Mai Hoa Quái Kiệt

Lãnh Như Băng ngẩn ra, chưa biết hồi đáp ra sao, nghĩ:

“Mình có hảo ý khuyên can nàng, có gì không đúng ? Tứ đại hung nhân này thiên tính độc ác, nếu nàng không cẩn thận đề phòng, ắt sẽ gặp nguy hiểm.” Chỉ nghe Hồng y Hung Thần hỏi:

− Bẩm Giáo chủ, chúng ta đi đâu ?

Vương Thông Huệ đáp gọn lỏn:

− Trở về !

Vương Thông Huệ gỡ mạng che mặt, quan sát kỹ trong xe một lượt, không thấy có gì lạ, mới hạ giọng hỏi nhỏ Lãnh Như Băng:

− Huynh có tin là Hồng y Hung Thần nói thực hay không ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Không.

Vương Thông Huệ cười:

− Tại sao không tin ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Làm sao muội biết hắn không hoang ngôn ?

Vương Thông Huệ nói:

− Nếu Tứ Đại Hung Nhân vừa rồi bịa ra chuyện đó, thì phải cẩn thận đề phòng họ ...

Ngừng một chút, nói:

− Muội có một điều muốn thỉnh giáo.

Lãnh Như Băng hỏi:

− Có chuyện gì vậy ?

Vương Thông Huệ hỏi:

− Trong ba người, Công Tôn Ngọc Sương, Vương Tích Hương và muội, huynh thích ai ?

Lãnh Như Băng không ngờ bỗng dưng nàng nêu chuyện đó ra, bất giác ngẩn người, đáp:

− Điều này thật khó nói, song cả ba cô nương đều đáng để huynh kính phục.

Vương Thông Huệ nói:

− Hàng ngàn năm phần lớn đại sự trong võ lâm đều do nam nhân chủ trì, nhưng hiện nay xuất hiện tình thế mới, mấy chục năm nay kiếp vận của võ lâm lại nằm trong tay nữ nhân.

Lãnh Như Băng thở dài nhè nhẹ nói:

− Cả ba cô nương đều là những quái nhân quán thế ...

Vương Thông Huệ tiếp:

− Đừng đề cao muội, võ công của muội thấp hơn Công Tôn Ngọc Sương, mưu trí thì không bằng Vương Tích Hương, trong cuộc tương tranh giữa hai phía trong võ lâm, muội bất giác góp được một phần.

Lãnh Như Băng nói:

− Vương Tích Hương đứng đằng sau, còn người thực hiện đấu lực, đấu trí với Công Tôn Ngọc Sương chính là muội.

Vương Thông Huệ nói:

− Muội chỉ lo Vương cô nương thân thể hư nhược, khó chi trì đến hồi phân rõ thắng bại. Nếu nàng bất hạnh qua đời, thì trong cuộc chiến bảo vệ đạo nghĩa này chúng ta chắc chắn sẽ bại !

Sắc mặt nàng đột nhiên trở nên nghiêm trang, nói:

− Do muội là nữ nhân nên biết rõ nữ nhân, lỡ không may Vương Tích Hương mất đi giữa chừng, thì gánh nặng sẽ dồn xuống vai huynh đó.

Lãnh Như Băng ngạc nhiên hỏi:

− Ngu huynh ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Đúng thế, nếu huynh quả không muốn nhìn võ lâm rơi vào đại họa thì chỉ còn hai con đường lựa chọn.

Lãnh Như Băng cau mày hỏi:

− Là thế nào ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Một là thành tâm toàn ý luyến ái Công Tôn Ngọc Sương. Nếu nàng ta động chân tình đối với huynh, thì sẽ không gây ra những trò ác độc nữa.

Lãnh Như Băng hỏi:

− Còn đường thứ hai ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Một người như huynh làm không nổi, chẳng nói nữa.

Lãnh Như Băng nói:

− Sao không nổi ? Muội cứ nói huynh cứ thử làm cho muội coi.

Vương Thông Huệ nói:

− Ngầm hạ độc giết chết Công Tôn Ngọc Sương.

Lãnh Như Băng nói:

− Ngầm hạ độc thì không quang minh chính đại.

Vương Thông Huệ nói:

− Dụng binh phải xảo trá, càng xảo trá càng hay. Vì sinh mạng hàng vạn người, sao không thể giết Công Tôn Ngọc Sương bằng cách ngầm hạ độc ?

Lãnh Như Băng nói:

− Đến khi cần hẵng hay. Hiện tại nói chuyện ấy quá sớm. Ôi, Lãnh Như Băng này đường đường nam tử, bị các cô nương sắp đặt mọi việc, sau này giang hồ sẽ coi ngu huynh là hạng người sao đây.

Vương Thông Huệ cười:

− Võ lâm hào hiệp, tình lang hương khuê, lưu danh thiên cổ, không biết có mấy ai là mỹ trượng phu ...

Bỗng nghe Hồng y Hung Thần nói to:

− Bẩm Giáo chủ, đã về tới trạch viện.

Vương Thông Huệ mang mạng che mặt, nói nhỏ với Lãnh Như Băng:

− Dù huynh có muốn hay không, cũng phải sánh vai tình lang thắm thiết.

Hãy dìu muội đi vào.

Đoạn vén vải che cửa xe bước xuống.

Đây là một tòa trạch viện cao rộng, cửa hồng ngói xanh, vừa nhìn đã biết ngay là gia trang của một bật hào phú.

Lãnh Như Băng dìu Vương Thông Huệ đi trước, Tứ Đại Hung Nhân đi theo đằng sau, qua cửa lớn là một tòa đình viện rất rộng, trong đình viện có trồng nhiều cây hoa.

Vương Thông Huệ ngoảnh đầu bảo Tứ Đại Hung Nhân:

− Các ngươi hãy ở lại đây, chưa có lệnh, không được vào cửa thứ hai.

Tứ Đại Hung Nhân ứng thanh, nhất tề thi lễ.

Vương Thông Huệ nắm tay Lãnh Như Băng bước vào cửa thứ hai.

Lãnh Như Băng hỏi nhỏ:

− Đây là đâu ?

Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:

− Đây là phân tòa của Huyền Hoàng Giáo ở Hàng Châu, mau dìu muội tới sân viện phía đông.

Lãnh Như Băng thấy tòa trạch viện đồ sộ này không một bóng người, qua tới mảnh sân phía đông, vòng tránh một khóm hoa, quả thấy có một cửa hình tròn.

Vương Thông Huệ tách khỏi Lãnh Như Băng, bước nhanh qua cửa, chạy thẳng vào. Đây là một tiểu sảnh thiết kế trang nhã, góc bên tả có một cửa nhỏ thông sang phòng ngủ. Vương Thông Huệ gở mạng che mặt ra, cười nói:

− Huynh muốn ngồi đâu tùy thích. Ở đây muội là chủ, phải hậu đãi huynh.

Lãnh Như Băng nói:

− Huynh muốn hỏi một điều có tiện chăng ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Huynh cứ hỏi.

Lãnh Như Băng nói:

− Tòa trạch viện này hẳn là gia trang hào phú, kẻ hầu người hạ nhiều lắm mới phải, sao chẳng thấy ai ?

Vương Thông Huệ cười:

− Gia nhân nô bộc hôm nay di chuyển đi hết, trong trạch viện chỉ còn toàn là các cao thủ của Huyền Hoàng Giáo, bề ngoài huynh không thấy gì kỳ thực bên trong cảnh giới nghiêm mật, từng bước đều có sát cơ.

Lãnh Như Băng hỏi:

− Sao huynh không thấy dấu vết nào hết ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Mỗi người trong bọn họ đều có vị trí riêng, có chỗ ẩn thân kín đáo, khi cần phát động, họ sẽ liên thủ xuất trận, huynh chưa hiểu sự sắp đặt bí mật nên không thể nhận ra.

Lãnh Như Băng nói:

− Vậy ư ? Muội chuẩn bị đêm nay dụ Công Tôn Ngọc Sương đến đây để quyết đấu với nàng ta hay sao ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Khi muội bố trí, quả có ý định đó, nhưng lúc này coi đó là hạ sách, quá mạo hiểm, nếu lạc bại e sẽ thiệt hại lớn, do đó muội đã thay đổi chủ ý.

Lãnh Như Băng hỏi:

− Dự định vừa rồi, muội có cho Vương Tích Hương biết hay không ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Không, hôm nay khi chúng ta đến Ngô thị Tông từ thì biến hóa vượt ra ngoài dự liệu của muội, khiến muội tự thấy tài trí của muội thực không bằng Công Tôn Ngọc Sương, nên muội bỏ ý định mạo hiểm.

Lãnh Như Băng nói:

− Hiện tại muội tính sao ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Theo lời Vương Tích Hương mà hành sự, bãi bỏ việc bố phòng ở trạch viện này.

Lãnh Như Băng nói:

− Bãi bỏ việc bố phòng cũng là mạo hiểm, theo ý ngu huynh tạm thời án binh bất động, lỡ phải đối phó thì sao ?

Vương Thông Huệ nói:

− Có thể qua mắt được huynh chứ không qua mắt được Công Tôn Ngọc Sương. Chúng ta bố phòng nghiêm mật như thế, chỉ e làm cho nàng ta nổi khùng dẫn tới xung đột ác liệt thì hỏng việc. Đã không định động thủ với nàng ta ngay thì nên đón tiếp tử tế, bãi bỏ việc bố phòng là hơn.

Lãnh Như Băng nói:

− Muội suy tính chu đáo, huynh khó theo kịp.

Vương Thông Huệ cười:

− Khi Công Tôn Ngọc Sương tới, huynh càng phải tỏ ra thân mật với muội đó.

Lãnh Như Băng không biết nói sao, chỉ cười cười.

Vương Thông Huệ bước ra cửa, cao giọng gọi:

− Có ai không đó ?

Từ bên ngoài có tiếng đáp:

− Có tại hạ, Giáo chủ có gì phân phó ?

Vương Thông Huệ nói:

− Lại đây.

Lời vừa dứt, một võ trang đại hán đã chạy tới.

Lãnh Như Băng ngoảnh ra, thấy đại hán bên vai tả đeo đao, sau vai hữu nhô lên một cái ống không giống binh khí cũng chẳng giống ám khí, thì nghĩ thầm:

“Tổ chức Huyền Hoàng Giáo vẫn còn thần bí lắm.”.

Người kia cung tay thi lễ với Giáo chủ:

− Giáo chủ có gì sai phái ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Truyền lệnh của ta giải tỏa sự bố phòng trong trạch viện.

Đại hán ứng thanh, quay đi.

Vương Thông Huệ nói:

− Tứ Đại Hung Nhân Thần, Sát, Quỷ, Hồn thì ở lại.

Đại hán tuyệt không dám hỏi nhiều, nghe xong đi luôn.

Lãnh Như Băng nói:

− Quy giới của Huyền Hoàng Giáo rất nghiêm.

Vương Thông Huệ nói:

− Tứ Đại Hung Nhân thiên tính ác độc, nhưng họ sẽ phải dần dần khuất phục dưới tay muội thôi.

Lãnh Như Băng nói:

− Khả năng điều khiển của muội khiến huynh thán phục. Chắc ngoài muội ra, không ai có thể chế ngự được Tứ Đại Hung Nhân.

Vương Thông Huệ đáp:

− Huynh quá khen. Công Tôn Ngọc Sương và Vương Tích Hương quyết không thua gì muội. Muội làm được thì họ cũng làm được.

Vị đại hán lúc nãy chạy tới, nói:

− Thuộc hạ đã chuyển lệnh của Giáo chủ tới ba mươi tám vị cao thủ.

Vương Thông Huệ nói:

− Bảo họ ở ngoài mười dặm đợi lệnh ta, không ai được tự tiện ly khai một bước.

Đại hán ứng thanh, chạy đi.

Vương Thông Huệ quay vào, cười nói:

− Hiện tại trong tòa trạch viện mênh mông này chỉ còn hai chúng ta.

Vương Thông Huệ chớp chớp mắt, hỏi:

− Sao, huynh nhớ nàng rồi phải không ?

Lãnh Như Băng sững sờ, mỉm cười, nói:

− Chúng ta bố trí thế này chẳng qua để nàng ta dễ nhìn thấy chứ gì ?

Vương Thông Huệ thở dài:

− Nếu mọi chuyện sẽ diễn biến đúng như Vương Tích Hương dự liệu, muội chưa biết phải làm sao để vơi bớt đau khổ trong lòng đây.

Đoạn chậm rãi bước vào khuê phòng.

Lãnh Như Băng nhìn theo, thấy nàng lộ vẻ chán chường uể oải, bước chân nặng nề như phải mang vật nặng.

Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, trời đã tối sầm, từ lúc Vương Thông Huệ bước vào khuê phòng không có một thanh âm nào vọng ra.

Lãnh Như Băng chợt cảm thấy cồn cào, nhưng không biết gọi ai, đành bấm bụng nhịn đói.

Trăng đã mọc, gió hiu hiu, trong tòa trạch viện mênh mông hoàn toàn vắng lặng. Lãnh Như Băng nghĩ:

“Vương Thông Huệ chắc là đang ngủ, nếu lúc này Công Tôn Ngọc Sương đến, chẳng biết phải đối phó thế nào.”.

Chợt trong khuê phòng sáng lên ánh đèn.

Lãnh Như Băng đằng hắng, nói:

− Muội tỉnh dậy rồi à ?

Từ trong phòng vọng ra thanh âm của Vương Thông Huệ:

− Tỉnh dậy rồi. Lúc này là mấy giờ ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Canh một sắp qua, canh hai chưa đến.

Vương Thông Huệ nói:

− Huynh ra tiền viện gọi Hồng y Hung Thần vào đây.

Lãnh Như Băng y lời, dẫn Hung Thần vào.

Vương Thông Huệ ở trong khuê phòng, nói vọng ra:

− Hung Thần vào đây.

Lãnh Như Băng vô cùng ngạc nhiên, nghĩ:

“Quái dị, khuê phòng của nàng, tại sao lại để cho hắn bước vào ?” Chàng ngồi xuống đợi. Chừng sau một tuần trà, mới thấy Hung Thần rảo bước đi ra. Chàng bỗng cảm thấy tức giận, nhưng không biết làm gì, cứ ngây người mà nhìn theo bóng Hung Thần khuất dần. Bỗng có hai bàn tay đặt xuống vai chàng, liền đó là tiếng cười của Vương Thông Huệ:

− Huynh đang nghĩ gì vậy ?

Lãnh Như Băng giận dữ hất tay nàng ra, đáp:

− Không cần cô nương hỏi đến.

Vương Thông Huệ mỉm cười, hỏi:

− Có phải huynh chán ghét muội quá rồi chăng ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Không sai ! Thì đã sao ?

Vương Thông Huệ bỗng châm đèn trong tiểu sảnh cười:

− Đừng quên đêm nay hai chúng ta còn phải hợp tác đối phó với Công Tôn Ngọc Sương.

Lãnh Như Băng nhìn, phát hiện đôi mắt Vương Thông Huệ đỏ hoe tựa hồ mới qua một hồi khóc lóc thì nén giận, cười nửa miệng:

− Vương cô nương nói phải.

Vương Thông Huệ thấy chàng đột nhiên hết giận, bất giác ngẩn người, cúi đầu nói:

− Chắc Công Tôn Ngọc Sương sắp tới rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút.

Lãnh Như Băng đứng dậy nói:

− Tại hạ chờ nghe phân phó.

Vương Thông Huệ thong thả bước vào khuê phòng, lát sau gọi:

− Đóng cửa phòng lại, tắt đèn đi, rồi vào trong này.

Lãnh Như Băng y lời làm theo.

Chỉ thấy Vương Thông Huệ khoác áo choàng, ngồi trên giường, chỉ tay xuống cạnh giường, nói:

− Từ lúc này muội đã là bệnh nhân, huynh phải săn sóc muội chu đáo.

Lãnh Như Băng đáp:

− Được ! Hiện tại muội muốn gì ?

Vương Thông Huệ nói:

− Trước hết hãy đem cho muội một chung trà.

Lãnh Như Băng rót trà bưng lại, đã thấy nàng nằm xuống, đắp chăn tới cằm, tóc xõa rũ rượi trên gối dịu dàng nói:

− Mang tới đây !

Lãnh Như Băng bước tới sát giường, đặt chung trà xuống, hỏi:

− Công Tôn Ngọc Sương còn chưa đến, làm thế này có sớm hay không ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Sợ lúc ấy huynh làm không giống như thật thì bại lộ hết.

Lãnh Như Băng ngồi xuống ghế im lặng.

Vương Thông Huệ xuất thân từ một thế gia đệ nhất trong võ lâm, nhan sắc đã tuyệt mỹ, võ công lại cao cường, người trong giang hồ ai nấy kính trọng, mấy hôm nay cứ bị Lãnh Như Băng châm biếm, nàng càng nghĩ càng giận, cười nhạt một tiếng, quay mặt vào trong tường.

Lãnh Như Băng tự cảm thấy mình nói năng hơi quá đáng, thấy Vương Thông Huệ quay lưng lại, định nói vài lời an ủi, nhưng lại ngại ngùng.

Khuê phòng yên tĩnh, đèn cao soi sáng, cả hai người đều không biết nói gì với nhau. Thời gian cứ thế trôi qua rất lâu.

Bỗng có tiếng gõ cửa dồn dập khiến hai người sực tỉnh.

Vương Thông Huệ quay người lại, vẻ mặt rầu rĩ, lạnh lùng nói:

− Ra ngoài mở cửa !

Nàng nói bốn tiếng lạnh lùng, mắt không buồn nhìn Lãnh Như Băng.

Lãnh Như Băng nói nhỏ:

− Chắc là Công Tôn Ngọc Sương tới, chúng ta nên thân ...

Chàng định nói «nên thân mật một chút», nhưng thấy sắc diện Vương Thông Huệ như vậy, chàng lại thôi.

Vương Thông Huệ đáp:

− Muội bảo huynh ra mở cửa, có nghe thấy chưa ?

Lãnh Như Băng ngẩn người, bước ra. Hai cánh cửa vừa mở, tức thì tiếng cười của Công Tôn Ngọc Sương vọng vào:

− Thất lễ.

Cũng không chờ Lãnh Như Băng nói gì, Công Tôn Ngọc Sương đã lách người vọt ngay vào khuê phòng.

Lãnh Như Băng chạy theo, chỉ thấy Công Tôn Ngọc Sương đã đứng bên cạnh giường, Vương Thông Huệ nằm nhắm mắt tựa hồ không biết gì.

Công Tôn Ngọc Sương lạnh lùng nói:

− Giáo chủ giả bộ giống lắm.

Lãnh Như Băng nói:

− Chớ làm nàng kinh động ! Có gì cứ nói với tại hạ cũng thế.

Công Tôn Ngọc Sương quay đầu lại:

− Ngươi là gì của Giáo chủ ?

Lãnh Như Băng chỉ thấy rất khó trả lời câu hỏi này, nghĩ một chút bèn đáp:

− Là bằng hữu.

Công Tôn Ngọc Sương cười nhạt một tiếng, hỏi:

− Tại sao hai vị không đến chỗ hẹn ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Nàng bị bệnh, không thể đi.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Ban ngày còn khỏe mạnh, buổi tối đã có bệnh, có mà là người bằng giấy.

Hừ, đánh lừa ai thì được chứ không qua nổi mắt ta.

Lãnh Như Băng nói:

− Cô nương nếu có gì chỉ giáo, lúc này nói cũng không muộn.

Công Tôn Ngọc Sương bỗng chộp lấy tay Vương Thông Huệ.

Lãnh Như Băng quát:

− Không được động đến nàng !

Một chưởng vội phóng ra.

Công Tôn Ngọc Sương không hề ngoảnh lại, vẫn tránh được chưởng ấy, lạnh lùng nói:

− Nếu ngươi tái vọng động, ta sẽ bẻ gãy tay hữu của ngươi ! Ta tuy đáp ứng với Vương Tích Hương không giết ngươi, song không đáp ứng là không đả thương người.

Lãnh Như Băng quả nhiên lùi lại hai bước, nói:

− Đả thương một bệnh nhân không có sức kháng cự, há là hành động của một bậc anh hùng ?

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Giáo chủ khỏe mạnh thế kia sao bảo là bệnh nhân ?

Vương Thông Huệ chậm rãi đáp:

− Bổn tòa bị cô nương hạ độc.

Công Tôn Ngọc Sương nhướng mày, đột nhiên buông tay nàng, cười ha hả:

− Giáo chủ tin lời ta quá phải không ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Với thân phận Mai Hoa Giáo chủ, cô nương dĩ nhiên không nói năng tùy tiện hư ngôn.

Công Tôn Ngọc Sương có vẻ ngượng ngùng nói:

− Nếu ta muốn sát hại Giáo chủ cũng chẳng cần phải ngầm hạ độc.

Vương Thông Huệ ngồi ngay dậy:

− Vậy là cô nương hư ngôn ?

Công Tôn Ngọc Sương đột nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói:

− «Cách vật truyền độc» là phép dụng độc thượng thừa trong võ lâm.

Không phải ta huênh hoang, nhưng trong võ lâm hiện nay, trừ Công Tôn Ngọc Sương ta đây chỉ e không tìm được người thứ hai. Bất luận kẻ nào, chỉ cần gặp ta một lần đều có thể bị trúng độc của ta.

Vương Thông Huệ hỏi:

− Vương Tích Hương có biết «Cách vật truyền độc» không ?

Công Tôn Ngọc Sương nghĩ một lát, đáp:

− Ta nghĩ rằng Vương Tích Hương không thể luyện thành «Cách vật truyền độc».

Vương Thông Huệ nói:

− Nói như thế thì hiện thời bổn tòa và Lãnh Như Băng đều đã bị trúng độc ư ?

Công Tôn Ngọc Sương đáp:

− Còn tùy ta xuất thủ hay không.

Vương Thông Huệ thong thả đứng dậy, nói:

− Quý khách đến thăm, bổn tòa không thể không hậu đãi.

Nàng khoác tấm áo choàng mỏng lên người, dưới ánh đèn có thể thấy ẩn hiện một thân thể lung linh, nước da trắng hồng.

Công Tôn Ngọc Sương mỉm cười:

− Giáo chủ xinh đẹp lắm !

Rồi quay sang phía Lãnh Như Băng, tiếp:

− Ngươi thật có diễm phúc !

Vương Thông Huệ nói:

− So với Công Tôn cô nương, bổn tòa tự thẹn không bằng người.

Nói đoạn chậm rãi bước ra ngoài. Trong khuê phòng chỉ còn lại Công Tôn Ngọc Sương và Lãnh Như Băng. Công Tôn Ngọc Sương trước khi tới đây tựa hồ có trang điểm cẩn thận, lúc này dưới ánh đèn lồ lộ một dung nhan tuyệt mỹ, một thân hình cân đối, duyên dáng lạ thường, làm rung động lòng người.

Lãnh Như Băng nghĩ thầm:

“Quả là một giai nhân tuyệt mỹ !” Đoạn ngoảnh mặt đi, không dám ngắm lâu.

Hai làn thu ba mê hồn của Công Tôn Ngọc Sương chằm chằm nhìn mặt Lãnh Như Băng, cười hỏi:

− Giáo chủ bỏ lại ngươi ở đây một mình là có dụng ý gì ?

Lãnh Như Băng ngẩng mặt lên trần, đáp:

− Không biết.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Hừ, đừng cho là ta dễ mắc lừa như người khác mà uổng phí cả tâm cơ.

Lãnh Như Băng nghĩ thầm:

“Nữ nhân này quả lợi hại. Nếu nàng ta biết mưu kế thì đúng là uổng công.” Bèn hỏi:

− Phí tâm cơ, cô nương nói sao ?

Công Tôn Ngọc Sương cười cười:

− Giáo chủ định bố trí mai phục trong trạch viện này để giết ta, nhưng nàng ta chẳng dám.

Lãnh Như Băng thầm thở phào nhẹ nhõm, nói:

− Trong tòa trạch viện mênh mông này, ngoài Tứ Đại Hung Nhân, không có phục binh nào cả, tại sao cô nương nói như vậy ?

Công Tôn Ngọc Sương cười:

− Ta bảo là nàng không dám nên đã giải tỏa phục binh.

Lãnh Như Băng nghĩ:

“Người này quả linh mẫn đến mức ghê gớm.”.

Công Tôn Ngọc Sương nói tiếp:

− Giáo chủ đi đâu đây ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Chắc là đi chuẩn bị tiệc rượu tiếp đãi quý khách.

Công Tôn Ngọc Sương lạnh lùng nói:

− Nàng với địa vị Huyền Hoàng Giáo chủ cao sang, chẳng lẽ ngay cả a hoàn cũng không có ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Dĩ nhiên là có, nhưng hiện tại không được ở đây.

Công Tôn Ngọc Sương hỏi:

− Tại sao ? Chẳng lẽ biết trước đêm nay ta đến ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Cũng không phải vậy ...

Công Tôn Ngọc Sương cười khanh khách:

− Ta hiểu rồi, Giáo chủ cho lũ a hoàn đi hết, để ngươi ở lại đây bồi tiếp nàng.

Lãnh Như Băng nói:

− Cô nương đoán như thế cũng không hẳn là sai.

Công Tôn Ngọc Sương đưa mắt soi mói nhìn Lãnh Như Băng từ đầu xuống chân, nói:

− Giáo chủ đãi ngươi hậu hĩ lắm chăng ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Không đến nỗi.

Công Tôn Ngọc Sương hỏi:

− Còn ngươi ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Tình sâu như biển ...

Công Tôn Ngọc Sương lạnh lùng tiếp:

− Ngươi có gì hay mà Giáo chủ phải hậu đãi ngươi ?

Lãnh Như Băng sững sờ, đáp:

− Chuyện riêng của ta và Giáo chủ, khỏi cần cô nương bận tâm.

Công Tôn Ngọc Sương cười:

− Ta thích bận tâm thì sao ?

Lãnh Như Băng nói:

− Tại hạ không hiểu cô nương bận tâm để làm gì ?

Công Tôn Ngọc Sương cười đáp:

− Ta muốn hai vị từ nay trở đi không được gặp mặt nhau, để cả hai thưởng thức nỗi sầu tương tư, như thế mới vui đấy.

Lãnh Như Băng nói:

− Ta và nàng tâm linh tương thông, dù bao nhiêu năm không gặp mặt vẫn như ở bên nhau.

Công Tôn Ngọc Sương biến sắc, lạnh lùng nói:

− Ta không tin thế gian lại có chuyện đó.

Lãnh Như Băng nói:

− Tâm của cô nương chứa đầy cừu hận, tàn ác thành tích, làm sao hiểu nổi chuyện đó.

Công Tôn Ngọc Sương nổi giận:

− Ngươi thì hiểu ư ? Để ta xem giữa nam và nữ có tình ái chân chính hay không ?

Lãnh Như Băng thấy Vương Thông Huệ bưng khay đứng ở ngoài cửa, hai mắt long lanh nhìn chàng, thì bất giác đỏ mặt, không để ý đến Công Tôn Ngọc Sương nữa, vội chạy ra đỡ chiếc khay giùm nàng. Trên khay ngoài bốn dĩa đồ ăn, còn có một bình rượu. Vương Thông Huệ thong thả bước vào nói:

− Không biết Công Tôn cô nương đến thăm, chỉ có chút món ăn đạm bạc, những mong cô nương tạm dùng.

Công Tôn Ngọc Sương vốn tức giận mà đến, tiếp đó bị Lãnh Như Băng chọc tức mấy câu thì càng phẫn nộ, quen tự cho mình là nhất, tính hiếu thắng quá mạnh, lúc nổi nóng lên thì bất cứ việc gì cũng có thể làm, đang định phát tác nhiếc móc hai người một trận, thậm chí hủy hoại dung mạo của Vương Thông Huệ nhưng thấy nàng tỏ ra cả tin và khách khí thì nén giận, thở dài nói:

− Giáo chủ đích thân lo chuyện nhỏ nhặt này khiến ta rất cảm kích.

Vương Thông Huệ cười:

− Không dám, thỉnh cô nương dùng tạm một chút.

Nàng như đã được Vương Tích Hương khuyên, đối với Công Tôn Ngọc Sương đừng quá cương ngạnh, phải lúc nhu lúc cương, lấy nhu làm chính, cương quá dễ chuốc họa sát thân.

Công Tôn Ngọc Sương chậm rãi ngồi xuống, nói:

− Chúng ta là địch thủ của nhau, Giáo chủ hậu đãi ta thế này có quá tốt không đây ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Cô nương đã đáp ứng Vương Tích Hương nội trong ba tháng không đả thương một ai, vậy tạm thời trong ba tháng chúng ta có thể là bằng hữu.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Cô nương khỏi cần nhắc, ta vẫn nhớ kỹ.

Vương Thông Huệ đột nhiên nghiêm mặt, nói:

− Nhưng sau ba tháng, chúng ta sẽ ai làm việc nấy tùy theo khả năng mà quyết một trận sinh tử.

Công Tôn Ngọc Sương cười ha hả:

− Nếu ta nhìn không lầm thì Vương Tích Hương chẳng sống nổi ba tháng nữa, sau khi Vương Tích Hương chết đi, Giáo chủ là người duy nhất có thể đối địch với ta.

Vương Thông Huệ kinh ngạc nói:

− Tại sao bổn tòa chưa hề nghe Vương Tích Hương nói về chuyện đó nhỉ ?

Công Tôn Ngọc Sương cười khẩy:

− Vương Tích Hương có thể là không dám nói. Nếu Giáo chủ biết nơi ở của nàng thì có thể đến hỏi thử lời ta nói có đúng không ?

Vương Thông Huệ nói:

− Vương Tích Hương xuất quỷ nhập thần như một thần long, bổn tòa có muốn tìm gặp nàng cũng chẳng được.

Công Tôn Ngọc Sương bỗng cầm đũa gắp thức ăn đưa lên miệng, lại tự rót rượu vào chung uống cạn, cười nói:

− Không biết Giáo chủ có tin chăng, cơ thể của ta chẳng sợ chất độc nào cả.

Vương Thông Huệ rót rượu uống, gắp một miếng thức ăn nhỏ đưa lên miệng, nói:

− Bổn tòa không được như cô nương, dù trúng thứ độc vật gì cũng có thể bị chết dễ dàng.

Công Tôn Ngọc Sương mỉm cười:

− Cổ nhân có câu anh hùng tương tích hôm nay mới biết là đúng như vậy.

Vương Thông Huệ nói:

− Đáng tiếc là chúng ta xung khắc, không chung một chí hướng, sau ba tháng sẽ một mất một còn.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Cứ như thịnh tình của Giáo chủ hôm nay, thì hai chúng ta đều sẽ không chết.

Vương Thông Huệ nói:

− Bổn Giáo chủ tự biết khó địch nổi, bại vong là cái chắc ...

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Lạc bại là dĩ nhiên, nhưng vị tất đã chết, Giáo chủ giết không nổi ta, ta không muốn giết Giáo chủ, thế chẳng phải là hai bên đều còn hay sao ?

Lãnh Như Băng bỗng xen vào:

− Đại hội quần hùng ở Liệt Phụ Chủng mới qui tụ chừng một nửa số anh hùng thiên hạ, cứ theo tình thế lúc ấy mà luận, nếu mọi người đều quyết liều mạng chống cự thì chắc gì cô nương đã thắng.

Công Tôn Ngọc Sương lạnh lùng nói:

− Nếu Vương Tích Hương không tham gia gây rối, thì quần hào lúc này đã bị tận diệt cả rồi.

Lãnh Như Băng chưa chịu:

− Thiên hạ đã có một Vương Tích Hương, sao lại không thể có hai, ba người khác như nàng.

Công Tôn Ngọc Sương nổi giận:

− Ngươi có phải là không tin lời ta ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Cô nương quá tự mãn, nói nghe rất mạnh, nhưng khi hành sự vị tất đã được như ý nguyện.

Công Tôn Ngọc Sương quay sang nhìn Vương Thông Huệ, nghiêm mặt hỏi:

− Người này có thân phận thế nào trong Huyền Hoàng Giáo ?

Vương Thông Huệ nói:

− Chàng không ở trong Huyền Hoàng Giáo. Giáo quy của Huyền Hoàng Giáo rất nghiêm, đệ tử của bổn giáo trước mặt Giáo chủ không dám đa ngôn.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Vậy y không liên quan gì với Huyền Hoàng Giáo của cô nương ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Chàng tuy vô quan với Huyền Hoàng Giáo, nhưng lại rất thân với bổn tòa ...

Nàng thở dài nói tiếp:

− Công Tôn cô nương, hai ta đều là nữ nhi, đằng nào sau này cũng sẽ lập gia thất, trở thành thê thiếp, gác bỏ gươm đao, vậy thì cường sát để làm chi, hùng tráng mà làm chi ?

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Tại sao phải xuất giá ? Ta không tin rằng một nữ nhân nhất thiết phải xuất giá tòng phu.

Vương Thông Huệ nói:

− Mấy năm trước bổn tòa cũng nghĩ như vậy ...

Nàng nhìn sang phía Lãnh Như Băng:

− Hồi trước bổn tòa coi nam nhân ai cũng như cỏ rác, nhưng sau khi gặp chàng tự nhiên nghĩ khác hẳn đi ...

Công Tôn Ngọc Sương uống cạn chung rượu, nói:

− Có chuyện vậy sao ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Ôi, bổn tòa cũng chẳng sợ cô nương chê cười, nhưng hùng tâm của bổn tòa nay đã lắng trầm, bổn tòa đã chán sinh nhai trong giang hồ, nhưng còn vướng chức vị Huyền Hoàng Giáo chủ. Những mong được cùng chàng ẩn cư chốn thâm sơn, mặc sự đời, sống một cuộc đời tự do tự tại, coi khinh mọi thứ quyền thế.

Nàng nói với giọng xúc động, chân thành.

Công Tôn Ngọc Sương chăm chú nhìn Lãnh Như Băng, nói:

− Ta thực chưa thấy chàng ta có điểm gì hay khiến cô nương lại say mê y như vậy ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Cô nương quá hà khắc, lại chưa nếm hương vị tình ái, bổn tòa không nói ra thì hơn.

Công Tôn Ngọc Sương chớp chớp mắt, có vẻ hiếu kỳ, nói:

− Ta muốn thỉnh giáo một điều.

Vương Thông Huệ đáp:

− Cô nương cứ hỏi, bổn tòa biết đến đâu nói đến đó, chẳng cần giấu giếm.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Thuộc hạ của ta ngoài đám tỳ nữ, còn phần lớn là nam nhân, có không ít chàng trai anh tuấn.

Đưa mắt sang phía Lãnh Như Băng, tiếp:

− Còn anh tuấn hơn chàng ta nhiều, tại sao ta chẳng cảm thấy gì cả ?

Vương Thông Huệ cười:

− Có thể do cô nương thiên tính lãnh cảm, cũng có thể do cô nương luyện các loại võ công khác nhau nên sớm mất đi mọi thứ tình cảm và ham muốn dung tục.

Công Tôn Ngọc Sương cười nói:

− Được cô nương chỉ giáo, ta muốn bày cho cô nương một cách giải quyết.

Vương Thông Huệ trầm ngâm một lát, nói:

− Bổn tòa chưa nghĩ ra đó là cách gì, xin thỉnh giáo.

Công Tôn Ngọc Sương đáp:

− Cô nương hãy tìm ra một lỗi lầm của chàng ta rồi đem giết chàng ta đi, thế là hết mọi phiền não.

Vương Thông Huệ sững sờ, cười:

− Làm sao có thể giết chàng ta đi kia chứ ? Không bao giờ !

Công Tôn Ngọc Sương thở dài nhè nhẹ:

− Chuyện này quả thật ta không hiểu nổi, thôi khỏi cần bàn đến nó.

Vương Thông Huệ nói:

− Rồi đến lúc cô nương gặp người luyến ái, cô nương sẽ nhớ đến lời bổn tòa hôm nay ...

Công Tôn Ngọc Sương lạnh lùng tiếp:

− Ta nghĩ sẽ không khi nào có chuyện đó. Ta luyện «Nhiếp Tâm Thuật Du Già» đã thành tựu không ít, kiếp này quyết chẳng phiền não vì tình.

Lãnh Như Băng cười khẩy:

− «Nhiếp Tâm Thuật Du Già» là bàng môn tà đạo, một thứ võ công nguy hiểm, bất nhã chẳng ra gì.

Công Tôn Ngọc Sương nổi giận đứng dậy:

− Ta đang nói chuyện với Huyền Hoàng Giáo chủ, ai cần ngươi xen vào ?

Lãnh Như Băng chỉ cảm thấy ngượng ngùng, nghĩ:

“Đại trượng phu thà chết không chịu nhục, ngươi tuy võ công cao cường, liệu giết được ta chăng ?” Càng nghĩ càng phẫn nộ, liền đập bàn đứng dậy:

− Cô nương hễ mở miệng là đả kích người ...

Công Tôn Ngọc Sương tiếp:

− Ta mạ lị ngươi đó, thì sao ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Làm khách mà bất nhã thì ra đây ta coi !

Công Tôn Ngọc Sương sững sờ, mặt lộ đầy vẻ sát cơ, nói:

− Ngươi nhiếc móc ai vậy ?

Đoạn nàng đưa mắt nhìn Vương Thông Huệ, nói:

− Giáo chủ thứ cho ta phóng túng, đêm nay ta phải giáo huấn cho gã nam nhân này mới được.

Tay hữu tức thời phóng ra một chưởng. Vương Thông Huệ nói:

− Thỉnh Công Tôn cô nương nể mặt bổn tòa, đừng đấu khẩu với chàng.

Sự thực có nói cũng vô ích, chưởng thế của Công Tôn Ngọc Sương đã phóng ra. Lãnh Như Băng vội né tránh một chưởng. Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Ta muốn xem ngươi tiếp được mấy chiêu.

Lời vừa dứt, lưng hơi cúi, người đã vọt qua bàn, tay tả hư phát một chiêu, tức thời có một luồng tiềm lực phong tỏa song chưởng của Lãnh Như Băng, tay hữu liền nương theo mà tung ra một chưởng.

Lãnh Như Băng lưng đã sát vách, không còn chỗ thối lui, song chưởng lại bị luồng nội lực của Công Tôn Ngọc Sương phong tỏa không thể triển khai, mắt thấy tay hữu của đối phương vỗ tới mà chẳng cách gì đối phó, bị trúng ngay một chưởng vào bên sườn. Chưởng này khá nặng, chàng lảo đảo mấy lần suýt ngã.

Công Tôn Ngọc Sương cười nhạt, nói:

− Nếu ngươi còn dám vô lễ, ta sẽ phế bỏ võ công của ngươi.

Lãnh Như Băng nhắm mắt, ngầm đề tụ chân khí để nhịn đau, không nói một lời.

Vương Thông Huệ thấy chàng nghiến răng, bắp cơ trên mặt co giật, cố nén cơn phẫn nộ, thì lòng lo lắng nghĩ:

“Một người quật cường như chàng, làm sao chịu nổi nhục này, nhưng võ công đôi bên quá chênh lệch, nếu động thủ chỉ chuốc lấy thất bại dù mình có tận lực hiệp trợ chàng.” Nàng chưa nghĩ ra được cách nào hay.

May sao thấy Lãnh Như Băng mở mắt, mỉm cười:

− Võ công của Công Tôn cô nương quả rất cao minh.

Công Tôn Ngọc Sương đáp:

− Xem ra Lãnh Như Băng cũng là người thức thời.

Lãnh Như Băng nói:

− Nhưng tại hạ hoàn toàn chưa phục.

Công Tôn Ngọc Sương hỏi:

− Lãnh huynh muốn thế nào mới phục ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Trừ phi Công Tôn cô nương giết chết tại hạ, chứ một kiếp này tại hạ quyết không thán phục !

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Ta đã đáp ứng với Vương Tích Hương trong ba tháng không giết ai, huynh muốn chết tuy khó, nhưng ta có thể phế bỏ võ công của huynh.

Lãnh Như Băng đáp:

− Đại trượng phu sá gì thịt nát xương tan, đêm nay bị nỗi nhục này, thực có sống cũng như đã chết, tại hạ muốn lãnh giáo kiếm thuật của cô nương.

Công Tôn Ngọc Sương ngoảnh nhìn Vương Thông Huệ, cười nói:

− Khẩu khí của chàng ta lời lời bức người xuất thủ, nếu vậy đừng trách ta.

Ta phế bỏ võ công của chàng cũng là để Giáo chủ khỏi thêm phiền não.

Vương Thông Huệ thở dài não nề, đáp:

− Dù chàng chỉ còn chút sức tàn, bổn tòa cũng quyết ở bên chàng suốt đời.

Công Tôn Ngọc Sương biến sắc, nói:

− Thế thì ta bất chấp lời hứa với Vương Tích Hương.

Vương Thông Huệ cười khanh khách, nói:

− Bổn tòa và chàng có phúc cùng hưởng, gặp họa cùng chịu, sinh tử đồng mệnh, nếu cô nương muốn giết người thì hãy giết luôn cả hai ta cùng một lúc.

− Hai vị cho rằng liên thủ có thể thắng được ta chăng ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Bổn tòa tự biết hoàn toàn không địch nổi.

Công Tôn Ngọc Sương hỏi:

− Vậy tại sao lại cầu chết ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Tuẫn tiết vì tình, chết cũng không hận.

Công Tôn Ngọc Sương thở dài, nói:

− Nữ nhân si tình, chết theo nam nhân xưa nay vẫn có. Nhưng nếu ta giết cô nương, vị tất chàng ta đã tuẫn thân theo cô nương.

Vương Thông Huệ đăm đăm nhìn mặt Lãnh Như Băng, một lời chẳng nói.

Lãnh Như Băng vô cùng xúc động, nghiêm trang đáp:

− Tại hạ dù chỉ còn chút sức tàn, cũng quyết không dung cho kẻ khác hãm hại nàng.

Công Tôn Ngọc Sương chậm rãi ngồi xuống, nói:

− Cả hai vị quả thực đều muốn cùng chết với nhau ư ?

Vương Thông Huệ cười:

− Nếu cô nương không tin, thì cứ thử cũng chẳng sao, bổn tòa và chàng sẽ giơ cổ cho cô nương chém.

Công Tôn Ngọc Sương đột nhiên đứng dậy, nói:

− Ta quả thực chưa tin, vậy ai sẽ lại đây chịu chết trước ?

Vương Thông Huệ ưỡn ngực bước tới, nói:

− Bổn tòa tự biết không địch nổi, cho nên sẽ không chống cự, thỉnh cô nương cứ việc xuất thủ.

Bỗng nghe Lãnh Như Băng quát to:

− Hãy khoan !

Liền xông tới, nói tiếp:

− Tại hạ không cam thúc thủ chịu chết, nếu cô nương muốn xuất thủ, thỉnh hãy giết tại hạ trước.

Công Tôn Ngọc Sương đã giơ tay lên, lại từ từ buông xuống, nói:

− Hai vị tranh nhau đòi chết trước, khiến ta không thể hạ thủ được.

Vương Thông Huệ cười điềm nhiên:

− Cô nương đã chịu tin chưa ?

Công Tôn Ngọc Sương đăm chiêu suy nghĩ, chằm chằm nhìn Lãnh Như Băng, nói:

− Vẫn chưa tin hẳn.

Vương Thông Huệ thở dài nhè nhẹ:

− Còn muốn thế nào mới chịu tin kia chứ ?

Công Tôn Ngọc Sương đáp:

− Ta muốn đem chàng đi.

Vương Thông Huệ ngạc nhiên:

− Đem chàng đi ư ?

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Đúng thế, nhưng cô nương cứ am tâm, ta sẽ không giết chàng đâu.

Vương Thông Huệ nói:

− Vì sao cô nương muốn đem chàng đi ?

Công Tôn Ngọc Sương đột nhiên vung tay hữu ra.

Lãnh Như Băng mắt thấy một ngón tay của nàng điểm tới quá bất ngờ và thần tốc, trúng ngay vào huyệt đạo ở vai chàng. Tiếp ngay đó chàng đã bị Công Tôn Ngọc Sương dùng tay hữu lấy cắp chàng vào mạng sườn. Ả cười cười, nói:

− Ba tháng nữa, sau khi ta triển khai cuộc đại sát, ta sẽ đem chàng trả lại cho Giáo chủ, bấy giờ ta mới tin lời Giáo chủ.

Vương Thông Huệ đáp:

− Đừng nói ba tháng, dù ba năm hay ba chục năm, biển cạn đá mòn, chàng cũng không thay lòng đổi dạ với bổn tòa.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Được, rồi xem. Ta đi đây !

Vương Thông Huệ nói:

− Nhưng cô nương phải đáp ứng không sát hại chàng !

Công Tôn Ngọc Sương cười:

− Ba tháng sau, khi ta trả lại chàng cho Giáo chủ, một sợi tóc trên đầu chàng cũng không bị đứt, chỉ lòng dạ là thay đổi thôi.

Cũng chẳng đợi Vương Thông Huệ nói thêm, liền búng thân lao vút ra cửa.

Vương Thông Huệ ngây người xuất thần, nhìn theo bóng hai người hồi lâu, mới chậm rãi đi lại giường, để nguyên áo khoác mà nằm phục xuống.

Công Tôn Ngọc Sương cắp Lãnh Như Băng phóng một mạch mười dậm, mới dừng lại, giải khai huyệt đạo cho chàng.

Lãnh Như Băng tự hồ biết động thủ chỉ chuốc thêm nhục, nên lặng lẽ chịu đựng.

Công Tôn Ngọc Sương lạnh lùng nói:

− Các người bày trò quỷ gì thì hãy khai thực ra đi. Chỉ cần hư ngôn một câu, ta sẽ điểm vào «Ngũ Aâm Tuyệt Mạch» của công tử, khiến công tử cầu sinh chẳng nổi, cầu tử cũng không xong.

Lãnh Như Băng nhìn tứ phía, mặc nhiên không nói.

Công Tôn Ngọc Sương nổi giận:

− Lời ta nói công tử nghe thấy chưa ?

Lãnh Như Băng thong thả đáp:

− Nghe rõ từng tiếng.

Công Tôn Ngọc Sương nói:

− Thế thì tốt, nói đi ! Các vị an bài như vậy là có dụng ý gì ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Cứ theo ý tại hạ, thì mai phục mấy chục cao thủ trong trạch viện đợi khi cô nương tới, hạ lệnh một tiếng, tất cả cùng xông ra.

Công Tôn Ngọc Sương cười:

− Chưa biết có giết nổi ta hay không, nhưng làm cách đó không cảm thấy mờ ám quá sao ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Giết một mình cô nương để cứu mạng bao người, dù dùng phục binh vậy cũng là mờ ám, nhưng bất đắc dĩ cũng phải làm.

Công Tôn Ngọc Sương cười điềm nhiên:

− Đã sớm có dự mưu như vậy, tại sao lại bỏ giữa chừng ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Vì Huyền Hoàng Giáo chủ cực lực phản đối, nên giữa chừng phải giải tán phục binh. Ồ, thật đáng tiếc, đáng tiếc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui