Mấy ngày sau...
Hôm nay, Lam Ngữ Yên phải ra ngoài để đi làm một vài việc cần thiết để chuẩn bị cho ra mắt tác phẩm mới của mình.
Loay hoay cả một ngày trời thì cuối cùng mọi việc cũng đã lo liệu đâu vào đấy cả.
Moskva về đêm vô cùng náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập, Lam Ngữ Yên mệt mỏi rã rời mà lên xe để trở về toà thành.
.
Trong phòng tắm lớn được thiết kế vô cùng xa hoa và hiện đại.
Những vật dụng trong đây siêu cấp đắt đỏ, lần đầu tiên Lam Ngữ Yên đến đây thì cô vô cùng kinh ngạc bởi sự chịu chi của chủ nhân nơi này.
Quả là người đàn ông giàu có bậc nhất, cả bồn rửa mặt nạm ngọc, một số chi tiết được hắn cho người mạ vàng trông vô cùng lấp lánh dưới ánh đèn pha lê.
Đây là những thứ mà Lam Ngữ Yên lần đầu tiên được trải nghiệm.
Tất cả những vật dụng tại nơi đây đều là phiên bản giới hạn và có giá trên trời.
Tuy là đại tiểu thư của một gia tộc nhưng khác với Lam Thục Tâm thì nơi cô sống lại là chỗ ở của người làm, vô cùng rách nát và tạm bợ.
Cho nên, Lam Ngữ Yên cũng phải mất một khoảng thời gian mới dần thích nghi được.
Tiếng nước chảy róc rách cùng với hương thơm nhè nhẹ từ những cánh hoa hồng đỏ dập dờn theo dòng nước khiến cho đầu óc Lam Ngữ Yên được thư giản.
Nghĩ cũng thật lạ, cũng hơn một tuần rồi mà cô không thấy tên bạn trai cũ đó đến quấy rầy cô nữa.
Lẽ nào là anh ta đã thông suốt rồi sao?
Nhưng thôi kệ đi, không nghĩ đến anh ta nữa, anh ta thông suốt rồi thì tốt.
Cô không cần phải ngày nào cũng trốn tránh để không gặp mặt anh ta.
Cô cảm thấy bản thân mình bây giờ chỉ còn một vấn đề lo ngại đó chính là Mặc Yến Đình.
Người đàn ông này rất khó đoán, cô không thể đoán được hắn ta đang nghĩ gì.
Không hiểu sao dạo này hắn lại rất hay xuất hiện ở nhà.
Tạm thời xung quanh cô, phiền phức cũng giảm đi không ít, so với trước kia thì bây giờ cô được tính là sống thoải mái hơn nhiều rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng liền Lam Ngữ Yên liền cảm thấy vui sướng không ít, khóe môi vô thức hơi câu lên thành một nụ cười.
“Em định ngủ trong đây luôn sao, tôi không có nhiều kiên nhẫn đợi em cùng ăn cơm tối đâu!”
Ngay lúc Lam Ngữ Yên đang nhắm mắt hưởng thụ hương thơm từ những cảnh hoa hồng đang lan toả trong không khí thì tiếng nói trầm thấp của người đàng ông lại vang lên khiến cô có chút giật mình mà khẽ run nhẹ người một cái.
Lam Ngữ Yên quay đầu về phía phát ra tiếng nói, cô chỉ biết há hốc mà nhìn hắn ta.
Trên khóe môi hắn thoát ẩn thoát hiện mà lộ ra một nụ cười, đôi mắt xanh lục như hồ nước sâu mà nhìn cô chăm chăm.
Mặc Yến Đình đang đứng khoanh tay, người dựa vào vách ngăn thủy tinh của bồn tắm, vẻ mặt hắn không hề che dấu sự thích thú mà nhìn Lam Ngữ Yên đang ngâm mình trong nước.
Sau khi khôi phục lại tinh thần, hai tai Lam Ngữ Yên đỏ ửng lên, hai má cũng theo đó mà phiếm hồng khi cô nhận ra ánh mắt của tên này đang len lỏi vào từng đường cong trên cơ thể cô.
Lam Ngữ Yên xấu hổ mà vội vàng lấy bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn của mình mà che đi những nơi mà cặp mắt nóng rực, không có chút hảo ý kia nhìn vào.
“Anh...anh sao lại vào được đây!”
Lam Ngữ Yên lắp bắp nói ra từng chữ.
Nhận thấy việc làm của cô rất rõ ràng đang gây càn rỡ cho tầm nhìn của hắn.
Mặc Yến Đình thoáng cau mày, hắn có chút bất mãn.
Giọng nói phát ra có chút cáu kỉnh, hắn thản nhiên buông một câu:
"Đây là nhà tôi, tôi muốn vào thì đương nhiên không phải chuyện to tát!"
Mặc Yến Đình vốn đã biết Lam Ngữ Yên rất đẹp, một phần cô đẹp nên hắn mới kết hôn với cô, một phần vì cô sẽ là công cụ giúp cho kế hoạch của hắn được thuận tiện.
Tuy nhiên, hắn lại không ngờ cô lại có thể đẹp đến mức độ này.
Khi hắn bước vào, hắn không gây ra bất kì tiếng động nào, thần không biết, quỷ không hay.
Hôm nay, hắn dự định lúc dùng cơm tối thì sẽ thông báo với cô một chút về chuyện của Hàn Kỳ Tuyết.
Tuy nhiên, hắn đã ngồi đợi hơn mười phút rồi nhưng lại chẳng thấy cô đâu.
Cho nên, hắn quyết định đi lên phòng xem người phụ nữ này đang làm cái quái gì mà đã đến giờ dùng cơm tối rồi mà chẳng thấy mặt mũi.
Ai mà ngờ, khi vừa bước vào đã nhìn thấy một màn nóng bỏng như vậy.
Cô đang ngâm mình trong nước, hơi nước bốc lên nhè nhẹ, lượn lờ trong không khí, hàng lông mi cong dài hơi khẽ lay động.
Xung quanh là những cánh hoa hồng đỏ thẫm đang đong đưa trong nước khiến thân thể trắng trẻo nõn nà của Lam Ngữ Yên cứ quẩn quanh trong tâm trí hắn.
Cặp mắt như chim ưng của hắn cứ như vậy mà nhìn ngắm cô.
Thật là một cảnh tượng kiều diễm, kiều diễm đến mức hắn đã đứng ngây ngốc như vậy không biết đã qua bao lâu….