Mãi Bên Anh

Cơn xấu hổ lên tới đỉnh điểm. Mặc dù tính tôi không hay nóng giận, nhưng lúc này tôi chỉ muốn đá bay hắn ra Nam Cực rồi mặc hắn sống thế nào thì sống, chết thế nào thì chết. Thích xa hơn nữa thì lên sao Diêm Vương mà sống. Hắn nói năng lảm nhảm cái gì thế, dì Khuê chắc đang tức lắm rồi đó! Tức thì tức tôi chứ không phải cậu đâu, Lôi Vĩ Vĩ à.

“Hơ hơ, dì và chú, không phải đâu ạ! Bọn con thích nhau, nhưng giống như là bạn thích bạn. Hi hi!”Tôi cười phá lên, rồi đá mạnh vào chân Lôi Vĩ Vĩ, đẩy hắn ra đằng sau trong khi mình vội vàng giải thích lại tình hình sự việc.

“Xin phép cô chú cho cháu làm quen với Y Y!”Lôi Vĩ Vĩ ngoan cố gào lên, vẫn nói chen vào làm lấn át đi cái giọng nhỏ nhẹ của tôi. Ahhhh, tôi muốn túm tóc hắn rồi cạo trọc đầu hắn đi mất thôi. Hắn ăn cái gì mà cứ thích đổ thêm dầu vào lửa thế! Đừng bảo phải để tôi cho hắn đi tu hắn mới chịu im cái miệng nhé?!

“Ra ngoài nói chuyện!”Dì Khuê khẳng khái lên tiếng sau một hồi đơ đần, mặc xác cái lời minh chứng cho sự thật của tôi. Dì và chú cùng đi xuống tầng ngay sau đó.

Mặt tôi lúc này kiểu… vô hồn =.=’

Ngồi trong phòng khách, tôi và Lôi Vĩ Vĩ ngồi một phía, dì và chú ngồi một phía. Tôi cúi gằm mặt xuống ăn năn hối cải. Tên Lôi Vĩ Vĩ không những không bắt chước theo tôi, mà còn thản nhiên uống trà rất tự nhiên, ngồi vắt chân vắt vẻo trên ghế sofa như nhà của mình. Nếu hắn ăn mặc tử tế đến thì ít ra còn có cái để bênh hắn, nhưng ai biết là hắn toàn diện đồ đầu lâu với cả đồ đinh lại còn rách tươm rách tất toàn màu đen thế này thì tôi có trăm cái miệng cũng không nói đỡ được cho hắn.

“Cậu là Lôi Vĩ Vĩ? Cậu quen biết Trúc Y nhà tôi? Cậu thích nó như người bạn hay người đàn ông?”DÌ Khuê bất ngờ tung ra một tràng câu hỏi khiến tôi đờ mặt hết nhìn dì lại nhìn sang Lôi Vĩ Vĩ. Tôi sợ cái não phẳng của hắn không tiêu hóa được hết mấy câu hỏi này lắm.

Lôi Vĩ Vĩ nghệt mặt ra một lúc rồi mới cười hì hì. Tôi sợ hãi suýt thì nhảy sang ngồi cạnh chú. Còn dì lấy làm lạ, hỏi. “Sao lại cười?”

“Cô biết rồi còn hỏi!”Lôi Vĩ Vĩ buông thả một câu trả lời ngắn gọn, rồi quay ra bật ti vi lên xem. Mà hắn cầm cái điều khiển ti vi từ năm nào vậy?

Hic… hắn sở hữu loại gan gì mà to dữ vậy, coi trời bằng vung sao? Lại còn tự tiện mở ti vi nhà tôi nữa.

“Cậu biết đấy, Trúc Y nhà tôi…”Dì Khuê hình như đang cố gắng chịu cơn tức giận, nói chuyện bình thường với Lôi Vĩ Vĩ. Đúng vậy, nếu tôi là dì Khuê tôi cũng vậy a.

“Nếu ngay từ lúc đầu, cô chú tin Y Y có phải tốt hơn không?”Lôi Vĩ Vĩ rời mắt khỏi màn hình ti vi, quay ra nhìn dì và chú rồi ngắt lời.

“…”Dì ngay lập tức im lặng, mở to mắt kinh ngạc nhìn Lôi Vĩ Vĩ.

“Ở trường Y Y luôn bị bạn bè bắt nạt, vậy mà cô ấy vẫn cố gắng tới trường mỗi ngày. Ngày nào cũng dõi theo cô ấy, cháu biết cô ấy có rất nhiều nghị lực, đến cháu cũng phải rất ngưỡng mộ. Việc cô ấy đến quán bar cũng là do cháu cả. Cháu cũng sẽ nhận lỗi với cô chú. Nhưng cháu cũng không phải dạng xấu xa gì đâu ạ. Y Y là một cô gái ngoan, rất hiền lành, có nghị lực rất cao. Cháu cũng rất tốt nhưng chưa thể sánh ngang được với cô ấy. Cháu với tư cách là người bạn của cô ấy, rất tin tưởng Y Y. Vậy tại sao người nhà như cô chú, nuôi Y Y lớn lên từng ngày sao lại không tin được chứ!”Lôi Vĩ Vĩ nói rất nghiêm túc. Hắn ta như đang cố bảo vệ tôi, giải thích cho dì và chú hiểu điểm tốt của tôi và đồng thời nói điểm tốt của hắn luôn. Haha, đúng là đồ cơ hội! Tôi mỉa.

Nhưng tôi cũng khẽ cười thầm một cách trong lòng.

“Cậu… cậu biết gì chứ…”Dì Khuê ngay lập tức hiện bộ mặt tức giận, hay tay nắm chặt lấy cái quần.

“Vừa nãy xông vào nhà mà không cho phép, cháu thật sự xin lỗi. Hôm nay ăn mặc thế này đến đây cháu cũng rất xin lỗi. Cô chú có thể không ưa cháu vì cháu là con của dòng dõi xã hội đen, nhưng cháu rất thích Y Y, với tư cách là một người đàn ông. Cháu đến đây chỉ là vì quá lo lắng cho Y Y mà thôi! Cháu theo Y Y về quê là bởi vì cháu nhớ cô ấy, muốn ở bên cạnh cô ấy.”Mặt Lôi Vĩ Vĩ rất thản nhiên, không hề tỏ ra sợ cơn giận của dì Khuê. Nói xong, hắn đứng dậy, cúi chào lễ phép dì và chú. “Giờ cháu xin phép! Thấy Y Y ổn là cháu yên tâm rồi!”Rồi, hắn đi ra phía cửa ra vào, bỏ đi, không quên khuyến mại tôi một nụ cười.

À quên, trước khi hắn đóng cửa lại, Lôi Vĩ Vĩ còn ngó đầu vào nói với gia đình tôi một câu bất hủ phát ngôn lăng nhăng nữa.

“Cái thằng bánh bèo thối tên Hàn Băng Vũ kia cô chú cứ lờ nó đi nhé, nó là người mà cháu sai ấy mà, đừng để ý ạ.”Rồi Lôi Vĩ Vĩ cười nhăn răng ra một cái, xong đóng sầm cửa khiến tôi giật bắn cả mình.

Tên điên…

Nhưng Lôi Vĩ Vĩ… thật sự cảm ơn cậu, vì đã lo lắng cho tôi!

“Thằng nhóc này…”Dì Khuê vẫn chưa hạ hỏa cơn giận, định bụng đứng dậy ra phía cửa tẩn cho Lôi Vĩ Vĩ một trận.

“Haha, thằng nhóc đó thú vị đấy chứ!”Chú Phong phá lên cười to. “Nó bảo vệ cho Trúc Y nhà ta như vậy là khỏi lo rồi!”

“Anh thì biết cái gì…”Dì Khuê giơ nắm đấm ra dọa chú Phong, chú ngay lập tức trở nên thấp cổ bé họng, im bặt không nói thêm gì nữa. Dì quay sang tôi. “Con mau về phòng đi, chuẩn bị lấy lại tinh thần để đi học đi.”

Phiu, vậy là mình không bị đánh mắng nữa rồi, cũng nhờ có Lôi Vĩ Vĩ.

Vào phòng, tôi bỗng thấy điện thoại rung lên bần bật. Là từ số lạ gọi tới, tôi lấy làm lạ định không nghe, nhưng sau một hồi đấu tranh tâm lý quyết liệt, tôi vẫn gạt nút nghe và hít thở thật sâu. “Alo ạ?”Tôi hỏi.

“Đây là số của tôi!”Tôi nghe thấy giọng của Hàn Băng Vũ vang lên ở đầu dây bên kia thì suýt định gọi xe cứu thương. “Lưu vào nhé!”Nói trong vài giây vỏn vẹn, cậu ta ngay lập tức ngắt máy.

Ủa, là Hàn Băng Vũ à? Sao cậu ấy biết số tôi hay vậy? Công nhận, Hàn Băng Vũ cái gì cũng biết tuốt. Ừm!

Mà không, cái gì cơ? Hàn Băng Vũ á? Cậu ấy vừa gọi cho tôi á? Là cậu ấy thật??? Tôi không nghe nhầm giọng chứ? Trời ơi, tôi đúng là phản ứng chậm mà, tự dưng tôi muốn đấm tôi một phát quá!

Tôi vội lưu số của Hàn Băng Vũ vào, đặt tên cậu ấy là ‘Hàn Băng Vũ’ trong danh bạ. Tôi biết thể nào tên Lôi Vĩ Vĩ cũng sẽ sôi máu cho mà xem, nhưng mà tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi đánh liều một phen, nhắn tin vào số của Hàn Băng Vũ: “Tôi lưu rồi. Cậu cũng lưu số của tôi nhé *kèm thè mặt cười*” rồi tôi nhấn gửi. Xong, tôi ngã lăn lên giường, vứt điện thoại sang một bên vì xấu hổ.

Lát sau, điện thoại rung lên, một tin nhắn mới từ Hàn Băng Vũ: “Ừ!”

Quả nhiên, đúng là Hàn Băng Vũ, người luôn làm tôi tụt hứng. = =’ Nhưng dù sao thì cũng đủ làm tôi vui rồi. Mọi chuyện đều đã trở về với đúng quỹ đạo của nó. Và sắp tới khi tôi đi học, một trang mới của cuộc đời sẽ lại được mở ra!

(Còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui