Ngày mà buổi lễ trao giải diễn ra, Tống Lãng Huy và Trần Trác đang ở núi Phú Sĩ.
Thật ra Trần Trác không có chấp niệm với núi Phú Sĩ lắm, ngọn núi này chỉ là một nơi ký thác trong một giai đoạn cuộc đời cậu mà thôi.
Cậu đã có lại được thứ mình từng mất đi, cuộc sống viên mãn rồi nên không cần phải leo cao, cũng không cần sở hữu một trái núi.
Nhưng Trần Trác vẫn điều chỉnh lịch làm việc của mình, lấy chuyến du lịch này làm món quà tặng cho Tống Lãng Huy.
Một đêm trước khi bay Trần Trác nhận được điện thoại của Trần Khải Sinh.
Dù đã come out nhưng Trần Khải Sinh và Tần Nghệ vẫn duy trì thói quen không chủ động gọi điện thoại cho Trần Trác.
Đa số đều là bà nội gọi, hoặc là Trần Trác gọi về nhà, bố mẹ ngồi sau ông bà hỏi thăm vài câu, biểu đạt sự quan tâm rất chi khiêm tốn.
Trần Trác không rõ lựa chọn nghề nghiệp và lựa chọn hình tượng của mình có thật sự được Trần Khải Sinh thông cảm hay không, hay là Trần Khải Sinh chỉ thỏa hiệp ở một mức độ nào đó, nhưng mối quan hệ cha con từng đạm nhạt như nước lã ít nhất dòm bề ngoài cũng có vẻ đã hòa giải.
Ở trong điện thoại Trần Trác thông báo về chuyến đi Nhật Bản sắp tới, cậu không nói rõ người đồng hành cùng mình là ai, nhưng trước khi cúp Trần Khải Sinh lại bảo:
– Cái phim “Tây Nam” gì đó bố với mẹ ra rạp xem rồi, nó… – Trần Khải Sinh ngừng một lúc mới nói tiếp – Nó đóng rất đạt, chỉ hơi đáng tiếc.
Trần Khải Sinh vẫn không gọi họ xưng tên, càng không thể gọi “Tiểu Tống”, dẫu thế nhưng câu nói này vẫn rất ngần ngừ.
Trần Trác nghe mà mũi cay cay, vị cay này cũng rất khó diễn tả.
Trần Trác không đoán được hiện tại Trần Khải Sinh có thái độ như thế nào về người yêu đồng tính của con trai, nhân lúc phim sắp hết công chiếu để ra rạp xem Tống Lãng Huy có cảm giác như thế nào.
Mấy ngày nay Trần Trác đọc được vô số người nói giúp Tống Lãng Huy trên mạng, nhưng tất cả đều không cảm động bằng một câu nói chỉ có đại từ nhân xưng này.
Cậu hắng cho thông giọng mới trả lời:
– Con cảm ơn bố.
Cảm giác xa cách và kiềm nén đã lâu giữa hai cha con khiến cậu chỉ nói ra được bốn chữ này thôi, nhưng lòng chân thành của bốn chữ này, Trần Trác mong Trần Khải Sinh có thể cảm nhận được.
Cảm xúc khổ sở ra sao sau khi bị gạch tên khỏi danh sách đề cử, chắc chỉ có cậu và Tống Lãng Huy rõ nhất.
Ngay cả một người giỏi thể hiện và thu vén cảm xúc, lại còn có sự tự tin và lạc quan trời sinh như Tống Lãng Huy mà cũng cần thời gian để tiêu hóa nỗi thất vọng.
Trần Trác ở nhà cùng anh chơi Wii hết mấy ngày liền, hai người cũng tạm thời bỏ hết gánh nặng hình tượng, đêm xuống gọi gà rán và coca về ăn.
Trần Trác lo cho sức khỏe của Tống Lãng Huy nên luôn ghi chú trong đơn đặt hàng là không lấy đá.
Uống một ngụm coca là như được trở về mùa hè nóng nực những năm cấp ba, hôm nào cao hứng lên là làm tình.
Mãi đến một tối nọ Tống Lãng Huy buông tay cầm chơi game lo lắng rờ bụng mình, quay đầu hỏi Trần Trác:
– Bây giờ cơ mặt anh tròn lên rồi phải không? Có ảnh hưởng đến việc lên hình không nhỉ?
Trần Trác biết như vậy là anh đã gần như ổn rồi, người này lúc nào cũng chuẩn bị cho việc lên hình.
Đương nhiên Tống Lãng Huy vẫn muốn quay lại ống kính, anh sống vì nghiệp diễn chứ không phải vì giải thưởng.
Thế là nhân dịp này Trần Trác cho anh xem vé máy bay mình đã đặt, Tống Lãng Huy nhăn mày chặt hơn cả lúc nãy, ngập ngừng hỏi:
– Anh rất muốn đi núi Phú Sĩ cùng em, nhưng trước khi em đặt vé đã xem dự báo thời tiết chưa?
Thế là hai người bắt đầu kiểm tra dự báo thời tiết, trong một tuần xuất hành Tokyo mưa trên diện rộng, đi kèm cảnh báo gió to và mưa rào.
Trần Trác vẫn chưa tuyệt vọng, gọi điện thoại cho khách sạn mình đã đặt, lễ tân khách sạn nói chuyện rất lịch sự với khách đặt phòng, dùng tiếng Trung trả lời:
– Thưa anh, điều kiện thời tiết một tuần tới thật sự là không đẹp lắm, nhưng khách sạn chúng em có cung cấp một số hoạt động trong nhà phong phú mang đậm bản sắc Nhật Bản…
Trần Trác xen ngang:
– Vậy tôi có cơ hội ngắm núi Phú Sĩ không?
Nhân viên lễ tân vẫn duy trì thái độ lịch sự, nhưng lời nói ra không khác gì một gáo nước lạnh tạt vào mặt Trần Trác:
– Xin lỗi anh, theo kinh nghiệm của chúng em, với thời tiết này thì rất khó thấy được núi Phú Sĩ, nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.
Với dự báo không thể nhìn thấy núi Phú Sĩ, hai người cứ thế mà bắt đầu chuyến đi “vì núi Phú Sĩ”.
Bình thường chỉ toàn đóng quân ở đoàn phim, ra nước ngoài cũng chỉ vì đi công tác, chuyến du lịch này đối với hai người họ đều là một dịp hiếm có.
Giả An An khuyên nhủ gãy lưỡi hai người mới đồng ý mua hai chuyến khác giờ nhau.
Vì để thuyết phục bọn họ, Giả An An gần như phải đe dọa và lợi dụng, cô biết Tống Lãng Huy da mặt dày nên chuyển hướng sang Trần Trác:
– Sếp ơi, anh cũng không muốn công khai quan hệ một cách sơ sài như vậy có phải không?
Trần Trác cười đáp:
– Anh sao cũng được.
Câu này một nửa là chọc Giả An An, một nửa là thật lòng.
Cuối cùng Trần Trác không muốn làm khó cô, cậu nhìn Giả An An, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ hồi đầu hợp tác với Khâu Khải, Khâu Khải từng là người bạn tâm giao của cậu, nhưng không biết tại sao lại không thể thông hiểu và ủng hộ chuyện cậu với Tống Lãng Huy.
Trần Trác cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng cũng không thể vá sửa mối quan hệ này được nữa, chi bằng đối xử tốt với Giả An An hơn.
Chuyến bay của Trần Trác hạ cánh sớm hơn hai mươi phút so với Tống Lãng Huy.
Đến Nhật rồi thì yên tâm hơn, không cần phải trang bị toàn thân như khi ở trong nước.
Thần thái cậu mặc hoodie vốn đã khác bình thường, còn đeo thêm khẩu trang, mái rũ dài hơn một chút, chỉ để lộ đôi mắt.
Khí chất thành thục nho nhã bình thường không còn, trên vai đeo balo tay kéo vali, hệt như một cậu chàng học khối ngành xã hội vậy.
Tống Lãng Huy vừa hạ cánh là gửi tin nhắn cho Trần Trác hẹn gặp ở cửa hàng tiện lợi ở sảnh xuất cảnh.
Trần Trác thong thả đẩy hành lí đi về phía cửa hàng tiện lợi.
Hôm nay trời không mưa, nhưng bảng trắng trong cửa hàng có ghi thời tiết trong 24 tiếng, Trần Trác nhìn thấy biểu tượng trời mưa.
Cậu mua hai chai nước, từ chối khéo ý tốt của cô bé thu ngân mời cậu mua dù.
Thấy người trong cửa hàng ngày càng đông, trả lời Tống Lãng Huy hay là gặp nhau ngoài cổng.
Trần Trác vẫn đang kéo vali xem điện thoại có tin tức gì mới không thì tự dưng có một sức mạnh nào đó kéo chiếc vali ra khỏi bàn tay cậu, tay trái người kia nhận lấy hành lý của cậu, còn tay phải thì dắt tay cậu:
– Đi cùng đi.
Hai người như những du khách bình thường, mỗi ngày đều mua một chai nước có vỏ ngoài bắt mắt ở cửa hàng tiện lợi, ngồi tàu điện ngắm cảnh, cùng lắm là trang bị hơi kĩ so với những du khách khác thôi.
Ngày mưa không hợp đeo kính râm nên họ thay phiên dùng mũ và khẩu trang.
Cũng may trời mưa, người qua đường núp dưới bóng dù tầm mắt chỉ nhìn về phía mặt đất sũng nước, hai người có thể thoải mái dắt tay nhau qua đường.
Tuy đã cố gắng không gây chú ý nhưng không thể tránh khỏi có người nhận ra.
Chiều hôm sau từ chùa Sensoji về khách sạn thì đúng giờ cao điểm, Tống Lãng Huy và Trần Trác bị người xung quanh chen chúc phải đứng mặt đối mặt, gần như thể đang ôm nhau vậy.
Giữa những kẽ hở, tầm mắt Tống Lãng Huy chạm phải ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tò mò của một cô gái, cô gái kia bụm miệng, cứ như ngay sau đó sẽ thét lên vậy.
Tống Lãng Huy giơ tay ra dấu “suỵt”.
Cô gái được tương tác với thần tượng, bụm miệng gật đầu như giã tỏi, mặt đỏ bừng bừng.
Tống Lãng Huy không lên tiếng, chỉ nói bằng khẩu hình miệng một câu “Cảm ơn”, sau đó nghĩ nhập gia phải tùy tục nên bổ sung thêm “Arigato”.
Hai người lựa chọn ở bên nhau, ở bên nhau một cách quang minh chính đại, thì sớm muộn gì cũng bị công chúng biết.
Tống Lãng Huy không hẳn quá lo, nếu có thể thì đương nhiên họ không vội công khai một cách hấp tấp như thế nào, nhưng giả sử cô gái kia không thể giữ bí mật thì cũng không đáng sợ lắm.
Theo cách nhìn của Tống Lãng Huy, hẹn hò với Trần Trác là một chuyện không cần thiết phải tuyên bố với cả thế giới, cũng không cần che che giấu giấu, vì vốn bản thân nó sẽ không còn có bất kì biến số nào nữa rồi.
Ở Tokyo ba ngày, hai người chọn một buổi sáng không mưa đi tàu đến núi Phú Sĩ, giây phút đến nơi cũng không ôm hy vọng có thể nhìn thấy nó.
Có lẽ là vì dự báo thời tiết đã hiển thị rõ sẽ có mưa to gió lớn nên du khách đều né dịp này, thành ra xe lửa vắng vẻ hơn bình thường.
Tuy đã chấp nhận sự thật là sẽ không nhìn thấy núi, nhưng Tống Lãng Huy ngồi trên tàu vẫn nhắm mắt cầu nguyện.
Trần Trác cười anh, anh phản bác “Lỡ như nhìn thấy thì sao”.
Chuyến tàu chạy được nửa chặng, chuyện “lỡ như” đó thật sự đã xảy ra, nụ cười của Trần Trác đầy khó tin, cậu chọc chọc Tống Lãng Huy đang bắt đầu nhập tâm vào lượt cầu nguyện tiếp theo.
Tống Lãng Huy mở mắt ra, ngoài cửa sổ trong xanh thoáng đãng, không mưa cũng chả mây, tầm nhìn rất đẹp, thậm chí lúc này đã có thể nhác thấy bóng dáng lờ mờ của núi Phú Sĩ.
Hai người không định leo núi nên chọn xuống tàu ở một nơi có thể nhìn ra xa.
Tống Lãng Huy không biết đây gọi là vận may hay cơ duyên, núi Phú Sĩ trong bài hát, trong phim ảnh đã ở ngay trước mắt, “lỡ như” đã thật sự xuất hiện thế mà anh lại không biết như thế nào mới tốt.
Anh từng chứng kiến những pha bẻ lái đột ngột, cũng từng thấy bao phen chuyển nguy thành an, vì thế với thời tiết tốt như thế này, đầu tiên anh cũng phải dang hai tay vươn dài vai, sau đó rạng rỡ hét lên:
– Mẹ kiếp!
Hai người nắm tay yên lặng ngắm cảnh một hồi, xung quanh không có ai nên yên tâm trao nhau một nụ hôn.
Ánh nắng hiếm hoi mùa mưa phơi dài trên đỉnh dầu, phía sau là chóp núi trắng tuyết của núi Phú Sĩ, nụ hôn là của người mình thương suốt hằng bấy năm qua.
Trước khi về hai người lần lượt chụp ảnh lưu niệm, Tống Lãng Huy cầm máy ảnh phim, còn Trần Trác từng chụp bao nhiêu bìa tạp chí thời trang thì đứng cứng ngắc như học sinh tiểu học.
Những lúc không có người ngoài Tống Lãng Huy mặt dày phát tợn, nghĩ bây giờ dù có người thì chắc cũng nghe không hiểu đâu, nên vô tư hét lớn:
– Cười đi nào Trần Trác! Anh yêu em Trần Trác! Cười một cái nào!
Sau khi về nước đem ảnh đi rửa, trên mặt Trần Trác là một nụ cười ngại ngùng và đầy cưng chiều.
Chuyến đi này cũng là một bài kiểm tra ý chí và thể lực của con người, mấy ngày nay đi chơi mà còn mệt hơn đi làm.
Trên đường về là lúc thích hợp nhất để đánh một giấc, đi xe về khách sạn Trần Trác dựa vào vai Tống Lãng Huy sắp ngủ mất tiêu rồi, khi ý thức sắp cạn thì cậu nghe thấy Tống Lãng Huy nói:
– Anh cũng có một món quà muốn tặng cho em.
Món quà của anh tên là “Quýt rực rỡ”, là cuốn kịch bản Trần Trác từng viết khi hai người còn học đại học.
Trước đó Tống Lãng Huy đã liên lạc xong với tất cả mọi người: Hứa Minh Kiến không còn quay phim tình cảm lần này quay về công việc phân vai ngày xưa, lão Tiền dùng cả mớ tiền sau khi bán nhà đã tính kĩ số vốn mình sắp bỏ, thợ ánh sáng Trần Trác từng hợp tác mấy lần cũng được mời tới.
Như vậy là đoàn phim đã gần như được hình thành, cũng đã có kế hoạch hoàn chỉnh, kịch bản viết xong từ mấy năm trước, nam chính là Tống Lãng Huy mà Trần Trác từng có dự định muốn mời nhưng lại chưa một lần có cơ hội.
Trần Trác không còn nhớ rõ toàn bộ câu chuyện nữa nhưng vẫn nhớ được đại khái.
Khi đó cậu cảm thấy Tống Lãng Huy là nam chính thích hợp nhất, có lẽ vì khi viết cậu luôn đem hình tượng Tống Lãng Huy vào.
Quả thật Tống Lãng Huy không bao giờ đi theo bài bản cả, anh luôn tìm được một món quà tuyệt vời hơn cả núi Phú Sĩ.
Trần Trác có cả nghìn mối nghĩ về bộ phim này, nhưng cậu chỉ ngẩng đầu khỏi vai Tống Lãng Huy rồi hôn nhẹ lên cằm anh.
Cậu muốn thư thả ngủ một giấc trên vai Tống Lãng Huy cái đã, núi Phú Sĩ, mặt trăng tối nay, và cả “Quýt rực rỡ”, chúng vẫn luôn ở đó, bọn họ không cần phải vội vàng làm gì.
Bảy rưỡi tối là lúc buổi lễ trao giải bắt đầu, do chênh lệch một tiếng, ở Nhật là tám rưỡi rồi.
Tống Lãng Huy từng nhiều lần tưởng tượng, khi cầm chiếc cúp trong tay anh phải gửi lời đến Trần Trác như thế nào giữa hàng vạn con mắt chú mục.
Lần Trần Trác bị cảm anh mở trúng bộ phim “Kim chi ngọc diệp”, Mai Quế đứng trên sân khấu khẳng khái biểu đạt lời yêu với Gia Minh.
Đây cũng là giá trị quan từ trước đến nay của Tống Lãng Huy: Muốn yêu một người, phải đường đường chính chính yêu một cách nồng cháy, từ cái tuổi uống Bắc Băng Dương anh đã nghĩ như vậy rồi.
Nhưng kịch bản hôm nay lại không giống cho lắm: Hai người ở trong một đình viện kiểu Nhật, buổi tối không có nhiều ánh đèn dư thừa, cũng không có khán giả, mọi huyên náo của buổi lễ trao giải không liên quan gì đến họ.
Trần Trác mở tivi lên, ở đây không thể coi được buổi phát sóng trực tiếp của buổi lễ, cậu dò tất cả các kênh một lượt, kênh duy nhất nói tiếng Trung đang chiếu một bộ phim truyền hình từ hai mươi năm trước.
Thời gian bọn họ chuyển kênh thật không khéo chút nào, cảnh cuối cùng của tập phim vừa mới phát xong, lời ca khúc chủ đề với tốc độ thoăn thoắt và khó đọc vang lên: “Ta đồng hành cùng ai giữa đất trời rộng lớn, dẫu cho mưa cuốn cát vờn vẫn nghênh ngang du ngoạn.” (*)
(*) Ca khúc “Bài kinh khó niệm” trong Thiên Long Bát Bộ
Khúc mắc trong lòng Tống Lãng Huy không còn, quang cảnh căn nhà này còn khiến anh mê luyến hơn cả những bữa tiệc trọng đại.
Nghĩ một cách tự phụ, chuyện của anh và Trần Trác không cần bất kì người ngoài nào công nhận hay đồng tình.
Người hâm mộ của cả hai, đạo diễn và biên kịch trong giới, và nhiều nhiều người khác nữa, biết hay không biết nội tình, có tán đồng hay không, dường như đều không quá quan trọng.
Kịch bản cuộc đời hơn hai mươi năm đầu của Tống Lãng Huy quá xuôi buồm thuận gió, nhưng đã phạm lỗi thì phải trả giá.
Tóc mai bạc trắng của Tống Cảnh và những giọt nước mắt của Chương Nhân Ỷ, mấy năm chia tay của anh và Trần Trác, và còn buổi lễ trao giải không như mong đợi, Tống Lãng Huy dần dần cảm nhận được mùi vị của tiếc nuối.
Nhưng so chúng với tất cả những gì mình đang sở hữu, ngay cả tiếc nuối cũng trở thành cửa ải thử thách xem anh có khả năng kéo dài cảnh quay của vai anh hùng hay không.
Tivi không có gì để xem, Trần Trác rủ Tống Lãng Huy ra bể tắm lộ thiên chỉ thuộc về hai người họ.
Lời mời này sinh động quá, thêm cả ánh đèn ấm cúng trong phòng, Trần Trác xoay lưng lại với Tống Lãng Huy cởi cái áo choàng tắm còn sót lại duy nhất trên người mình một cách đầy đứng đắn.
Chất liệu áo choàng bằng tơ lụa mềm mại rơi tuột xuống sàn không tiếng động.
Tống Lãng Huy không nhớ nổi hai người đã đã dây dưa ra tới bể tắm bằng cách nào, nhiệt độ cơ thể và ham muốn tình dục khiến cả hai hôn nhau ra tới bên ngoài mà không hề có cảm giác sai lệch nhiệt độ.
Sau đó nghĩ kĩ lại, thậm chí Tống Lãng Huy còn nghi hai đứa đã ngã xuống hồ tắm ấy chứ.
Đắm chìm trong suối nguồn tình yêu vốn cũng là một dạng “ngã” mà.
Nhiệt độ nước trong bể lúc này vừa đủ, hơi nóng bốc nghi ngút không bao lâu đã bị khí lạnh xua tan, bể tắm có đủ chỗ chứa hai cơ thể đang quện chặt lấy nhau.
Cơn kích động qua đi, hai cơ thể sau khi lên đỉnh vẫn còn giao hợp.
Tống Lãng Huy lẳng lặng và dịu dàng hôn Trần Trác, nước trong bể thì nóng, cơ thể và hơi thở hai người cũng nóng, Tống Lãng Huy muốn ngẩng đầu xem thử, liệu núi Phú Sĩ có thật sự sẽ tan chảy một tí ti hay không?
Những lời yêu đã thốt và vẫn còn kiềm giữ trong lòng, quãng thời gian được trân quý và đã từng lãng phí, tiếc nuối trong quá khứ và hạnh phúc vẹn tròn khoảnh khắc này, bể nước nóng và ngọn núi tuyết, miếng ngọc giả và bóng trăng trời, anh đều giao cả cho Trần Trác.
Ban đêm không thấy được núi Phú Sĩ nhưng cả hai đều biết núi vẫn đang sừng sững ở đó.
Như vậy đã rất tuyệt hảo rồi.
Chúc hai người cuộc yêu này sẽ tránh được mọi phiền phức.
Chúc bạn đến cuối cùng cũng sẽ đặt chân lên được núi tuyết.
– HOÀN –.