang



Thu Nhạn lại một lần nữa gõ cửa, Bộc Dương Du thu hồi ánh mắt quay về phía hòa thượng không biết đang nghĩ gì nói một câu:"Ngươi trước tiên tắm rửa, ta ra bên ngoài một lát...... ngắm trăng." Như người kia nói mỗi khi gặp nhau, có tháng ba, tháng năm, và tháng chín rất tốt để hoa hấp thu linh khí.

Phong cảnh bên ngoài không tệ, Bộc Dương Du sinh hoạt ở tiểu viện này cũng đã lâu, có thể cũng đã hơn hai năm nhưng chưa bao giờ nghiêm túc ngắm nhìn ánh trăng. Một năm trước mất mát, tuyệt vọng, chết tâm. Một năm sau cuồng loại, hồng phiến, ảo mộng. Chỉ cần liên tục bận rộn, sẽ không nghĩ tới đến nàng. Nàng...... Bộc Dương Du nhìn những kia hoa, thật giống nụ cười rạng rỡ của nàng trong quá khứ. Chỉ là...... Cuối cùng cũng không được gặp nàng lần cuối.

"Thiếu gia, đêm nay...... Người có muốn hay không......" Thu Nhạn ngập ngừng, cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Bộc Dương Du hiểu y muốn nói cái gì, khoát tay một cái để y ra ngoài. Nếu như không có Mai Thanh Vân, hắn sẽ tìm những người sạch sẽ trong phủ, thiếu niên đó sẽ bồi hắn ngủ, không phải hắn không thích nữ nhân, chỉ là hắn yêu nhất một nữ nhân, vì lẽ đó...... Hắn tự nói với mình ngoại trừ thê tử hắn sẽ không có bất cứ quan hệ nào với nữ nhân khác, không phải là chưa từng thử, chỉ là đụng các nàng liền lơ đãng nhớ đến người kia. Những người hắn từng thị tẩm không có Thu Nhạn, nếu như có Thu Nhạn, Thu Nhạn sẽ không thể làm tiểu tư của hắn nữa.

Trong phòng truyền ra tiếng nước, không còn kích động như vừa nãy. Xem ra hắn vẫn chưa biến thái đến mức muốn động thủ với cả hòa thượng. Khiến y yêu mình, hay khiến y thừa nhận yêu mình không giống nhau. Thanh Vân a Thanh Vân, cái ngươi muốn chính là một câu nói của y đi. Mai Thanh Vân...... Là đệ đệ nàng, một năm gặp lại y, sau đó liền biến y thành thế thân. Mai Thanh Vân khi đó chỉ nói với hắn, là tỷ tỷ có lỗi với hắn, y sẽ dùng một năm trả lại, một năm này y chính là Mai Hương Vân, mà hiện tại đã là một năm bốn mươi tám ngày. Bốn mươi sáu ngày trước Mai Thanh Vân nói với hắn, y sẽ lấy Thường Bích Hà. Hắn xác thực y cùng nàng rất giống, chỉ là Mai Thanh Vân không yêu hoa, y yêu thảo dược, càng yêu hoạn lộ (Đ: Làm quan). Y sẽ lấy Thường Bích Hà, bởi vì cha Thường Bích Hà với Thái Phó là anh em ruột. Mai Thanh Vân nói bát tự của y có số làm quan, y và Hương Vân đều có duyên với hắn nhưng không phận, mà năm nay hắn sẽ gặp một người làm thay đổi cuộc đời mình.

Bộc Dương Du tự hỏi, có nên tin Mai Thanh Vân không. Tin, hắn chính là muốn sớm một chút gặp được người kia, cuộc sống như này hắn đã chán sợ. Cũng không tin, vậy có nghĩa hắn muốn lặp lại những năm tháng yêu hận kia. Hắn không cam lòng, không cam lòng. Mạnh tay đấm lên một thân cây, tâm ma tâm ma đây chính là tâm ma.

"Bộc Dương công tử......" Pháp Tịnh chắp tay đứng một bên, y đã thay kiện tăng bào khác, không giống mình chỉ xuyên một cái áo mỏng.

"Pháp Tịnh sư phụ, ngươi mặc chỉnh tề như vậy, là muốn ra ngoài à?" Bộc Dương Du cố ý hỏi.

Đương nhiên không phải, sắc trời đã tối như vậy, thi lễ: "Bộc Dương công tử, bần tăng muốn hỏi, xả nước trong thùng tắm như nào."

"Phốc, ha ha, hòa thượng, nước kia...... Đi đi đi. Ta dạy ngươi." Bộc Dương Du nghĩ buồn cười, hứng thú đưa tay kéo hòa thượng vào trong phòng. Vừa vào cửa liền ngửi thấy một mùi hương không giống trong phòng hắn, giống như Phật hương trên người hòa thượng, Bộc Dương Du cũng không thả tay y ra, lại thì thầm bên người y "Hòa thượng, trên người ngươi có một mùi hương, ngươi biết không?"

Pháp Tịnh ồ một tiếng, thoát khỏi tay hắn, hồi lâu mới do dự nói: "Chắc là mùi lư hương. Kỳ quái, xưa nay không ai nói vậy cả."

"Ồ, đúng rồi, ngươi đưa tay đến đáy thùng tắm" Pháp Tịnh vén tay áo lên, cũng được nước không sâu lắm, "Sờ qua bên cạnh, mò đến chưa, có một cái nút gỗ, ngươi rút cái nút đó ra, thông với lòng đất."

Tả tả hữu hữu sờ soạng một trận, cuối cùng cũng coi như tìm thấy. Pháp Tịnh không hiểu nắn nắn, rút thẳng lên, nước thật sự xoáy tròn chảy đi, chẳng hiểu vì sao y cảm thấy chơi vui cực kỳ.

Bộc Dương Du nhìn vẻ mặt y như vậy, vỗ vỗ bả vai của y: "Ngốc hòa thượng, có cái nút nho nhỏ cũng khiến ngươi cười ngu như vậy. Chỉ cần là trong nhà quan thân con cháu, nhà ai không có cái này. Chẳng lẽ trong chùa các ngươi không có?"

"Trong chùa có ao lớn. Các sư huynh đệ đều ở nơi đó tắm, tùy thời điểm cũng có xách nước tắm." Pháp Tịnh vừa nhắc tới đồ vật trong chùa liền vui vẻ.

"Các ngươi tắm ngược lại tiết kiệm thời gian, toàn thân trọc lốc, nào giống chúng ta gội cái đầu cũng mất nửa ngày." Bộc Dương Du đơn giản ngồi ở bên giường cùng y tán gẫu.

Pháp Tịnh nhìn tóc hắn ngơ ngẩn nửa ngày: "...... Bần tăng, cảm thấy...... Tóc công tử...... Đẹp...... Đẹp vô cùng." Không quen tán thưởng người khác.

"Đẹp không? Hương Vân nói dùng lá cây tử vi* ép với hạt vừng, dùng nước đó gội đầu, vừa sạch  lại thơm." Nói xong, mới phát hiện lời ra khỏi miệng mang theo hai chữ Hương Vân.

*Việt Nam mình gọi là Tường vi đó ọ

"Tóc

"Tóc tiểu tăng chưa bao giờ dài quá vai, trước khi xuất gia, mỗi tháng sư phụ sẽ cạo cho chúng tăng một lần. Sau này sư phụ nói có thể tự mình cắt."

Bộc Dương Du rất là hiếu kỳ: "Ồ, vậy từ lúc ngươi hạ sơn đến giờ, nhìn thấy nhiều người tóc dài quá lưng như vậy, ngươi không thấy kỳ quái à?" Khoanh chân, ngồi trên giường. Nhìn Pháp Tịnh đang đứng mặt nhăn nhó, liền kéo y ngồi xuống bên cạnh mình. Pháp Tịnh liều mạng lắc đầu. Bộc Dương Du lườm y một cái, y liền ngoan ngoãn ngồi xuống, "Nói tiếp nói tiếp."

"Có kỳ quái. Tỷ như nhìn thấy rất nhiều người mặc quần áo không giống nhau, ven đường có rất nhiều đồ chơi nhỏ, còn có cô nương đứng trước tửu lâu ra sức kéo ta vào trong."

"Ha ha, ngốc hòa thượng như ngươi cũng có cô nương kéo. Ngươi nha, cái kia có thể không phải tửu lâu. Cái kia là...... Địa phương tốt của nam nhân. A ha ha."

"Địa phương tốt của nam nhân?" Pháp Tịnh có chút kỳ quái nhìn mắt hắn, da đầu tê dại, y sờ sờ đỉnh đầu trọc lóc của mình, "Tiểu tăng không biết chỗ kia là địa phương tốt, chỉ cảm thấy những cô nương kia giống như những con cọp muốn ăn thịt người vậy. Tiểu tăng sợ đến mức không dám đi tiếp."

"Ha ha...... Ví dụ hay lắm, rất hay. Ai, hòa thượng...... Ngoại trừ Tề Thành ngươi còn đi qua những đâu......"

"Còn đi qua, Lưu Thành, Lạc Châu, Trình Trạch......" Pháp Tịnh từng cái đáp lại.

" Oa, tiểu hòa thượng, một tháng mà ngươi có thể đi nhiều nơi như vậy a? Cảm thấy dưới chân núi ra sao?" Bộc Dương Du càng tán gẫu càng thấy hứng thú.

"Cảm thấy dưới chân núi rất nhiều thứ kỳ quái a......"

"Nha, có gì kỳ quái?"

"Tỷ như......"

Bộc Dương Du không biết hắn cùng tiểu hòa thượng hàn huyên bao lâu, trò chuyện đến khi mí mắt trùng xuống, nghiêng người nằm ở trên giường cũng không biết ngủ say lúc nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui