Magical Love (Tình Yêu Diệu Kỳ )

Tất cả mọi người trong đấu trường Campus, từ khán giả đến ban giám khảo đều kinh ngạc mà đứng bật dậy. Một vài người quá sợ hãi hét ầm lên tìm đường chạy trốn.
- Xác định năng lực của bọn chúng đi, nhanh lên. - Thiên tức tốc ra lệnh cho cấp dưới, giọng tràn ngập sự căng thẳng.
Những người thư kí mở ngay một bảng điện tử, những chấm đỏ hiện ra kêu bíp bíp liên tục, màn hình chớp nháy rồi chuyển sang màu đỏ.
Là báo động nguy hiểm!
- Báo cáo, là lũ Arus cấp 7. Có 12 con. Bọn chúng đều sử dụng được hai đến ba nguyên tố tự nhiên...
Không kịp nghe hết thông báo từ anh thư kí, bọn hắn đã vội vàng dùng khả năng nhanh nhất có thể để bay xuống phía dưới, trên mặt ai cũng đầy sự căng thẳng và lo lắng.
- Chết tiệt! Tại sao lại xảy ra chuyện này? – Nam tức tối.
- Xuống đó ngay trước khi mấy con vật đó xé xác nhỏ ấy ra. - Quân nói.
Bọn hắn đồng loạt phi ngay xuống dưới, lướt như gió chỉ thấy những cái bóng mờ ảo vụt qua trong tích tắc, nhanh hơn cả một cái nháy mắt.
Bởi vì là ban giám khảo cho nên bọn hắn phải ở nơi cao nhất của đấu trường, trong khi đó đấu trường Campus rất to lớn đến tận 50 hàng ghế tương ứng với 15 tầng lầu và bọn hắn ở tầng thứ 15.
Ngay khi bọn hắn vừa chạm chân xuống tầng đầu tiên, Phong đã nhanh chóng vô hiệu hoá lớp bảo vệ do mình tạo ra để có thể xuống sàn đấu một cách dễ dàng. Nhưng không đơn giản như thế.
Hàng loạt cửa chặn ngầm đã được kích hoạt từ khi nào, những cánh cửa bằng thép dày hơn một gang tay, sần sùi và đầy gai nhọn không thể nào tiếp cận hay đụng chạm gì đến nó được. Tất cả có 15 cửa chặn và khó khăn nhất là cửa thứ 15, cánh cửa vững chãi và to nhất.
Bọn hắn thực sự điên tiết khi gặp tình huống này trong khi đang rất gấp.
- Đánh vỡ cửa này đã, nhanh giải khóa ấy cửa sau đi. - Phong nói như hét. Những người theo sau vội vã làm theo, dây thần kinh căng như chão.
Đây cũng không phải là một điều quá khó khăn bởi vì tuy các lớp bảo vệ đều chịu được những đòn tấn công của năng lực cấp 7, nhưng khi bọn hắn cùng hợp sức lại thì lực mạnh hơn nhiều lần và chúng sẽ bị phá vỡ ngay tức khắc. Tuy nhiên việc này khá mất thời gian vì có tới 15 cửa, nếu muốn chúng bị phá vỡ nhanh chóng thì phải tìm ra sơ hở của lớp bảo vệ và tấn công dồn dập vào đấy.
Vì các lớp chắn ngầm này được xây dựng do các bậc tiền bối nổi tiếng mà chưa từng được sử dụng nên bọn hắn cũng không nắm rõ cấu tạo của chúng. Điều này khiến bốn người như muốn nổi điên lên.

Magical Love

Nhi không thể cử động được, chân tay nhũn ra mềm oặt, cái khớp xương như trật ra khỏi khớp nối của nó, bần thần và run bần bật.
Kim Linh và Quỳnh quá hoảng sợ chạy nhanh xuống sàn đấu nhưng không thể nào xuống được khi bị kết giới chặn đứng. Tụi bạn kêu gào thảm thiết, khản cả cổ họng:
- Nhi đứng dậy đi, chạy nhanh đi, Nhi!
Trong lòng quá sợ hãi cộng thêm nỗi lo lắng như lửa đốt muốn thiêu cháy ruột gan, cả ba đều quên mất cả những vết thương chi chít trên mình mà gào thét mong Nhi nghe thấy mà chạy đi.
Nhi nghe tiếng hét thảm thương của ba con bạn thân, cố gắng cử động một ngón tay, nó đã dần hoạt động trở lại. Khó khăn lắm nó mới đứng dậy được. Hai chân run lẩy bẩy và cứ quíu lại với nhau như không còn sức lực nữa.
Nó nghe cả được tiếng tim đậm loạn xạ, nhanh mạnh như muốn đập vỡ tung lồng ngực của nó mà chạy thoát giống như nó bây giờ.
Nó tự nhủ bình tĩnh, phải bình tĩnh lấy hết sức bình sinh mà chạy.
Nhi nhìn quanh rồi hóa đá. Chạy đi đâu bây giờ? Cửa thoát hiểm, cửa ra sao lại đóng kín bưng như thế kia?
- “Mình sẽ chết tại đây sao? Không được, không được chết, tụi nó còn đang lo lắng ình, làm sao mình chết được? Mình còn muốn sống nữa, mình chưa đi hết thế giới này, chưa hưởng thụ được cuộc sống là bao nhiêu, mình còn quá trẻ mới 17 tuổi thôi. Không thể được. Nhưng làm cách nào? Làm thế nào mới thoát ra được, bọn chúng quá đông và quá to lớn, gấp mấy lần con quái kia. Ôi, mùi của nó nặng quá, sát khí nữa, sao lại đáng sợ thế này. Mình còn hai ống quận "thuỷ" và "thổ", một ít bom khói, phi tiêu và một chiếc dao găm. 12 con tất cả, nhiêu đây không thể đánh nổi bọn chúng, cách duy nhất là mở đường máu thoát thân thôi. Phó mặc cho số phận vậy.”- Nhi thở hắt ra, đôi mắt tuy vẫn đầy sự sợ hãi nhưng có thể nhìn ra sự mạnh mẽ, quyết tâm kì lạ.
Bọn Arus hếch chiếc mũi xấu xí của chúng lên. Chúng đang ngửi thứ gì đó.
Một tiếng gầm vang lên rung chuyển mặt đất. Nó ngửi thấy mùi máu. Máu của con Arus vừa bị Nhi hạ gục. Mùi tanh nồng mằn mặn làm bọn chúng như lên cơn nghiện. Lũ Arus gầm rú những tiếng động inh tai nhức óc như muốn khiến người ta phát điên. Tiếng rú làm chim chóc gần đó bay loạn, mặt đất cũng rung mạnh.
Nhi lảo đảo rồi ngồi phịch xuống, hai tay ôm chặt lấy tai, nhắm tịt mắt lại.

Bọn Arus nhận ra đồng loại của chúng, chúng đang làm gì vậy?
Bọn quái vật bu lại xung quanh xác con Arus kia, tiến sát vào nó, mỗi lúc một gần. Cả đám cúi xuống, ngửi ngửi và rồi...xé xác đồng loại.
Nhi không tin nổi vào mắt mình nữa. Mùi máu tanh bốc lên nồng nặc, xộc thẳng vào mũi nó. Cái cảm giác thật gớm ghiếc! Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Nhi, cơn buồn nôn trào lên đầy ự cổ họng. Nó muốn nôn sạch mọi thứ, quá ghê sợ.
Máu từ chỗ bọn chúng chảy ngày càng nhiều còn Nhi thì bụm miệng nôn thốc nôn tháo, đầu óc hoa cả lên, lảo đảo.
Mấy phút sau, lũ Arus tản ra, lộ những chiếc xương trắng hếu lấm tấm máu của con thú tội nghiệp khi bị đồng loại ăn thịt.
Cảnh tượng hãi hùng bày ra trước mắt khiến mọi người đều sợ hãi, hét lên ầm ĩ. Một vài kẻ yếu tim đã trợn mắt hãi hùng rồi ngất xỉu.
Nó còn hoảng hơn những người khác mấy trăm ngàn lần khi chính nó là người trực tiếp đối diện với cảnh thực đầy máu me này.

Magical Love

Bọn hắn đang dùng sức mạnh để phá vỡ những hàng rào chắn, đồng thời ra lệnh cho anh thư kí dùng máy tính hệ thống tắt hết những lớp bảo vệ còn lại. Khi nhìn thấy cảnh tượng đó bọn hắn càng thêm khẩn trương, sự lo lắng lấn chiếm toàn bộ lí trí.
- Xong chưa hả? – Nam gắt.
- Dạ….Dạ…chưa ạ. - Anh ta ấp úng, nét căng thẳng lộ rõ trên gương mặt qua những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
- Không xong rồi, có sự cố. Các mã khóa cửa đều bị virus xâm nhập và đây là loại virus rất lạ, tôi chưa thấy bao giờ, nó đang ăn dần các phần mềm của chúng ta với tốc độ khá nhanh.
- Cái gì? Sự cố gì nữa? Chúng ta mới phá được bốn lớp chắn, nếu chờ chúng ta phá hết thì có khi nhỏ ấy đã... - Quân quát lên, vò đầu bứt tai thống khổ.
- Các người làm ăn kiểu gì vậy hả? – Nam bực tức quay sang xả giận.
- Đưa đây! - Thiên giật lấy cái máy tính từ tay anh ta một cách thô bạo và có phần giận giữ.
Cũng không có gì lạ bởi Thiên là người thừa kế tập đoàn chế tạo phần mềm cho các tổ chức chính phủ và phi chính phủ, không những thế còn là tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới về lắp ráp chế tạo đồ điện tử và mạnh nhất là lắp rắp máy bay, ô tô… Vì vậy cậu đương nhiên là một thiên tài về tin học nếu không muốn nói là không có đối thủ.
Những ngón tay thuôn dài lướt một cách chóng mặt trên chiếc máy tính, tiếng lạch cạch phát ra từ bàn phím nghe đều đều với âm điệu cực nhanh. Thiên thoáng cau mày:
- Virus lạ. Các cậu cố thêm chút nữa, tôi sẽ xử lí nó trong vòng ba đến bốn phút. – Thiên quay sang Phong nói chắc chắn.
Phong không có biểu hiện gì thể hiện sự tức giận, nhưng lực toả ra mỗi lúc một mạnh, những đường gân hằn rõ trên cánh tay săn chắc.
*Ầm…Ầm...Ầm...*
Bụi bay mù mịt.
Cánh cửa thứ 5 đã bị hạ gục.
Tình hình hết sực cấp bách, trong lòng bọn hắn trở nên bồn chồn không yên.

Magical Love

Nhi đang cố lấy lại tinh thần sau trạng thái hoảng loạn cực độ kia. Nó lùi ra sau giữ khoảng cách với bọn Arus một cách hết sức cảnh giác, đảo mắt liên tục cố gắng không bỏ sót một chi tiết nào dù là cử động nhỏ nhất của lũ quái vật.
- Grừ... Grừ... Grừ...

Những tiếng gầm vang lên làm lung lay tất cả mọi thứ. Lại cái mùi hôi thối bốc ra từ cái mồm không chút thiện cảm của nó khiến Nhi lại thấy buồn nôn mặc dù đã cho tất cả "của cải" trong bụng ra ngoài.
Chúng nhìn xuống đất vì ngửi thấy…. mùi người. Đôi mắt đỏ ngầu nhướn lên, có vẻ chúng đang rất thích thú khi nhìn thấy…đồ tráng miệng sau bữa ăn rất hợp khẩu vị vừa rồi.
Nhi run bần bật, lại lùi ra sau mấy bước. Bọn Arus tiến lại chỗ Nhi, những bước chân của chúng cứ như sấm rền bên tai.
Rút ống quận "thuỷ" sau túi ra một cách nhanh nhất có thể, Nhi vung nó lên cao rồi kết ấn.
Một dòng thác lũ lớn hiện ra, nước đồ ào ào xuống mạnh đến nỗi lún cả mặt đất tạo thành một hố vực sâu thẳm. Lũ Arus lảo đảo rồi ngã phịch xuống đất, có hai con không giữ được thăng bằng bị cuốn theo dòng nước xuống cái vực không nhìn thấy đáy kia.
Nhi nhân cơ hội tẩu thoát, nó guồng chân chạy nhanh nhất có thể, tránh cái nơi quái quỷ này càng xa càng tốt.
*Vúttttttt…*
*Ầm... Ầm... Ầmmmm...*
Một con Arus từ phía khác bổ nhào tới, nó vung cái chi trước ra và quật Nhi một cái mạnh như trời giáng. Nhi lăn lóc trên mặt đất, bị hất ra một đoạn xa và đập mạnh vào sàn đấu phát ra một tiếng rầm chói tai.
Bụi bay mù mịt tạo thành một đường thẳng theo đường Nhi vừa bị bắn ra.
Mọi người há hốc miệng khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Tụi nó hét không thành tiếng nữa, cả người như hóa đá với những gì diễn ra trước mắt. Nước mắt cứ thế mà rơi lã chã không ngừng.
Lũ Arus với Nhi chẳng khác gì một bầy mèo rừng vồ một con chuột nhỏ đáng thương.
Nhi nằm trên vũng máu. Bất động.
- Nhi…i…..i….! - Tụi nó hét lên, giọng trở nên khàn đặc, tiếng được tiếng mất đầy thê lương.
Kim ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.
Quỳnh nước mắt rơi không ngừng nhưng không phát ra thành tiếng bởi nhỏ không lên tiếng nổi nữa.
Linh thì như người mất hồn đứng trơ ra đó, đồng tử mở căng hết cỡ, tim như mất đi nhịp đập quen thuộc.
Bọn Arus hú hò ầm ĩ vui mừng khi hạ được con mồi mà chẳng cần đấm đá gì nhiều, một cái quật tay thế là xong.
Chúng tiến lại chỗ Nhi đang nằm. Mùi máu kích thích chúng. Lũ quái vật tỏ ra phấn khích đến lạ khi ngửi thấy, mắt chúng sáng rực lên, bộ lông đen óng rợn người bỗng chốc dựng đứng. Máu của Nhi có vẻ khá là thơm và hấp dẫn với chúng.
Chúng tiến lại gần Nhi hơn và nó vẫn đang nằm đó, không một cử động biểu hiện của sự sống. Có vẻ chúng đến nhanh hơn, những bước chân khiến mặt đất rung chuyển dữ dội như một cơn động đất bảy tám độ richte.
Chỉ vài bước nữa thôi, chúng sẽ đến bên Nhi và đối xử với nó như những gì chúng đã làm với đồng bọn.
Mọi người căng thẳng cực độ khi chứng kiến một điều có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra được, thầm cầu nguyện cho cô gái xấu số nằm kia.
Nhi vẫn bất tỉnh và lũ Arus đã ở ngay bên cạnh.
Một con Arus có lẽ là con to nhất vươn tay ra tới chỗ Nhi, những cái vuốt của nó to hơn cả người Nhi và bén hơn cả dao găm.
Con Arus vung tay lên lấy đà và có lẽ dự định của nó sẽ là đâm thẳng xuyên qua người Nhi như xiên một con cá vừa mới bắt được dưới suối lên.
*Vútttt…*
*Phậpppp…*

- Gréccccc.......

Magical Love

- Mình đang ở đâu đây? Chói mắt quá! - Nhi khẽ nheo mắt vì ánh sáng đột ngột lọt vào - Mình chết rồi sao? Đây là thiên đường chăng?
Nhi nhìn ngó xung quanh, một màu trắng thuần khiết nhưng lạnh lẽo và đầy ắp nỗi cô đơn.
- Nhi à! - Một giọng nói du dương êm ái cất lên, vang vọng đâu đó. Giọng của một người phụ nữ, Nhi đoán vậy.
- Ai đấy? - Nhi ngây ngô hỏi, nó nhìn dáo dác xung quanh.
- Mẹ đây con. Mẹ đây mà, con không nhớ mẹ sao? - Người phụ nữ hiện ra, thấp thoáng.
- Mẹ ư? - Nhi ngạc nhiên, nheo mắt cố gắng nhìn rõ gương mặt bà nhưng vẫn là một hình ảnh mờ nhạt huyền ảo.
- Nhi à, về với mẹ đi con. Con đi lâu lắm rồi,con rời xa mẹ năm con mới bốn tháng tuổi, còn đỏ hỏn và yếu đuối lắm. Mẹ rất nhớ con, bọn chúng thật ác khi bắt con đi. Về đi con! Về với mẹ đi con! cả nhà rất nhớ con... - Người phụ nữ tha thiết van nài, giọng bà thật dịu dàng và êm tai.
- MẸ!!!! - Nhi mở mắt, khẽ nheo lại vì chói, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi khiến nó nhăn mặt.
Cảm giác đau đớn len lỏi qua thân thể nhỏ bé, nó không thế cử động nổi, ngón tay chỉ khẽ cựa quậy rồi lại bất lực.
Nó ngước mắt nhìn lên.
Một dáng người...
Một cô gái với dáng người thanh mảnh, mái tóc dài bay phất phơ trong gió đầy yêu mị nhưng sao...máu chảy nhiều quá?
Nhi cảm thấy nóng. Lửa ở đâu ra vậy? Lửa cháy dữ dội, nuốt lấy một con thú to như cái núi, con thú quằn quại trong đau đớn, nó rống lên từng hồi chói tai, mùi khét xen lẫn mùi tanh tưởi thật không lấy gì làm dễ chịu cả.
Nhưng người kia, hình như bị thương nặng lắm...
Hình ảnh nhòe cả đi không rõ một hình thù nào cả. Trước mắt nó như bị phủ một tầng sương mỏng.
- Hự…
Nhi khẽ rên lên một tiếng đánh động khi cơn đau nhói lên, nó chẳng biết nó bị thương chỗ nào nữa, chỉ thấy toàn thân ê ẩm đến mất cả cảm giác.
Người kia từ từ quay đầu lại. Nhi gắng nhướn mắt nhìn rồi kinh hãi, đồng tử giãn rộng rung rung khi tiếp nhận hình ảnh.
- Cậu có sao không? – Cô ta hỏi một cách đầy quan tâm lo lắng mhưng giọng nói thì thều thào, khóe môi chảy tóc tách máu.
- T..Tư...Tường Vân…? Sao cậu lại…ở đây? Nguy...hiểm lắm… Chạy đi... Mau...chạy mau đi... - Nhi nói như thì thầm, có lẽ Nhi đã cạn kiệt sức rồi.
- Mình không sao đâu. - Tường Vân cố gắng bịt chặt vết thương ngay bụng đang túa máu, một vết đỏ dài từ trán chảy xuống gương mặt xinh đẹp.
*Pặc*
*Rầmmm*
- Vân…Vân... KHÔNG!!!
Con Arus nhân cơ hội túm lấy thân hình mảnh mai của Tường Vân, quẳng đi nhẹ bẫng như ném một quả bóng.
Nhi hét lên rồi lại tiếp tục hộc ra một ngụm máu tươi, nó ho sù sụ.
Siết chặt tay thành nắm đấm, tiếng ngón tay miết trên cát nghe rào rạo, Nhi đang cố đứng dậy, tay chân nó run lẩy bẩy khi chống tấm thân gầy gò lên một cách gượng ép. Nó ngoái đầu lại tìm kiếm cô bạn, đám bụi bay loạn khiến tầm nhìn bị che khuất, không rõ Tường Vân như thế nào chỉ thấy lờ mờ một thân ảnh đang nằm bất động.
Nhi toát hết cả mồ hôi, nó khó khăn lắm mới đứng được bằng hai chân nhưng lưng vẫn hơi khom lưng, cố giữ thăng bằng.
Nó ngước lên, lũ Arus bị dòng nước cuốn đi hai con, bị Tường Vân thiêu cháy một con nhưng vẫn còn đông lắm.
Nhi khẽ nheo mắt vì chói, liếc ngang liếc dọc theo dõi tình hình. Mọi người trên đấu trường vẫn còn há hốc cả miệng trước những thứ phi thường đang diễn ra trước mắt.
Cuối cùng Nhi cũng thẳng lưng đứng dậy được, đầu óc khá choáng váng và cơn đau vẫn còn âm ỉ trong người.

Nhi lùi lại. Bầy Arus đã để ý đến Nhi, chúng khẽ gầm gừ làm Nhi giật thót tim, lùi lại vài bước nữa giữ khoảng cách và phòng thủ. Nhi nheo mày căng thẳng, mồ hôi rịn ra khiến tóc nó bết lại.
Hai con Arus đột nhiên bật lên cao rồi không thấy đâu nữa. Tim Nhi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà trốn thoát.
- "Mấy con Arus đó đâu rồi?" - Nhi nhìn quanh nhưng vẫn không thấy.
Một cái bóng to lớn đột nhiên hiện ra. Ngay trên đầu Nhi. Nó ngước lên. Con Arus đang ở trên đầu nó và chuẩn bị tiếp đất với một vật bẹp dí dưới chân là nó.
Nhanh chóng dùng hết sức bình sinh phóng người ra chỗ khác. Tiếng ầm ầm như bom nổ làm tất cả choáng váng đầu óc.
Bụi bay tứ tung.
Gió thổi phần phật.
Mặt đất kêu lên những tiếng răng rắc, nứt nẻ giòn tan.
Nhi trầy trụa, hai tay nhem nhuốc máu chống xuống mặt đất, ho khùng khục, lại một ngụm máu trào ra.
- "Tại sao lại liên tiếp phun ra máu thế này?" - Nhi tự hỏi nhưng nhanh chóng gạt sang một bên.
Bụi dày quá, Nhi nhìn quanh rồi ánh mắt sáng rỡ khi nhìn thấy Tường Vân đang nằm bất động cách đó chưa đến hai mét. Nhân cơ hội hiếm hoi này, Nhi cố gắng lết thân mình đến chỗ Tường Vân, nó sẽ lợi dụng đám khói để tẩu thoát.
Ầm…..Bọn Arus dai như đỉa, chúng tiếp tục những hành động điên rồ đầy thú tính.
Một con Arus đã phát hiện ra Vân. Nhi chưa kịp đến chỗ Vân thì con Arus đã đứng bên cạnh Vân đang bất động. Nhi nhận thấy điều chẳng lành, hết nhìn con Arus rồi nhìn sang Vân. Mục đích của lũ quái vật quá rõ ràng. Chúng muốn ăn thịt Vân, có lẽ chúng thích ăn thịt chết. Nhưng Vân còn sống hay đã… Nó không thể ngờ được Tường Vân sẽ ra cứu nó, nếu cô ta chết chắc chắn nó sẽ ân hận cả đời.
Con Arus lại vung tay lên, những cái vuốt của nó lóe sáng như một miếng kim loại được mài giũa nhọn hoắt giữa ánh mặt trời buổi chiều.
Nhi lao đến chỗ Vân đang nằm.
Nhanh như cắt, những chiếc vuốt như lưỡi hái tử thần đang phóng đến.
*Xoẹttttt...*
Tiếng vải rách xen lẫn với tiếng da thịt bị cào xé vang lên.
Máu chảy tí tách ướt thẫm chiếc áo trắng.
Tường Vân đang che chắn cho Nhi, tấm lưng của nhỏ bị một vết cắt sâu hoắm.
Nhi đứng hình, tim ngừng đập. Tường Vân mỉm cười với nó, mặt nhăn lại vì đau đớn. Cô nàng từ từ gục xuống.
Nhi đứng thất thần, dây thần kinh có lẽ không truyền máu đến tim được nữa.
Nhi cũng từ từ thả lỏng cơ thế lâm vào trạng thái rơi tự do.
Con Arus lại vung tay lên một lần nữa. Nhưng Nhi nào có để ý đến nữa.
*Phậppp…*
Gió thổi mạnh mẽ, mùi hương đó thật lạ và thật thơm, gió đùa nghịch khẽ mơn trớn trên mái tóc của Nhi.
*Phịch….*
Tiếng động giống như vật gì vừa rơi rớt xuống đất.
Tường Vân nằm trên đất nhưng…đôi mắt to tròn vẫn mở, nhìn một người, trên môi cố nở nụ cười thật đẹp, nhưng sao nụ cười ấy chua chát quá.
Người đó thật cao lớn và hoàn mĩ.
Là Phong...
- “Anh không hề để ý đến em cho dù em có bị thương đến cỡ nào đi chăng nữa...”
Phong đỡ Nhi một cách nhẹ nhàng, ôm gọn thân hình bé nhỏ nâng niu dịu dàng. Ánh mắt màu xanh khẽ quét qua con Arus đã bị bay đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận