Sau khi đưa bọn nó đến phòng y tế, bọn hắn cẩn thận đặt từngđứa lên những chiếc giường êm ái, nhờ những y tá ở đó thay đồ cho tụi nó rồinhanh chóng triệu tập những bác sĩ giỏi nhất của trường đến.
Các bác sĩ nhanh chóng có mặt, nhìn thấy vẻ mặt đằng đằngsát khí của 4 chàng trai trẻ thì toát mồ hôi hột, không ai bảo ai vội vã tiến lạikiểm tra sơ qua tụi nó.
Nhìn thấy mấy vị bác sĩ cứ đi qua đi lại, hết kiểm tra chỗnày lại kiểm tra chỗ khác, liên tục truyền nước, tiêm chích rồi sát trùng, băngbó vết thương trên cơ thể tụi nó, bọn hắn đã sốt ruột lại càng thêm bực mình,không chờ được bèn lên tiếng hỏi:
- Rốt cuộc là mấy nhỏ này bị sao hả? Mấy người lắc đầu là ýgì?
- Mấy tiểu thư này…bị nhiễm lạnh quá lâu, trên người lại đầyrẫy vết thương nên sức khoẻ suy yếu trầm trọng, tạm thời đang hôn mê.
- Khoảng bao lâu thì tỉnh?
- Cái này…tôi không chắc.
- Các vết thương có để lại sẹo không?
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Mấy vết thương nhỏ thì khôngđáng ngại. Tuy nhiên…
- Tuy nhiên cái gì hả? Nói!
- Tuy nhiên một số vết thương bị nhiễm phải thứ thuốc nàođó, mãi không lành được mà mỗi lúc một sâu thêm, chúng tôi đang cố gắng chữa trịcòn có để lại sẹo hay không, tôi không dám đảm bảo.
- Không dám chắc? Không dám đảm bảo? Mấy người làm bác sĩcái kiểu gì thế hả? Không thấy xấu hổ sao?
Thấy mấy vị Thiếu gia bắt đầu nổi giận, mấy ông bác sĩ hoảnghồn, vội cúi đầu nói:
- Xin lỗi Thiếu gia, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức…
- Tôi không cần biết các người có hết sức hay không, cái tôicần là lời đảm bảo của ông. Không được phép để lại vết sẹo nào. Nhớ kĩ cho tôi!
- Vâng…vâng…
Không riêng gì mấy ông bác sĩ, tất cả mọi người đang có mặttrong phòng cũng đều đổ mồ hôi lạnh, một số người lén lút lấy tay áo lau mồhôi, còn một số người sợ quá đã hoá đá, đứng như trời trồng mặc kệ mồ hôi đangđua nhau chảy.
Đã nhiều lần thấy các Thiếu gia nổi giận, nhưng giận như thếnày quả thực là rất hiếm, chưa ai thích nghi được nên sợ là phải. Ngay cả bọn hắncòn không hiểu điều gì làm cho bản thân tức giận như vậy, chỉ biết khi nhìn thấytụi nó như vậy có cái gì đó nhói lên trong lòng, rất khó chịu.
- “Chỉ là quan tâm đến học sinh trong trường thôi. Mình làLeader mà…”
Trong một buổi tối mà không biết suy nghĩ ấy được nhắc lạibao nhiêu lần trong đầu 4 chàng trai trẻ làm họ phần nào thoải mái hơn.
Nhưng có thật chỉ dừng lại ở quan tâm không?
Bọn hắn nhíu mày nhìn tụi nó, mấy con nhóc lắm chuyện bây giờlại im lặng đến khó chịu, thay vào đó là gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống,đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ say, mái tóc ướt nhẹp bết lại, chiếc váy dạ tiệcướt sũng nước ôm sát lấy cơ thể.
- Các Thiếu gia có thể ra ngoài không ạ? – Một cô y tá rụtrè lên tiếng.
Biết ý, bọn hắn ngoái lại nhìn tụi nó lần nữa rồi quay bướctrở lại bữa tiệc, cảm giác khó chịu vẫn không vơi đi chút nào.
Magical Love
Tại một căn phòng sang trọng với những trang thiết bị tốitân nhất, một người phụ nữ cũng đang mê man trên giường, xung quanh là nhữngkhuôn mặt lo lắng.
- Mẹ! Mẹ mau tỉnh lại đi! – Tường Vân thút thít khóc.
- Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ mà. - Ngọc Anh cũngsụt sịt nói.
- Ngọc Anh, Tường Vân! Hai đứa đừng lo lắng quá, mẹ cháu chỉlà quá hoảng sợ nên ngất đi thôi. Chỉ một lát là tỉnh lại ngay ấy mà. – Bà TuyếtLan nhẹ nhàng khuyên bảo, rồi quay sang một người giúp việc nói – Lấy cho ta mộtcốc sữa nóng.
- Cũng tại mấy con nhỏ đó. Là tại nó mà mẹ mới như vậy. – NgọcAnh căm phẫn nói.
- Nhưng sao mấy bạn ấy vào được căn phòng “Phong ấn lửathiêng” cơ chứ. – Tường Vân ngơ ngác hỏi.
- Mày hỏi tao tao biết hỏi ai. Mà biết đâu là có người cốtình thả tụi nó vào đấy thì sao. Ai biết được. – Ngọc Anh mỉa mai nói.
- Chị…Chị có ý gì?
- Ý gì mày phải tự hiểu chứ. Đứa nào chơi thân với nó lắmmà.
- Chị! Em…em không có…
- Thôi! Thôi nào! Hai đứa đừng cãi nhau nữa. Là lỗi của aiphải điều tra mới biết được, đừng vội vàng đổ tội cho ai. – Bà Tuyết Lan tiếp tụclên tiếng khuyên giải.
- Bác ơi! Con không có... Huhuhu… - Tường Vân lao vào ngườibà Tuyết Lan rấm rức khóc.
- Ngoan! Ngoan nào! Đừng khóc nữa! – Bà Tuyết Lan ôm lấy cơthể đang run lên vì khóc của Tường Vân, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, trong lòng dấylên sự thương cảm với nhỏ.
Trên khuôn mặt một cô gái xuất hiện hai tâm trạng. Từ haikhoé mắt, dòng lệ trong suốt không ngừng chảy nhưng khoé môi lại vẽ lên nụ cườiđắc ý.
Ngọc Anh nhìn thấy biểu hiện ấy thì không khỏi tức giận vàghen tị với cô em gái tốt số của mình. Cùng là chị em gái trong nhà, tại sao TườngVân vừa được cha mẹ yêu thương, chiều chuộng lại còn nắm quyền thừa kế trongtay? Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng phải cô mới là người sinh là trước hay sao?Không! Cô không cam tâm! Nhất định phải giành lại tất cả!
Magical Love
- Bác về cẩn thận ạ! – Tường Vân mỉm cười lễ phép nói.
- Được rồi. Hai chị em vào trong với mẹ đi, không cần phảitiễn bác nữa đâu. – Bà Tuyết Lan vừa nói vừa xoa đầu nhỏ đầy cưng chiều.
Ngay khi bóng bà vừa khuất thì một giọng nói giễu cợt vanglên:
- Ui chu cha! Từ bao giờ trong nhà mình có diễn viên kịch vậyta? Xem nhức hết cả đầu. Haiz………..
- Câm miệng!
- Cái gì? Mày…
- Đừng quên trong nhà này ai mới là người thừa kế. Một khitôi lên nắm quyền thì chị có thể phải biến đi bất cứ lúc nào. Hiểu chưa?
Tường Vân nở nụ cười lạnh gằn từng tiếng, giọng nói đáng sợvừa mang âm điệu thách thức vừa giống như một lời đe doạ. Dứt lời, nhỏ sải nhữngbước chân kiêu sa về căn phòng lộng lẫy của mình, bỏ ngoài tai tiếng đồ vật rơivỡ loảng xoảng ngoài phòng khách như cơn tức giận của ai đó.
Magical Love
- Thả bọn ta ra!
- Chủ nhân! Cứu tôi!
- …
Trong mật thất dưới lòng đất của ngôi trường Morliton rộng lớn,những tiếng la hét của những tên xâm nhập bị bắt lại không ngừng vang lên, vọnglại từ những bức tường kiên cố tạo nên những âm thanh chói tai làm cho nhữngngười canh giữ phải nhăn mặt vì khó chịu.
Cộp…Cộp…
Từ phía cửa chính, tiếng bước chân vang vọng truyền vào làmbọn chúng im lặng lắng nghe. Bốn bóng dáng cao lớn dần xuất hiện làm cả bọntoát mồ hôi lạnh, khẽ rùng mình.
- Dẫn chúng ra đây!
- Rõ!
Hàng loạt những anh chàng bảo vệ cao to lực lưỡng ùa vào cănphòng giam giữ bọn xâm nhập, lôi từng tên ra ngoài rồi trói chặt vào các thanhgỗ bằng dây xích được phù phép.
Hơi lạnh từ đâu ùa vào phòng, len qua từng ngóc ngách, chẳngmấy chốc đã bao trùm cả căn phòng làm lũ người kia lành lạnh sống lưng. VũPhong, Bảo Thiên, Nhật Nam, Anh Quân cao ngạo bước vào, thả người trên nhữngchiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn đầy thoải mái, mắt liếc nhìn bọn xâm nhập đầykhinh bỉ.
- Các ngươi muốn gì? Thả ta ra! Thả ra!
Bọn chúng lại la hét vẫy vùng nhưng vô ích, càng giãy dụabao nhiêu thì dây trói lại siết chặt bấy nhiêu tạo nên những vết thâm tím.
- Ồn ào quá!
Anh Quân cau mày khó chịu, cùng lúc một luồng sáng bắn vềphía đám người kia làm chúng im bặt, miệng la hét không thành tiếng, mắt gườmgườm bọn hắn đầy tức tối. Cảm thấy đã đủ yên tĩnh, cậu tạo thêm một luồng sángnữa về phía chúng. Lấy lại được giọng nói, bọn chúng đang định la hét tiếp thìbắt gặp những đôi mắt sắc lạnh đang nhìn mình đầy cảnh cáo, cả bọn sợ hãi im bặt.
- Ngoan ngoãn sẽ được khoan hồng. Ai ra lệnh cho các người?Khai mau! – Nhật Nam gằn giọng hỏi.
- Nói ra các ngươi có dám tin không? – Một tên khinh khỉnh nói.
- Nói! Ai ra lệnh? Mục đích chính của các người là gì? – BảoThiên quát ầm lên.
- Làm gì nóng nảy thế anh bạn. Nói thì nói, sợ gì chứ. Là 4cô bạn suốt ngày kè kè bên các người đấy. Còn mục đích là gì thì sao tụi này biếtđược. – Một tên cợt nhả nói.
- À quên! Xung quanh mấy người có biết bao cô nàng chân dàinhỉ? – Một tên khác giễu cợt nói.
- Lải nhải mất thời gian. Tên họ là gì? – Nhật Nam hỏi dồn.
- Hoàng Bảo Nhi, Lê Ngọc Thiên Kim, Đỗ Hoàng Linh, Phan NhưQuỳnh. Mấy cái tên này có quen không nhỉ? Haiz… Tội nghiệp! Bị gái xỏ mũi… – Mộttên bình thản nêu ra những cái tên, không quên buông vài lời châm chích.
- Câm miệng! Ai cho các vu khống họ hả? Khai sự thật mau! –Anh Quân tức giận đứng bật dậy đạp đổ cả cái ghế, tiện tay giáng một cú đấm vàomặt lên vừa nói.
- Haha…Không tin được chứ gì? Tuỳ thôi. Bọn này không ép.
Vũ Phong từ đầu buổi đến giờ chỉ ngồi im lặng, cặp mắt màuxanh lá cây xoáy sâu vào từng đôi mắt của những kẻ xâm nhập kiểm tra từng lờinói nhưng không tìm được chút manh mối gì, chỉ cảm nhận được suy nghĩ của chúngmông lung và hoàn toàn không đáng tin cậy.
Hiển nhiên là bọn chúng đã biết được Vũ Phong là người thứhai trong “The Magical World” có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác chỉqua một cái liếc nhìn nên bọn chúng cố tìm cách để Phong không phát hiện ra suynghĩ thật của mình. Việc điều khiển đầu óc nghĩ đến những điều đã nói làm bọnchúng khá là căng thẳng và hồi hộp, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt.
- Đừng tưởng qua mặt ta dễ dàng như vậy. – Vũ Phong nhếchmôi tạo nên nụ cười lạnh, nụ cười đúng chất một ác quỷ.
- Nhốt chúng lại! Hôm sau thẩm vấn tiếp! – Bảo Thiên quaysang những người bảo vệ ra lệnh.
Magical Love
Trong một căn phòng bệnh sang trọng, trên bốn chiếc giườngnhỏ là bốn cô gái đang say giấc như nàng công chúa ngủ trong rừng. Tuy nhiên “bốnnàng công chúa” này lại thỉnh thoảng nhăn mặt vì đau, khuôn mặt nhợt nhạt thiếusức sống, đôi môi hồng hào như nụ hồng chớm nở giờ đây trắng bệch, khô khan.
Ngoài bốn cô gái kia, trong phòng còn xuất hiện thêm bốnchàng trai khôi ngô tuấn tú khác, người ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ, ngườithì khoanh tay đứng dựa lưng vào tường, người khác lại nằm bắt tay qua trántrên chiếc ghế sofa êm ái, kẻ còn lại thì ngồi bắc chân chữ ngũ bên giường bệnh.Bốn khuôn mặt nam tính đẹp như tranh vẽ vẫn nổi bật trong đêm tối. Ánh sáng nhènhẹ phát ra từ những chiếc đèn ngủ không đủ soi rõ sắc thái trên từng khuôn mặt,nhưng có thể thấy rõ là họ đang vô cùng lo lắng cho bốn cô gái kia thông quaánh mắt quan tâm đang nhìn không chớp vào bốn chiếc giường bệnh.