Nửa tiếng trước…
Ngay khi bọn hắn vừa rời đi một hai phút, đột nhiên một lỗđen sâu hoắm với lực hút cực mạnh từ đâu xuất hiện làm tụi nó hoảng hồn, nhưkhông tin vào mắt mình khi nhìn thấy hiện tượng kì lạ này, vô thức lui lại saumấy bước, nhưng bất lực khi cái lực hút mạnh vô hình cứ kéo tụi nó vào.
Nhưng kì lạ thay, tuy lực hút này vô cùng mạnh nhưng chỉ tácdụng lên tụi nó, còn bọn người của Trúc Loan, Ngọc Anh không những không bị ảnhhưởng gì mà trên mặt còn không có lấy một tia ngạc nhiên hay sợ sệt, thay vàođó là những nụ cười quỷ quyệt, gian xảo cứ lần lượt hiện lên, đầy khoái chí.
- Hahaha… Tụi bay đi chết đi! - Trúc Loan cười gằn.
Magical Love
- “Đây là đâu?”
Đầu đau như búa bổ, tụi nó mơ hồ mở mắt. Một hình bát quáikhổng lồ hiện ra trên trần nhà làm tụi nó giật mình, lồm cồm bò dậy, dáo dácnhìn xung quanh, không gian yên tĩnh đến kì lạ làm tụi nó khá sợ hãi.
Keng…
Tụi nó va phải một thứ gì đó không biết làm bằng sứ hay thủytinh, vội nhìn xuống đất. Hàng loạt mảnh vỡ rải rác khắp phòng, tất cả những thứtrong căn phòng này đều không lành lặn giống như vừa có một cuộc ẩu đả xảy ra.
Bóng tối bao trùm lên tất cả, chỉ có hai ngọn đuốc được treolơ lửng trên bức tường, thắp sáng ngọn lửa nửa đỏ nửa trắng được khắc trên tườnglàm không gian trở nên mụ mị kì quái hơn.
- Nơi quái quỷ gì thế này? - Bảo Nhi nhìn xung quanh, lo lắnghỏi.
- Sao tối om thế này, cửa ra đâu rồi? - Thiên Kim cau mày hỏi.
- Không biết nữa, phải tìm thôi. - Như Quỳnh trấn an.
Hoàng Linh tiến đến chỗ bức tường nơi co hai cây đuốc, cô cốrướn người lên vớ lấy một cây, soi qua soi lại tìm kiếm cánh cửa với niềm hi vọngđược giải thoát nhưng lần mò mãi mà lực bất tòng tâm, không có lấy một lốithoát, cả một vết hở cũng không có. Thất vọng, tụi nó ngồi bệt xuống ủ rũ.
- Thả chúng tôi ra! Có ai không? – Như Quỳnh tức giận hétto.
- Cứu với… Có người bị bắt cóc!
- …
Không có lấy một dấu hiệu khả quan nào, tụi nó mệt nhoài, lahét khản cổ cũng không có lấy một bóng người.
- Không lẽ phải chết trong cái xó xỉnh này sao? - Thiên Kimmếu máo.
Bip… Bip…
Bip… Bip…
Bỗng nhiên tiếng chuông báo động vang lên cùng với những tiếngđộng rất lạ làm tụi nó ngơ ngác nhìn nhau.
Soạt…Soạt…
Cạch…
Vút…
- Cẩn thận! – Hoàng Linh hoảng hốt la to.
Magical Love
- TRÚC LOAN!!!!!!!! Mấy nhỏ đó đâu rồi? - Nhật Nam gằm gè,lia ánh mắt sắc bén về phía Trúc Loan.
Đang hả hê thì bỗng nghe nhắc đến tên mình, Trúc Loan giậtmình, đồng bọn của nhỏ ta cũng hơi chột dạ.
Nhỏ lấm lét nhìn Nhật Nam, lắp bắp nói:
- Nhỏ…nhỏ…nào cơ? Em… Không… không biết…
Nhìn thái độ khác lạ của Trúc Loan và đồng bọn mà bọn hắnnghi ngờ, không để nhỏ nói hết câu, Nhật Nam đã tiến đên gần nhỏ, bàn tay to khỏevung lên, nắm chặt lấy cổ tay nhỏ làm nhỏ tê buốt, đau vô cùng, hai hàng nước mắtbắt đầu ứa ra trong ánh mắt sợ hãi nài nỉ xin tha.
- Cô tưởng tôi là trẻ lên ba à? Mấy nhỏ đó ở cùng chỗ vớicô, có chuyện gì cô lại không biết được sao? Chưa kể đến sắc mặt cô lúc tôi hỏiđến… Ha… Quá buồn cười nếu cô nói là không biết đấy! - Nhật Nam gằn từng chữ một,đay nghiến khiến cả lũ học sinh rùng mình.
- Á… Anh Nam… em… em nói thật mà… em không làm gì họ cả… anhtha cho em đi… hichic… - Trúc Loan mếu máo nói, nhìn khuôn mặt tang thương đếntội (tội chưa xử).
- Hừ…Cô được lắm! Đến khi tôi làm rõ chân tướng sự việc nếunhư có liên quan thì cô chết chắc! - Nhật Nam hất Trúc Loan ra làm nhỏ ngã sõngsoài ra đất.
- Tất cả nghe đây. Chuyện gây gổ lần này bọn tôi sẽ bỏ quakhông truy cứu nữa. Tuy nhiên nếu để chúng tôi bắt gặp thêm một lần nữa thì chếtcác cô biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi chứ? Về phòng đóng cửa sám hối hết đi! -Anh Quân nghiêm nghị nói - riêng Trúc Loan và Quỳnh Anh thì ở lại đây cho tôi!
Đám học sinh nghe vậy mừng húm, vội vã cúi chào rồi chạy biếnkẻo bọn hắn thay đổi quyết định thì nguy. Hầu như cô nàng nào cũng nghĩ rằngmình đẹp quá nên mấy anh ý không nỡ mà tha bổng (>.