Edit: An Ju
Còn Chung Nghị thì sợ ngây người! Trong miệng tự nhiên thừa ra một thứ mềm mềm linh hoạt, cảm giác kỳ lạ vô cùng rõ ràng, thứ mềm mềm linh hoạt kia hết sức tùy tiện di chuyển liếm qua một lần trong miệng hắn.
Khi hắn phục hồi tinh thần lại, muốn dùng đầu lưỡi đẩy thứ kia ra ngoài, kết quả lại thành quấn quít lẫn nhau, loại cảm giác ẩm ướt quá mức này sinh ra cảm giác tê ngứa từ sống lưng xông thẳng lên đầu, cả thân mình như nhũn ra, không có tí sức lực nào.
“Tốt rồi! Quả nhiên hữu hiệu!” Hoàng Phủ Lãng vừa lòng nhìn tiểu thiếu gia dưới thân đã trở nên an tĩnh và nhu thuận hơn.
Hắn từng nhìn trộm thấy, mỗi khi tiểu cha độc miệng thì cha luôn làm vậy với tiểu cha, sau đó tiểu cha liền không còn độc miệng nữa. (Ju: móa, tau tưởng thằng nhỏ vô sự tự thông chứ.
Hết hồn hà! =~=”)
Chung Nghị sừng sờ nhìn tiểu nam hài phía trên đang dùng đầu lưỡi liếm nước bọt bên khóe miệng, rồi mới hiểu ra thứ vừa tiến vào miệng hắn chính là lưỡi của đối phương, mặt hắn nóng dần rồi đỏ lừ, vừa thẹn vừa giận, nước mắt cứ vậy mà rơi từng giọt.
“Đồ khốn nhà ngươi! Người xấu! Cút ngay cút ── ưm ưm!” Nước mắt tiểu thiếu gia Chung Nghị rơi rơi, không ngừng lăn xuống, tủi thân chồng tức giận rống lên.
Đối mặt với Hoàng Phủ Lãng đã luyện võ nhiều năm lại rất có tài, tiểu thiếu gia Chung Nghị thật sự không thể phản kích lại dù chỉ một chút, vẫn bị đè trên mặt đất như trước, miệng lại bị miệng lau qua thêm một lần, mãi đến khi tiểu thiếu gia mắt ửng đỏ, thở hổn hển, gì cũng không nói ra được mới thôi.
Không có sức gào thét mắng người, hình phạt ‘lau’ miệng tự nhiên cũng ngừng lại.
Hoàng Phủ Lãng nghiêm túc hoàn thành nghiệp lớn, không thể nhìn ra dù chỉ một chút xấu hổ hay chột dạ.
Trong lòng hắn, hắn đang dạy dỗ tiểu thiếu gia này, cái miệng nhỏ hư hỏng như thế, người ta nói thói quen là do tích luỹ, vẫn nên sửa lại từ khi còn nhỏ mới tốt.
Đúng vậy! Hoàng Phủ Lãng tuyệt không biết điều kiện tiên quyết khi làm ra những hành vi này, là cha hắn lấy tiểu cha hắn về nhà và chịu trách nhiệm cả đời mới có thể làm được đó! Cứ như vậy, cứ nông nổi như vậy, cướp đi nụ hồn đầu tiên, nụ hôn thứ hai, thứ ba… của thiếu gia Chung Nghị.
Đây là lần đầu tiên gặp mặt của Hoàng Phủ Lãng và Chung Nghị, từ nay về sau ấn định một ấn tượng xấu không thể xóa sạch đối với người còn lại.
Lại nói về sự việc thê thảm xảy ra trong vườn một nhà phú quý nọ, sau khi Chung Nghị vô lực chống cự cũng vô lực mắng người, tên đầu sỏ gây chuyện phất áo đi mất, chỉ để lại một đứa nhóc với trái tim ngập phẫn hận.
Chung Nghị trở về Chung gia ở Giang Nam tiếp tục làm tiểu tổ tông, Hoàng Phủ Lãng theo sư phụ quay lại trên núi tiếp tục luyện võ.
Thời gian cứ thế không nhanh không chậm qua mười năm.—
Dưới chân núi Tuyết Vũ có một thành lớn chứa vạn người, bởi vì là trạm trung chuyển nằm giữa đường Tây Bắc, nghề phát triển nhất ở thành Vũ Sơn chính là áp tiêu*, các thương nhân đi đi lại lại hai đầu Bắc Nam e rằng phải dựa vào vài ba chuyến hàng trong một năm như thế mới phát tài được, Bắc mua giá thấp Nam bán giá cao, đa số là vận chuyển đường xa, cho nên phải mời nhiều tiêu sư* bảo hộ trên đường.
*áp tiêu: vận chuyển, áp tải
*tiêu sư: shipper
Nổi danh nhất chính là tiêu cục Võ Môn, đứng đầu trong nghề áp tiêu ở thành Vũ Sơn, quy mô cực lớn, có hơn ba trăm tiêu sư, tiêu chủ đương nhiệm Liễu Thịnh Tuyết là chủ nhân đời thứ ba, qua lại thân thiết với cả quan gia cùng lục lâm*, Liễu gia cũng có các cửa hàng kinh doanh lớn, khắp nơi đều có tiếng, bất kể là người hành tẩu giang hồ, thương nhân hay quan phủ đều phải nể mặt.
*lục lâm: lâm tặc, sơn tặc,…
Cửa gỗ đỏ thẫm của tiêu cục Võ Môn sáng sớm đã rộng mở đón khách, ngoài cửa ngồi hai con sư tử đá nghênh đón người tới người đi, tiêu cục Võ Môn có thực lực thâm hậu, lại có uy tín, công việc áp tiêu đương nhiên cực kỳ phát triển.
Khác hẳn với nhà tiêu cục nhỏ tồi tàn bên cạnh, cái cờ hiệu ngoài cửa giống hệt miếng vải nát, vừa đen vừa bụi, nhìn kỹ mới miễn cưỡng nhìn ra hai chữ “Thanh Phong” trên đó.
Nhà tiêu cục nhỏ này đúng với cái tên viết trên cờ, thật sự là lưỡng tụ thanh phong*, ngay cả một vị khách tới cửa thuê áp tiêu cũng không có, trước cánh cửa gỗ nhỏ màu đen nằm một con chó gầy còm bẩn thỉu, con chó này mặc dù gầy thịt nhưng thân hình lại rất lớn, chỉ nằm ngang ở cửa đã chắn đường ra vào.
*lưỡng tụ thanh phong: theo nghĩa đen là ‘cả hai bên đều có gió lùa’ (ở đây ý chế giễu vắng khách quá ấy).
Còn nghĩa khác tích cực hơn là ‘thanh bạch, liêm khiết, thanh liêm’.
“Đừng chặn cửa!” Cánh cửa gỗ đen nhỏ bị đẩy ra, một tên nam tử to lớn, cao hơn hẳn một cái đầu so với người thường, đá đá chó lớn nằm ở cửa, đuổi nó chạy sang bên cạnh.
Nam tử duỗi lưng một cái, chiếc áo vải bông thô màu xanh nhạt rõ ràng vốn là loại áo tầm thường, nam tử cũng không buộc chặt, lỏng lẻo liền bị bung ra, lộ ra mấy phần cơ ngực, các thớ cơ rắn chắc giống như viên đá quý tráng mỹ* vô cùng, làm người khác ngắm nhìn từ xa.
*tráng mỹ: tráng lệ + mỹ lệ..