Mai Hoa Quái Kiệt

Thạch thất đột nhiên trở lên im lặng, một luồng gió đêm thổi vào làm các bóng người lung lay.

Lãnh Như Băng trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của gã thiếu niên, chàng cũng chẳng muốn hỏi.

Nhưng thiếu nữ thì không nhịn được, bèn hỏi:

− Cuối cùng là sự việc gì, sao không nói minh bạch ra đi ?

Thiếu niên nhìn nàng, lạnh lùng đáp:

− Các vị bị người ta bắt, bổn đường đã xuất thủ cứu giúp mà đưa tới đây, nay các vị dù có bị chúng ta lưu giữ một vài ngày thì đâu có sao ?

Hứa Sĩ Công nói:

− Kiều quy kiều, lộ quy lộ, bọn này là những người bôn tẩu trong giang hồ, ân oán phân minh, cái tình của các vị cứu giúp, bọn này dĩ nhiên cảm tạ, nhưng bị lưu giữ lại, lòng người sao có thể yên.

Thiếu niên cau mày thản nhiên đáp:

− Các vị khỏi cần cảm tạ, cứ việc yên tâm.

Nói đoạn quay mình bước ra.

Hứa Sĩ Công nổi giận, quát lớn:

− Đứng lại !

Thiếu niên đã bước ra cửa, nghe tiếng quát liền dừng bước, ngoảnh đầu lại hỏi:

− Có chuyện gì ?

Hứa Sĩ Công cung tay nói:

− Trước hết cảm tạ sự cứu giúp.

Thiếu niên cười khẩy đáp:

− Khỏi cần.

Hứa Sĩ Công nói:

− Quân tử không làm chuyện mờ ám, thỉnh thiếu trang chủ chuyển lời báo với lệnh tôn, Hứa Sĩ Công và hai vị này nếu có thể rời khỏi Lục Tinh Đường ắt có ngày trở lại cảm tạ.

Thiếu niên nói:

− Các vị chớ nghĩ rằng có thể có đủ tài rời khỏi nơi đây.

Hứa Sĩ Công cả cười nói:

− Lão phu bảo đi là đi.

Thiếu niên nói:

− Chỉ e các vị không được như ý.

Hứa Sĩ Công nói:

− Nghe khẩu khí của thiếu trang chủ, có lẽ Lục Tinh Đường đã mai phục khắp chốn, nhưng nếu lão phu bám sát đằng sau thiếu trang chủ mà đi ra, hẳn những kẻ mai phục chắc đã dám động thủ.

Hiển nhiên lão Hứa ngụ ý bảo cho Lãnh Như Băng và thiếu nữ biết rằng đây là thời cơ tốt nhất để đào tẩu.

Thiếu niên biến sắc nói:

− Các vị không nên.

Hứa Sĩ Công cười ha hả, nói:

− Hứa mỗ tung hoành Nam Bắc, đã qua muôn vàn hung hiểm, nếu thiếu trang chủ có thể ngăn cản tại đây, thì Hứa mỗ mới thật bái phục.

Nói đoạn xông thẳng ra.

Tuy bị cầm tù hai năm tại Đào Hoa Trang, nhưng suốt thời gian đó lão Hứa luôn luôn tìm cách thoát thân, võ công chẳng hề mai một, đã thế họa trung hữu phúc, được rảnh rang tu luyện nội công, võ công càng thăng tiến. Lần này xông ra, thật nhanh hơn tia chớp.

Lãnh Như Băng từng tiếp chưởng lực của Hứa Sĩ Công trong thạch lao, biết nội lực của lão chẳng tầm thường, vội né mình sang một bên mà quan chiến.

Thiếu niên thấy Hứa Sĩ Công xông ra thì cười một tiếng, vỗ một chưởng.

Chưởng này hết sức bình thường, nhưng thời điểm xuất chưởng cũng như bộ vị công kích lại rất đúng lúc, đúng chỗ, khiến Hứa Sĩ Công hai tay vướng công kích không thể tách rời hai bàn tay để chống đỡ, phải thoái lui mấy bước.

Hứa Sĩ Công sững sờ thầm nghĩ:

“Chưởng này của hắn chẳng có gì kỳ ảo, vậy mà ta phải thoái lui, thật gã tiểu tử này ta không thể coi thường !” Đoạn lại tiến ra, nhưng lần này lại ngầm vận công lực và thong thả bước từng bước.

Thiếu niên từ từ giơ tay, gã đồng tử vội giơ cao cây đèn lồng.

Hứa Sĩ Công chưa nhận ra chỗ kỳ ảo của chưởng thế đối phương, chẳng dám khinh suất, còn cách thiếu niên ba bước thì dừng chân, chập hai bàn tay trước ngực rồi đẩy mạnh ra.

Nội công của lão thâm hậu, chưởng này đẩy ra, chưởng thế chưa đến, một luồng kình phong đã ập tới trước ào ào.

Thiếu niên lại cười nhạt một tiếng, tay tả dùng chiêu «Khổng tước khai bình» đưa xéo lên, thân tùy chưởng thế mà chuyển bộ, né tránh chính diện chưởng lực của đối phương, tả thủ nhanh như cắt chộp lấy uyển mạch của Hứa Sĩ Công.

Chiêu thuật xuất thủ của thiếu niên này tuy chẳng có gì kỳ ảo, nhưng trong sự bình thường lại tiềm ẩn sự cao thâm, phương hướng và bộ vị công kích đều khiến đối phương khó chống đỡ, chưởng lực của Hứa Sĩ Công bị thiếu niên làm cho lệch trọng tâm sang một bên, rồi thiếu niên thừa thế tập kích, dùng cầm nã thủ pháp hoàn toàn thông thường mà trảo tới, khiến Hứa Sĩ Công buộc phải thoái lui hai bước để né tránh.

Hứa Sĩ Công kinh hãi nhìn chàng thiếu niên với vẻ thất thần.

Lão nhân thấy nhiều biết rộng, hiện tại liên tục bị người truy bức, biết gặp phải cao thủ kình địch, lão không thắng nổi đối phương, tự biết hoàn toàn chẳng phải vì hai tay đang bị xích còng.

Lãnh Như Băng đột nhiên xông lên, hai tay chập lại trước ngực nói:

− Tại hạ xin lĩnh giáo vài chiêu.

Thiếu niên lạnh lùng đáp:

− Cứ việc xuất thủ.

Lãnh Như Băng thấy thiếu niên bức Hứa Sĩ Công thoái lui, chiêu thuật, thủ pháp đều hết sức thông thường, bèn dùng chiêu «Đồng tử bái Phật», cũng là một chiêu thuật bình thường mà đẩy ra.

Thiếu niên nghiễm nhiên đứng yên, đợi khi chưởng lực của Lãnh Như Băng đến sát bên mình, hữu thủ đột ngột dùng thức «Uyển đệ phiên vân» lật bàn tay vung xéo lên, năm ngón để hờ, chộp lấy uyển mạch của Lãnh Như Băng.

Chiêu này hoàn toàn là võ học bình thường, phàm là người luyện võ ai cũng biết, nhưng năm ngón tay để hờ của chàng ta không giống người khác, thời điểm cũng như phương hướng xuất chưởng đều đúng lúc, đứng chỗ hết mức, chính vào khi chiêu thuật của Lãnh Như Băng đã hết đà.

Lãnh Như Băng giật mình, vội nhảy lùi hai bước.

Thiếu niên cười khẩy một tiếng, điềm nhiên quay mình thong thả bước đi, có gã đồng tử cầm đèn chiếu đường, vượt qua hai chiếc hòm sắc cực lớn, lẫn vào trong bóng đêm.

Lãnh Như Băng đứng ngây người nhìn theo, mắt đăm chiêu, vẻ trầm tư.

Hứa Sĩ Công đột nhiên giậm chân, kêu lên:

− Ồ, vừa rồi chiêu «Đồng tử bái Phật» của ngươi nếu chậm lại một chút, đừng đẩy hết đà, biến sang chiêu «Huy trần thanh đạm», thì đã phá được chiêu «Uyển đệ phiên vân» của hắn rồi.

Lãnh Như Băng lắc đầu:

− Tuy chiêu ấy dùng hết đà, nhưng tại hạ muốn biến hóa thành «Tiễn hoa thủ» để trấn ép uyển mạch của hắn ...

Hứa Sĩ Công reo lên:

− «Tiễn hoa thủ», «Tiễn hoa thủ». Hay ! Chiêu ấy tuyệt vời, nếu hắn không thoái lui kịp hẳn sẽ bị ngươi trấn ép uyển mạch. Vậy tại sao lúc ấy ngươi lại không biến chiêu ?

Lãnh Như Băng nói:

− Năm ngón tay hắn để hờ, nếu nhất loạt búng bật ra, thì nội lực chỉ phong khi đó chỉ cần dài hơn một tấc là đủ đả thương uyển mạch của tại hạ.

Hứa Sĩ Công ngây người nói:

− Chúng ta lẽ ra không nên xuất thủ công kích hắn trước.

Lãnh Như Băng lắc đầu, nói:

− Khi lão tiền bối động thủ với hắn, vãn bốn thấy những chiêu thuật hắn sử dụng đều rất bình thường, mà bức lão tiền bối phải thoái lui. Vãn bối quan sát cứ ngỡ rằng hắn bất quá chỉ đạt tới hai quyết ổn, thực (trong võ thuật có ba quyết là ổn, thực và trọng, chỉ những bậc thượng thừa mấy chục năm mới đạt tới cả ba quyết, nhất là quyết trọng), lấy tịnh mà biến chiêu công kích thật nhanh, nhưng sau khi vãn bối đích thân xuất thủ, mới biết mình liệu định đã lầm, đối phương chẳng những đạt được hai quyết ổn, thực mà thủ pháp bình thường, trong cái thực lại ẩn tàng đầy nguy hiểm, biến hóa tới mức thần kỳ, nhìn bề ngoài thấy chiêu thuật quá bình thường, nhưng thực ra là ám tàng sát chiêu.

Hứa Sĩ Công trầm tư suy nghĩ đến cuộc giao đấu vừa rồi, bất giác thở dài, nói:

− Ngươi nói không sai, ai ngờ ở chốn này lại gặp cao thủ thượng thừa.

Lãnh Như Băng chậm rãi quay sang nói với thiếu nữ:

− Cô nương chẳng nên hao phí tâm cơ, chúng ta không thoát nổi đâu.

Thiếu nữ nói:

− Không thoát đi, chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết hay sao ?

Ba người cùng lâm cảnh nguy nan, tự nhiên cùng thương cảm lẫn nhau.

Hoạn nạn liên kết họ thành một khối.

Hứa Sĩ Công thở dài, nói:

− Lão phu bôn Nam tẩu Bắc, từng gặp vô số cao thủ, không ngờ hôm nay lại bại dưới tay một gã tiểu tử chưa hề nghe danh ...

Thiếu nữ thở dài não nề, tiếp lời:

− Nếu chủ nhân của gia phủ tiểu nữ ở đây, chắc chắn chỉ sau mười chiêu là hắn hết cách giữ chân chúng ta.

Hứa Sĩ Công hỏi:

− Chủ nhân của ngươi là ai, mà ngươi dám bạo miệng như vậy ?

Thiếu nữ nói:

− Ồ, nhắc đến ngoại hiệu của chủ nhân tiểu nữ, thiên hạ ai cũng phải thán phục.

Hứa Sĩ Công nói:

− Ngươi cứ nói lấp la lấp lửng mãi, ngoại hiệu thế nào ?

Thiếu nữ đáp:

− Chủ nhân của tiểu nữ là ...

Bỗng như nhớ ra sự tình gì trọng đại, đột nhiên nàng ngừng bặt.

Lãnh Như Băng cau mày, nói:

− Lão tiền bối, xem chừng chúng ta khó bề ra khỏi đây, nhưng vãn bối ...

Thiếu nữ nói:

− Tiểu nữ đã có cách ...

Hứa Sĩ Công lạnh lùng nói:

− Ngươi đừng ngắt lời người ta được chăng ?

Lãnh Như Băng nói:

− Cứ để cô nương nói nốt.

Thiếu nữ nói:

− Chúng ta hãy hợp lực phá tường mà ra, tránh đi cửa chính.

Hứa Sĩ Công nói:

− Ngươi không nói, lão phu cũng đã biết.

Thiếu nữ lạnh lùng nói:

− Thì cứ để tiểu nữ nói xong hãy hay.

Hứa Sĩ Công nghe giọng nghiêm túc của nàng, quả nhiên im lặng, bốn mắt nhìn chằm chằm vào mặt thiếu nữ.

Chỉ thấy thiếu nữ sửa lại áo quần, dung mạo nghiêm trang ngồi xuống, hai bàn tay chắp trước mặt, miệng lẩm bẩm:

− Thỉnh cô nương phù hộ cho Hàn Linh sử dụng «Ngũ Thái Thần Đồng».

Hứa Sĩ Công ho nhẹ một tiếng nói:

− Ồ ! Nha đầu, ngươi nói với ai vậy ?

Hàn Linh đáp:

− Vị cô nương của gia phủ.

Giọng nàng trang trọng và nghiêm túc, như có chuyện hệ trọng.

Hứa Sĩ Công tuy biết trong thạch thất không có người nào khác, cũng bất giác nhìn quanh một lượt, nói:

− Ồ ! Cô nương của ngươi là nhân vật như thế nào mà ngươi cung kính đến thế ?

Hàn Linh nghiêm trang đáp:

− Một thiếu nữ tài sắc song toàn. Ôi, thương thay nàng bị chứng bệnh bất trị, hàng ngày bị hôn mê, bị con ma bịnh hành hạ ...

Hàn Linh nhìn Lãnh Như Băng nói tiếp:

− Tiểu nữ những mong cứu mệnh cho cô nương của gia phủ, mới lấy trộm «Thiên niên Sâm hoàn» của công tử.

Lãnh Như Băng mỉm cười không nói.

Hứa Sĩ Công nói:

− Tiểu thư của nhà ngươi thì liên quan gì đến việc đào tẩu của chúng ta ?

Hàn Linh đáp:

− Cô nương của tiểu nữ tài đức kiêm toàn, có thể tạo ra nhiều vật ly kỳ cổ quái, làm kinh hãi thế tục.

Hứa Sĩ Công lạnh lùng nói:

− Ngươi tán dương tiểu thư của ngươi quá mức đó.

Hàn Linh đáp:

− Tiểu nữ còn chưa biết hết tài hoa tuyệt vời của nàng.

Hứa Sĩ Công nói:

− Thôi được. Ừ, thì nàng tài hoa lắm, ngươi kể tiếp đi.

Hàn Linh nói:

− Nàng có tâm tư linh xảo, chế tạo những vật kỳ quái, nhưng tiểu nữ thích nhất là ...

Lãnh Như Băng trong lòng máy động nghĩ thầm:

“Không biết tiểu thư của nàng là nhân vật kỳ lạ tới mức nào mà nàng ái kính như vậy ?”.

Hàn Linh nói tiếp:

− Lúc tiểu nữ ra đi, cô nương có ban tặng một vật gọi là «Ngũ Thái Thần Đồng», dặn rằng khi gặp nguy nan, hãy ném vật đó ra, sẽ không ai làm hại mình được. Tiểu nữ vẫn mang bên mình chưa dám sử dụng. Lúc này tiểu nữ có thể lấy nó ra giúp hai vị đào tẩu, cũng là dịp báo đáp ân tình của hai vị.

Hứa Sĩ Công cười một tiếng nói:

− Lão phu không tin thế gian có những sự thần kỳ như vậy.

Hàn Linh nổi giận:

− Lão không tin thì cứ việc ở lại đây mà chờ chết.

Lãnh Như Băng cũng không tin, nhưng không nói ra, chỉ hỏi:

− Không biết «Ngũ Thái Thần Đồng» của cô nương hình dạng ra sao, có thể cho tại hạ xem được chăng ?

Hàn Linh trầm ngâm một chút, đáp:

− Được, hai vị hãy nhắm mắt lại, để tiểu nữ lấy cho mà xem.

Hai người cùng nhắm mắt lại.

Chừng uống hết một chén trà, mới nghe Hàn Linh nói:

− Xong rồi, các vị hãy xem đây.

Hứa Sĩ Công chăm chú nhìn, chỉ thấy Hàn Linh cung kính đưa ra một vật dài chừng ba tấc, to bằng ngón tay cái, thì cau mày nói:

− Ngươi định đùa cợt với chúng ta phải không ?

Hàn Linh nói:

− Vì trời tối nên các vị chưa nhìn rõ đó thôi.

Hứa Sĩ Công nổi giận:

− Mắt lão phu trong đêm tối vẫn sáng như linh châu, ai bảo không nhìn rõ ?

Lãnh Như Băng căng mắt nhìn, cũng chẳng thấy vật kia kỳ diệu ở chỗ nào, nhưng chàng không nói gì, chỉ quay mặt đi.

Hàn Linh giận dữ hỏi:

− Thế nào ? Các vị không tin hả ?

Hứa Sĩ Công nói:

− Động thủ giao đấu, nguy hiểm đến tính mạng, tương trợ kẻ yếu, tiếp cứu nữ nhân là bổn phận của đại trượng phu, cô nương khỏi cần cầu đến ai nữa, hai chúng ta cũng có cách giúp cô nương thoát hiểm trước.

Hàn Linh cao giọng nói:

− Được, các vị không chịu tin, thì tiểu nữ sẽ cho các vị coi.

Đoạn nàng quay người đi thẳng ra cửa lớn.

Hứa Sĩ Công đưa tay giữ nàng lại, nói:

− Ngươi muốn chết hay sao vậy ?

Hàn Linh giận dữ nói:

− Mau buông ra, nếu không để các vị thấy sự lợi hại của «Ngũ Thái Thần Đồng» thì các vị chẳng thể biết cô nương của tiểu nữ thông minh đến mực nào.

Hứa Sĩ Công nắm chặt cổ tay nàng, bấm nhẹ vào huyệt khiến nàng hết giằng co, đoạn lão lắc đầu nói:

− Nha đầu ! Nam Mậu Phong Nhân võ công cao cường lắm, lão phu còn chẳng địch nổi hắn, làm sao ngươi chịu nổi một đòn. Đành rằng cô nương của ngươi tài hoa tuyệt thế, dung mạo vô song, nhưng nàng ở tận đâu đâu làm sao kịp cứu viện cho ngươi ?

Lão Hứa tuy nóng nảy, nhưng tấm lòng rất nhân từ.

Hàn Linh lui lại một bước, nói:

− Các vị không cho tiểu nữ dùng «Ngũ Thái Thần Đồng», nhưng đã chịu tin lời tiểu nữ chưa ?

Hứa Sĩ Công đáp:

− Ừ thì tin.

Hàn Linh nói:

− Vậy hai vị hãy mau phá tường mà đào tẩu.

Hứa Sĩ Công ngẩn ra, lại cười ha hả:

− Lão phu cũng chẳng chịu thúc thủ chờ chết, chi bằng cứ thử một phen.

Miệng nói, liền quát một tiếng, đẩy mạnh một chưởng vào vách.

Chưởng lực của lão cực mạnh, vách thất bị chấn động lung lay, bụi rớt đầy mặt.

Lãnh Như Băng nghĩ thầm:

“Đã không thúc thủ chờ chết, chi bằng trước hết hãy thoát ra ngoài thạch thất này !” Nghĩ đoạn chàng nói:

− Lão tiền bối, để tại hạ hỗ trợ một tay.

Chàng tới gần vách, ngầm vận nội lực, hai bàn tay đặt vào tường đẩy thật mạnh. Nào ngờ bức tường được xây quá kiên cố, Lãnh Như Băng dùng toàn lực đẩy mạnh, ngói lợp bên trên rớt xuống tứ tung, mà bức tường vẫn chỉ hơi lung lay.

Hứa Sĩ Công bước nhanh tới, hai tay hợp lực đẩy mạnh.

Hai người phối hợp lực đạo, cộng lại chẳng dưới vài ngàn cân, tường dù xây kiên cố cũng chẳng trụ nổi, chỉ nghe một tiếng chấn động lớn, đất bay đá lở, bức tường bị hổng một lỗ rộng chừng ba thước. Đúng lúc ấy, hai cánh cửa gỗ mở toang, bên tai vang lên tiếng gầm quái dị của Nam Mậu Phong Nhân. Một luồng kình lực xô thẳng tới khiến mặt đất rung chuyển, bụi tung mù mịt.

Hứa Sĩ Công kêu lên:

− Nha đầu, mau chạy đi, lão phu sẽ chặn hắn lại.

Dứt lời, song thủ đưa lên ngực rồi đẩy ra một chiêu «Thôi sơn điền hải».

Hai luồng kình lực quấn vào nhau thành cơn lốc xoáy bắn tung mọi thứ lên.

Hàn Linh nhẹ lắc thân vọt ra ngoài trước.

Lãnh Như Băng vừa thấy Hứa Sĩ Công vừa tiếp một chưởng của Nam Mậu Phong Nhân, thì thân hình chàng cũng bị chưởng phong đẩy lui một bước, chàng lập tức thuận thế tràn sang một bên, nói:

− Thỉnh lão tiền bối thoát ra trước, vãn bối thử với hắn một chưởng.

Hứa Sĩ Công đã biết võ công của chàng cao siêu, nên đồng ý ngay, lão hạ giọng nói:

− Đừng nên ham chiến.

Dứt lời lão cũng vọt ra.

Lãnh Như Băng vội phát chiêu trước, không để cho Nam Mậu Phong Nhân kịp thời huy chưởng công kích.

Vì bụi đất mù mịt, không rõ đối phương ở vị trí nào, nên một chưởng của chàng nhắm về phía thanh âm quái dị mà đánh tới. Chỉ nghe «sầm» một tiếng, cánh cửa gỗ lập tức vỡ toác ra. Trong tiếng nứt vỡ của cánh cửa gỗ, văng vẳng truyền tới một thanh âm vô cùng trong trẻo rõ ràng:

− Hứa lão đệ hãy bảo trọng ! Người của Lục Tinh Đường ai nấy thảy đều là cao thủ, ngu huynh không thể trợ thủ hộ tống ...

Thanh âm trong nhỏ, nhưng không hề bị các tạp âm lất át, vừa nghe thì biết ngay là lời của Nam Mậu Phong Nhân.

Lãnh Như Băng nghĩ thầm:

“Người này hoàn toàn chưa quên sự thâm giao, tất có nỗi khổ tâm khó nói.” Vừa nghĩ, chàng vừa nhảy ra ngoài thạch thất.

Ngẩng lên nhìn trời sao, biết đêm đã khuya.

Quanh chàng bày la liệt những chậu cây cảnh, nghe có tiếng nước chảy, phảng phất hoa ảnh, mùi hương hoa thơm ngát, chàng đang ở trong một hoa viên rộng lớn.

Hứa Sĩ Công và Hàn Linh đứng chờ cánh chàng bốn năm thước. Lãnh Như Băng vội tiến về phía họ nói nhỏ:

− Nam Mậu Phong Nhân chưa quên tình giao cựu, lão ta xuất thủ công tập lão tiền bối chỉ là bất đắc dĩ.

Hàn Linh thấy Lãnh Như Băng an toàn thoát khỏi thạch thất, thì nhướng mày, nói:

− Kỳ quái, tại sao không có ai đến cản đường chúng ta ?

Hứa Sĩ Công nghiêm nghị nói:

− Nha đầu đừng vội cao hứng, lão phu trải mấy chục năm giang hồ thấy tình hình này là đáng sợ, nếu trong hoa viên này không có mai phục, ắt họ có âm mưu khác.

Hàn Linh nói:

− Ồ ! Nếu lão tiền bối e sợ, thì để tiểu nữ dẫn đường cho.

Đoạn tay hữu cầm «Ngũ Thái Thần Đồng» bước về phía trước.

Hứa Sĩ Công lắc đầu, lẩm bẩm:

− Nếu không thấy ngươi là hài tử, lão phu hẳn phải giáo huấn cho ngươi một lần !

Miệng lão tuy nói vậy, nhưng chân lại bước đi theo nàng.

Lãnh Như Băng đi sau cùng, ngầm vận nội lực đề phòng.

Xuyên qua ba bốn dãy cây cảnh, vẫn không có ai cản đường, cũng chẳng có vật gì được phát động, cả hoa viên rộng lớn chìm trong bóng đêm yên tĩnh.

Khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh này khiến Hứa Sĩ Công nghi ngờ, lão dừng bước nói:

− Tình hình này không ổn, chúng ta gây ra tiếng động lớn như vậy, tại sao người của Lục Tinh Đường không hề kinh động ? Hơn nữa quanh nơi giam người lại không ai phòng thủ.

Lãnh Như Băng cũng rất nghi hoặc, giọng lộ vẻ khẩn trương, nói:

− Vãn bối cũng nghĩ như vậy.

Hàn Linh cười nhạt:

− Các vị đừng nghi ma nghi quỷ nữa ! Gã thiếu niên kia chẳng qua chỉ hù dọa chúng ta mà thôi.

Lời còn chưa dứt bỗng nghe từ phía sau một cây cảnh cách họ năm, sáu thước vọng lại một tiếng cười:

− Nếu biết điều, tốt nhất hãy tự động quay trở lại !

Hứa Sĩ Công lên tiếng:

− Vị bằng hữu nào đó, thỉnh bước ra đối đáp.

Từ phía sau cây có tiếng đáp:

− Chưa ai trốn thoát Lục Tinh Đường, xung quanh chỗ các vị đang đứng đã có nhiều lớp bao vây, chỉ cần tại hạ lệnh một tiếng, những ám khí cực độc sẽ từ bốn phương tám hướng phóng về phía các vị.

Hứa Sĩ Công đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên phát giác quanh chỗ ba người đang đứng xuất hiện nhiều lớp cây cảnh.

Lão từng trải qua nhiều trận kịch chiến, lúc lâm nguy vẫn bình tĩnh, chỉ cười khảy một tiếng nói:

− Mấy trò ám khí, khó có thể ngăn cản lão phu !

Từ sau thân cây lại vọng tới giọng nói lạnh lùng:

− Những cây cảnh vây quanh ba vị ẩn tàng mười hai bộ liên châu giáp nỏ với ống mai hoa trâm, nếu ba vị tự tin có thể lợi dụng đêm tối mà tránh được cung tên, độc trâm thì cứ thử xem ...

Ngừng một chút, người kia lại tiếp:

− Lục Tinh Đường tuy là thành đồng vách sắt, nhưng cũng chưa hề vô cớ đả thương một vị bằng hữu võ lâm, nếu các vị chịu tự động quay trở lại, tại hạ quyết định không xuất thủ, còn nếu cứ liều mạng xông tới, đừng trách bổn đường xuất thủ.

Hứa Sĩ Công nói nhỏ với Lãnh Như Băng:

− Lão phu thiết nghĩ tất cả những lời người kia nói đều là sự thật, mười hai bộ giác nỏ có thể không bắn trúng ba chúng ta, nhưng tám ống mai hoa trâm thì rất khó đối phó, xem chừng đêm nay chúng ta chẳng thoát khỏi nơi này được.

Lãnh Như Băng cau mày nói:

− Ngựa hay không ăn cỏ úa, há bị họ đe dọa dùng giáp nỏ và mai hoa trâm mà quay trở lại. Lão tiền bối hãy đi sau cùng, để vãn bối đi trước mở đường ...

Chàng đưa mắt nhìn Hàn Linh nói tiếp:

− Cô nương hãy đi ở giữa.

Nói đoạn chàng đề tụ chân khí, tiến lên phía trước.

Từ phía trước vang lên giọng nói lạnh lùng:

− Các vị thực khi dễ Lục Tinh Đường.

Lãnh Như Băng đáp:

− Đêm nay nếu các vị dùng giáp nỏ và mai hoa trâm đả thương chúng tại hạ, e rằng Lục Tinh Đường cũng phải trả giá rất đắt.

Nói đoạn chàng vẫn tiến lên, chỉ nghe «phựt» một tiếng, cung tiễn xé gió bay tới rào rào. Lãnh Như Băng đã sớm vận công lực toàn thân, đưa tay phách ra một chưởng.

Một luồng chưởng phong hùng hậu ào ra, đẩy dạt mười mấy cung tiễn sang một bên.

Người kia nói:

− Chưởng lực hùng hậu lắm, vậy hãy thử tiếp một chưởng của ta.

Một luồng kình lực lập tức ào tới.

Lãnh Như Băng vừa giơ tay định tiếp chưởng, bỗng nghe Hứa Sĩ Công từ phía sau nói:

− Để lão phu !

Hai luồng chưởng phong phách không đập vào nhau, tức thời tạo nên một đợt cuồng phong làm cho các cành hoa trong vòng ba thước gãy rơi lả tả.

Một chiêu đối chưởng này chưa phân mạnh yếu.

Hứa Sĩ Công thầm kinh ngạc, nghĩ thầm:

“Người này không biết thuộc loại nhân vật nào trong Lục Tinh Đường mà nội lực thâm hậu như vậy, xem ra chốn Lục Tinh Đường vô danh này là nơi tàng long ngọa hổ.” Đang nghĩ, một loạt cung tiễn lại xé gió bay tới.

Lãnh Như Băng hai tay đặt ngang ngực, dùng toàn lực đẩy ra một chưởng, lại làm cho mười mấy cung tiễn bị dạt đi, nhưng cung tiễn cứ tới tấp bay đến như mưa.

Cung tiễn ào ào bay đến, khí thế vừa nhanh vừa mạnh, Lãnh Như Băng sau khi đẩy liền mấy chưởng đã tự thấy tình thế nguy hiểm, nghĩ thầm:

“Mình cứ liên tục dùng nội lực thế này, e chẳng chi trì được lâu, khó bảo toàn tính mệnh, phải có kế sách lâu dài một chút mới ổn.”.

Cung tiễn từ các giác độ khác nhau bay tới, tay chàng lại bị xích còng nặng nề, đối phó rất không linh hoạt, chỉ cần sơ sảy một chút là nguy to.

Người của Lục Tinh Đường tựa hồ sớm có dự mưu, tiễn bắn ra không dày đặc, mỗi lần phóng có mười hai mũi, vị trí bắn luôn thay đổi, nhưng chỉ vây khốn, chứ không hề có ý giết chết đối phương.

Hứa Sĩ Công đột nhiên vận lực đẩy ra hai chưởng đánh bạt một loạt cung tiễn, đoạn hạ giọng nói với Lãnh Như Băng:

− Theo như lão phu ngầm tra xét lộ số của cung tiễn, dường như là có sự ám hợp ngũ hành biến hóa, chủ nhân của Lục Tinh Đường này thực chẳng phải tầm thường, mượn thảo mộc bày thành kỳ trận, ẩn tàng những cung thủ trong trận, tài trí như vậy đủ khiến người ta bái phục ...

Lãnh Như Băng tiếp lời:

− Vãn bối cũng cảm thấy lộ số của cung tiễn thật kỳ quái, khi trước khi sau, khó bề đối phó. Cung tiễn của họ liên miên bất tuyệt, nếu chúng ta cứ theo cách này, chỉ e khó chi trì được một giờ.

Hứa Sĩ Công thở dài nói:

− Bình sinh lão phu trải qua bao nhiêu lần hung hiểm, nhưng chưa lần nào như hôm nay. Người kia nói không sai, chúng ta đã bị hãm trong kỳ trận ám khí biến hóa vô lường. Đừng nói đến tám ống mai hoa trâm chứa đầy độc trâm, khiến ta có cảm giác bất lực. Chỉ riêng với liên châu giáp nỏ đã đủ khiến ta tiến thoái lưỡng nan. Cục thế đêm nay chỉ e khó lòng thoát nổi trùng vi.

Lãnh Như Băng đột nhiên xé toang một vạt áo, tay hữu cầm nó quét ra vù một tiếng, nói:

− Cục thế tuy hiểm ác, nhưng chúng ta không thể thúc thủ đợi chết.

Manh áo kia tuy là vật nhu nhuyễn, nhưng nằm trong tay chàng thì có uy lực mạnh mẽ, phong thanh chói tai, khiến cung tiễn rớt lả tả.

Sự kiên cường của Lãnh Như Băng khiến Hứa Sĩ Công tăng thêm hào khí, lão cất tiếng cười sang sảng, nói:

− Hảo diệu pháp !

Đoạn lão cũng xé toạc vạt áo mà phất. Hàn Linh cũng xé tay áo mà xuất thủ. Việc họ liên thủ đối phó với cung tiễn khiến công lực của họ không bị hao tổn đáng kể.

Thấy tình thế như vậy, Lãnh Như Băng lập tức tiến lên. Hai người kia bám sát theo chàng.

Từ sau đám cây cảnh vọng ra một tràng cười lạnh, tiếp đó không gian rùng rùng chuyển động, cung tiễn đột nhiên phóng ra rào rào, bao vây tứ phía, liên miên bất tuyệt, tạo thành trận thế công kích toàn diện, võ công của Lãnh Như Băng và Hứa Sĩ Công tuy cao, nhưng hai tay bị xiềng xích nên vận dụng không được linh hoạt, có cảm giác ứng phó không kịp. Cả ba người đều phải dừng bước, chia ra vừa né tránh vừa đánh bạt đám mưa cung tiễn.

Bỗng một mũi kình tiễn lẫn trong đám mưa tên tấp nập phóng tới. Lãnh Như Băng phất mạnh áo về hướng kình tiễn, nào ngờ luồng lực đạo của nó quá ư cương mãnh, bị mảnh áo cuốn lấy vẫn còn lao tới hai thước rồi mới rớt xuống.

Trong khoảng khắc Lãnh Như Băng đối phó với kình tiễn, đã thêm bốn mũi tiễn bay tới. Chàng vừa nghiêng mặt, bốn mũi tiễn bay xoẹt qua bên tai.

Hàn Linh bỗng nhiên giơ cao «Ngũ Thái Thần Đồng» ném về phía trước.

Hứa Sĩ Công vừa định đưa tay ngăn lại, thì đã không kịp, bèn thở dài nói:

− Ngươi biết tác dụng của «Ngũ Thái Thần Đồng» ư ?

Hàn Linh thẫn thờ đáp:

− Tiểu nữ thường nghe tiểu thư nói rằng «Ngũ Thái Thần Đồng» này có thể che được tai mắt của địch nhân, ngăn cản truy binh.

Hứa Sĩ Công không dám hỏi nhiều, chú mục nhìn «Ngũ Thái Thần Đồng», ngầm đề tụ chân khí, chuẩn bị ứng biến.

Chỉ nghe một tiếng «ầm» vang lên, một đám khói lớn trong khoảng khắc bao trùm một phạm vi rộng chừng mấy trượng, Lãnh Như Băng và Hứa Sĩ Công cùng búng mình ra khỏi đám khói.

Trong đêm tối, khó phân biệt rõ, nhưng cũng có thể thấy đám khói này không phải chỉ có một màu.

Một mùi hương hoa thơm lừng từ trong đám khói tỏa ra ngào ngạt, xộc vào mặt mũi.

Hứa Sĩ Công khoan khoái hít hít mấy hơi, nói:

− Hương khí thơm tho quá ...

Hàn Linh giật mình, vội nói:

− Lão tiền bối, mau ngừng hô hấp.

Hứa Sĩ Công hỏi:

− Tại sao ? Mùi hương có độc tố ư ?

Hàn Linh đáp:

− Cô nương của tiểu nữ không nói, nhưng đã dặn là sau khi ném «Ngũ Thái Thần Đồng», phải ngưng hô hấp, thầm đếm đến một trăm, rồi hãy phóng ra bên ngoài !

Hứa Sĩ Công đã cảm thấy hơi choáng váng, biết nàng nói không sai, vội ngừng hô hấp.

Đám khói phát cực nhanh, thoáng chốc đã lan rộng một phạm vi sáu bảy trượng.

Lúc này Hàn Linh đã thầm đếm đến số một trăm, liền cùng Hứa Sĩ Công và Lãnh Như Băng vọt đi.

Trong đám khói có những tiếng kêu hoảng loạn, những kẻ mai phục sau các cây cảnh tự dưng xông vào loạn đả với nhau.

Hứa Sĩ Công từ bên ngoài nhìn thấy các bóng người loạn đả hồ đồ như vậy thì cất tiếng cười vang.

Hàn Linh cau mày, lạnh lùng nói:

− Lão cười gì vậy ? Chúng ta còn chưa ra khỏi hiểm địa ...

Nói đoạn, nàng phi thân vượt ra bên ngoài bức tường. Chú mục nhìn, chỉ thấy đạo chằng chịt, nước chảy dào dạt, nhìn đâu cũng thấy nước vây quanh tòa trang viện.

Chợt nghe Hứa Sĩ Công kêu lên một tiếng, vung quyền đánh về phía Lãnh Như Băng. Lãnh Như Băng cũng vung chưởng nghênh tiếp. Cả hai bị chấn động ngã lăn từ trên tường xuống bên ngoài.

Lãnh Như Băng lập tức búng người dậy, phóng ngay một cước. Hứa Sĩ Công lắc mình tràn ngang, thuận tay vỗ ra một chưởng. Lãnh Như Băng không thèm né tránh, hai ngón tay hữu điểm thẳng vào mạch môn của Hứa Sĩ Công, bức lão phải thu hồi chưởng thế.

Hai người mang xiềng xích, vận dụng chưởng thế, tuy không linh hoạt, nhưng chiêu số rất kỳ ảo, hiểm ác.

Hàn Linh thấy hai người đánh tới hồi ác liệt, tự biết công lực mình không đủ ngăn cản họ, thì vô cùng lo lắng, chạy tới chạy lui, la hét ầm ĩ, nhưng hai người kia vẫn tiếp tục loạn đả. Đang lúng túng, nàng đột nhiên chạy lại bên bờ nước, vục nước lạnh hắt vào mặt hai người, khiến họ lập tức dừng tay. Hàn Linh mỉm cười nói:

− Tiểu thư của tiểu nữ sớm có bảo rằng sau khi thi triển «Ngũ Thái Thần Đồng», người bị trúng độc thần trí sẽ mê loạn, chỉ cần tạt nước lạnh vào mặt, sẽ tỉnh táo ngay.

Hứa Sĩ Công đưa tay vuốt nước trên mặt, nói:

− Thế nào ? Trận ẩu đả vừa rồi ra sao ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Chưởng lực của lão tiền bối thật là hùng hậu, vãn bối không phải là đối thủ.

Hứa Sĩ Công cười nói:

− Phải à, ta vừa ngửi thấy mùi hoa lam kia, thì thần trí có chút mê loạn. Bọn người trong hoa viên chắc đang còn ác đấu với nhau.

Hàn Linh nghe lão tán dương uy lực của «Ngũ Thái Thần Đồng», bèn mỉm cười, nói:

− Tiểu nữ không gạt lão tiền bối chứ ?

Hứa Sĩ Công cười ha hả:

− Lão phu bôn tẩu giang hồ đã lâu, gặp qua rất nhiều cao nhân, các loại vật mê hồn loại nào cũng biết, nhưng chưa từng thấy qua loại dược vật này. Nha đầu, dược vật này gọi là gì ?

Hàn Linh nói:

− Là «Ngũ Thái Thần Đồng» chứ còn là gì nữa !

Lãnh Như Băng đảo mắt quan sát tứ bề, thấy khe đạo dọc ngang chi chít, vây quanh tòa trang viện, ngoài năm mươi trượng còn có một ao lớn khoảng một mẫu, thì chàng lấy làm kỳ quái, thầm nghĩ:

“Nơi này gọi là Lục Tinh Đường, chẳng lẽ là do sáu cái ao vây quanh trang viện mà thành ? Nhưng các thủy đạo chằng chịt này hiển nhiên là do người đào nên, không biết có tác dụng gì ?” Nghĩ vậy, chàng quay sang Hứa Sĩ Công nói:

− Lão tiền bối kiến đa thức quảng, có biết các thủy đạo này có tác dụng gì không ?

Hứa Sĩ Công là lão giang hồ cự phách, sau một hồi lưu tâm quan sát, quả nhiên phát hiện các thủy đạo hàm ẩn phương vị bát quái. Lão nói:

− Đây ắt hẳn là thủy trận do trang chủ bày đặt. Ai không hiểu sự biến hóa ở trong, khi sa vào trận thế, sẽ không kiếm nổi đường ra.

Lãnh Như Băng nghe vậy, lòng thầm bái phục, nghĩ:

“Vị lão nhân này quả là uyên bác, từ nay mình phải lưu tâm học hỏi lão nhiều.”.

Bỗng nghe Hàn Linh dịu dàng nói:

− Lão tiền bối đã am hiểu thủy trận, hãy mau đưa tiểu nữ ra khỏi đây.

Hứa Sĩ Công ngẩn người, nói:

− Lão phu chỉ biết sơ bát quái dịch lý, e khó quá được thủy trận mà ra ...

Một tiếng cười lạnh lùng vang lên phía sau lưng ba người:

− Vậy là các hạ tự biết rõ mình, đừng nói biết sơ, ngay cả người tinh thông dịch lý, bát quái, cũng không dễ thoát ra nổi «Nam Đẩu Tinh Thủy Trận» của bổn đường.

Ba người quay lại, chỉ thấy người đứng trên bức tường vây chính là chàng thiếu niên nghiêm trang nọ.

Hứa Sĩ Công sớm đã động thủ giao đấu mấy chiêu với chàng ta trong thạch thất, biết võ công của y thập phần kỳ ảo, trong chiêu số bình thường tàng ẩn sát chiêu vô cùng nguy hiểm, nên lão chẳng dám khinh địch.

Thiếu niên nói tiếp:

− Từ ngày Lục Tinh Đường sáng lập cơ nghiệp đến nay, chưa ai có thể có đủ tài vượt qua thế trận trong hoa viên, các vị đã bình an ra khỏi đó, tại hạ vô cùng kính phục.

Nói đoạn hắn ta từ trên tường nhảy xuống.

Hứa Sĩ Công cung tay, nói:

− Nói chí phải ! Xin thỉnh giáo đại danh của người bày «Nam Đẩu Tinh Thủy Trận».

Thiếu niên đáp:

− Là Hạ Hầu Cương này.

Ngừng một chút, hắn lại nói tiếp:

− Vừa rồi gia phụ được phi báo rằng các vị không liên quan gì tới sự vụ, nhưng còn có một vài tiểu tiết chưa thật minh bạch, nội trong sáu khắc sẽ xác minh xong xuôi. Liệu các vị có thể tạm lưu lại một ngày được chăng ?

Hàn Linh lạnh lùng nói:

− Chúng ta đã vô can, vì sao còn phải lưu lại thêm một ngày ?

Hạ Hầu Cương nói:

− Nếu tại hạ không đưa tiễn, chỉ e ba vị không ra khỏi «Nam Đẩu Tinh Thủy Trận».

Hứa Sĩ Công cung tay nói:

− Thịnh tình xin tâm lãnh, «Nam Đẩu Tinh Thủy Trận» của quí trang tuy vô cùng kỳ ảo, nhưng lão phu và hai vị đây cũng muốn thử một phen.

Hạ Hầu Cương nói:

− Tại hạ hoàn toàn có hảo ý, nếu ba vị không muốn uống rượu mời, lại đòi rượu phạt chỉ e mất thể diện.

Lãnh Như Băng nói:

− Thiếu Trang chủ dựa vào thủy trận có thể ngăn cản được chúng tại hạ ư ?

Hạ Hầu Cương đáp:

− Nếu các vị gấp muốn thoát thân ngay đêm nay, tại hạ có thể thành toàn cho các vị một cơ hội.

Hứa Sĩ Công nói:

− Thỉnh giáo ?

Hạ Hầu Cương đáp:

− Chỉ cần một người trong ba vị thắng được tại hạ, tại hạ lập tức cung tiễn các vị ra khỏi thủy trận.

Hứa Sĩ Công và Lãnh Như Băng đều đã giao đấu với y vài chiêu, biết võ công của y vô cùng nguy hiểm, trong chiêu thức bình thường ẩn tàng công thế lợi hại, nên trước một đối thủ cao minh như y, cả hai đều không dám khinh địch, đưa mắt nhìn nhau im lặng. Nên biết điều này quan hệ đến sự sinh tử tồn vong của cả ba người, nên chưa ai dám quyết định.

Hạ Hầu Cương nhìn ba người, bỗng nói:

− Nếu các vị tự biết không thắng nổi tại hạ, thì hãy chịu lưu lại một ngày.

Lãnh Như Băng cau mày, thong thả nói:

− Ba chúng tại hạ cùng lâm kiếp nạn, bèo nước tương phùng tại đây, không ai muốn quyết định thay cho người khác. Huynh đài võ công cao cường, tại hạ mới rồi đã lĩnh giáo, nếu tại hạ không thắng nổi, tùy huynh đài xử lý, nhưng còn hai vị này, tại hạ không thể đại diện mà quyết định.

Hạ Hầu Cương nhìn Hứa Sĩ Công và Lãnh Như Băng một chặp, nói:

− Hai vị thân bị xiềng xích, dù có liên thủ mà đánh, cũng không có tiện nghi, vị cô nương kia còn chưa động thủ, nhưng tại hạ bình sinh không muốn động thủ với nữ nhân.

Hàn Linh nổi giận, nói:

− Nữ nhân thì làm sao ? Hừ, ngày sau nếu có cơ hội, nhất định phải cho thiếu trang chủ nếm khổ ải mới được.

Hứa Sĩ Công tựa hồ phẫn nộ trước lời lẽ của Hạ Hầu Cương, bèn quát:

− Lão phu lĩnh giáo trước !

Nói đoạn lão phóng ra một quyền. Lão nhân tính khí nóng nảy, vừa xuất thủ đã dùng toàn lực.

Hạ Hầu Cương né mình tránh quyền phong, nói:

− Hai vị tốt nhất hãy cùng liên thủ.

Bỗng có bốn võ trang đại hán cùng lao tới.

Lãnh Như Băng nhìn bốn đại hán phi thân vọt qua bức tường vây, đáp xuống nhẹ nhàng lạ thường, rõ ràng là những cao thủ tu luyện nội công ngoại công thâm hậu, thì trong lòng có chút kinh hãi.

Hứa Sĩ Công đã tống liền bốn quyền, chiêu nào cũng trầm trọng cương mãnh, tiềm lực hùng hậu.

Hạ Hầu Cương nhẹ nhàng vung chưởng hóa giải, bình thản đối phó không chút hấp tấp với bốn quyền cương mãnh của Hứa Sĩ Công.

Lãnh Như Băng chưa xuất thủ tương trợ, đã vậy chàng còn lùi lại ba bước, hoàn toàn chăm chú nhìn quyền chưởng của hai người biến hóa, tựa hồ muốn qua đó tìm ra cách phá giải quyền lộ của Hạ Hầu Cương.

Lúc này bốn đại hán đã đứng thành một trận thế, tay tả mỗi người cầm một cái thiết bài dài một thước đặt ngang ngực, tay hữu lăm lăm trường kiếm, đứng im quan chiến.

Sau bốn quyền, Hứa Sĩ Công biết đã gặp kình địch hiếm thấy. Lão bôn tẩu giang hồ mấy mươi năm, trải vô số cuộc ác chiến, dày dạn kinh nghiệm, sau khi công bốn quyền, tức thời đề tụ chân khí, thối lui ba bước, ngưng thần chờ địch, không dám công thêm.

Hạ Hầu Cương lạnh lùng nói:

− Tại hạ hoàn công.

Nói đoạn hắn rướn người, tả thủ phóng ra một chiêu «Hàng giang thủy điếu».

Hứa Sĩ Công lập chưởng như cây đao, đánh xéo lên theo chiêu «Hoành đoạn vân sơn».

Hạ Hầu Cương không thu chưởng thế, chờ khi tay của đối phương tới sát, bỗng giãn xòe năm ngón tay chộp lấy.

Chiêu cầm nã thủ pháp này vốn rất bình thường, nhưng vì thời cơ và bộ vị đúng lúc đúng chỗ, nên hiệu dụng rất cao.

Hứa Sĩ Công bỗng hạ thấp cổ tay, né tránh được, nhưng đã mất tiên cơ.

Hạ Hầu Cương thừa thế vung tay tả đánh tới, liên hoàn công kích tới sáu chưởng.

Hứa Sĩ Công đều tránh được cả sáu chưởng, nhưng bị bức lui ba bước, trán vả mồ hôi.

Lãnh Như Băng mục kích tình thế, nghĩ thầm:

“Hứa Sĩ Công uy danh lừng lẫy, nếu đêm nay bị Hạ Hầu Cương đả thương, hẳn lão sẽ hết sức đau lòng, chi bằng nhân lúc chưa phân thắng bại, mình nhảy vào đánh thay lão.”.

Lòng vừa suy nghĩ, thân đã động, chàng vọt tới trước mặt Hứa Sĩ Công mà ngăn chặn Hạ Hầu Cương, nói nhỏ với lão nhân:

− Lão tiền bối bị cầm tù suốt hai năm khổ cực, chân lực hao tổn trầm trọng chưa được khôi phục, hãy nhường cho vãn bối trận này !

Cũng không đợi Hứa Sĩ Công nói, chàng đã phóng ra một chưởng.

Hạ Hầu Cương cười nhạt, nói:

− Tại sao hai vị chẳng sớm liên thủ mà công kích, như tại hạ đã khuyến cáo thực tình ngay từ đầu.

Nói đoạn hắn né mình nhường một chiêu.

Lãnh Như Băng nói:

− Đừng khoa trương, hãy thắng tại hạ trước, rồi nói cũng chưa muộn.

Hai bàn tay một trước một sau liên tiếp đánh ra.

Hạ Hầu Cương nghiêng người, thân pháp xảo diệu dị thường, né tránh chưởng thế của đối phương, tay hữu tùy theo sự di chuyển của thân mình mà quét ngang qua.

Lãnh Như Băng sớm đã lưu tâm quan sát quyền lộ của Hạ Hầu Cương, phát giác rằng y chẳng những có tài biến hóa xảo diệu những chiêu số bình thường, mà còn có thân pháp vô cùng lanh lẹn, tàng ẩn huyền cơ, dù bị đối phương công kích cương mãnh thế nào, y vẫn không ly khai một phạm vi rộng chừng hai thước, luôn luôn chờ chưởng chỉ của đối phương tới sát thân mình, mới linh hoạt né tránh.

Biết vậy, Lãnh Như Băng đã sớm có đối pháp, người theo song chưởng mà tiến lên hai bước, chờ khi thân hình Hạ Hầu Cương di chuyển, chàng mới biến chiêu mà công kích dồn dập.

Phút chốc, chỉ thấy chưởng chỉ tới tấp, cước ảnh rầm rập, càng công càng nhanh, chàng đã tung ra chín cước và đánh tới mười tám chưởng.

Đây là một đợt công kích thật như cuồng phong bạo vũ, triều dâng thác đổ, khiến mấy người ở ngoài quan chiến cũng phải hồi hộp.

Chỉ thấy Hạ Hầu Cương hai chân lanh lẹn di chuyển vị trí như bánh xe chuyển động, suốt thời gian này gấp gấp né tránh, không công kích được lấy một lần.

Lãnh Như Băng thở dài, nói:

− Hảo thân thủ !

Nói đoạn chàng vội thối lui ba bước.

Hạ Hầu Cương giơ tay lau mồ hôi trán, nói:

− Bức tại hạ vã mồ hôi thế này, huynh đài là người duy nhất tại hạ bình sinh được gặp.

Lãnh Như Băng nói:

− Tránh né liền chín cước, mười tám chưởng liên hoàn công kích của tại hạ mà huynh đài không ly khai phạm vi hai thước, tại hạ quả thật thán phục, nếu đêm nay tại hạ có bại dưới tay huynh đài, cũng không có gì ân hận.

Hạ Hầu Cương nói:

− Hãy cẩn thận.

Đoạn rướn người tới, giơ tay phóng một chiêu «Trực khấu thiên nam».

Lãnh Như Băng biết trong chiêu số bình thường của đối phương ẩn tàng sự biến hóa kỳ ảo, nên không dám khinh suất, vội né người, thối lui nửa bước.

Chỉ cốt tự vệ, hữu chưởng đánh ra một chiêu «Bế môn thôi nguyệt».

Hạ Hầu Cương đột ngột biến chưởng thế, nhắm vào «Kiên tỉnh» huyệt mà đánh tới.

Lãnh Như Băng ấp hai bàn tay lại, biến thành thức «Tiến Hóa Thủ» chặt vào uyển mạch đối phương.

Hạ Hầu Cương nói:

− Võ công của huynh đài quả là bất phàm.

Vừa nói, người đã lạng tránh và công lại hai chưởng.

Hai người triển khai một đợt công kích cực kỳ mau lẹ để chiếm tiên cơ.

Hai cổ tay Lãnh Như Băng bị vướng xích còng, không thể linh hoạt vận dụng để công thủ, kém hẳn tiện nghi so với Hạ Hầu Cương, song chàng có kỳ chiêu công kích bù lại sự linh hoạt, nên trận đấu ở cục diện bất phân thắng bại. Phút chốc đôi bên đã trao đổi năm sáu chục chiêu. Bỗng Hạ Hầu Cương quát:

− Lãnh huynh coi đây !

Đột nhiên hắn sấn tới sát bên Lãnh Như Băng, chưởng thế đanh bình thường chợt lật tay vỗ xuống vai Lãnh Như Băng. Lãnh Như Băng vì hai cổ tay bị xích còng, ứng biến không kịp, trúng một chưởng vào vai, nhưng lâm nguy vẫn không loạn, chàng hét một tiếng, đánh mạnh cùi chỏ chéo lên.

Hai bóng người đột ngột tách ra, Lãnh Như Băng mặt trắng bệch, lảo đảo thối lui hai bước mới ổn định lại được, Hạ Hầu Cương thì hai tay ôm mạng sườn khuỵu xuống.

Bốn võ trang đại hán cầm binh khí lập tức xông tới vây chặt Lãnh Như Băng vào giữa.

Hạ Hầu Cương trầm giọng quát:

− Các ngươi mau lui ra ... hãy tiễn họ ... ra khỏi thủy trận ...

Mạng sườn của chàng thiếu niên đã thụ trọng thương, khi nói đau nhói lên dữ dội, nên lời nói có bị ngắt quãng. Bốn đại hán vội thối lui, trường kiếm trong tay đã dắt vào bao. Hạ Hầu Cương từ từ gượng đứng dậy, cười một tiếng buồn bã, nói:

− Lãnh huynh võ công cao minh, tại hạ không phải là đối thủ.

Lãnh Như Băng nói:

− Hạ Hầu huynh hạ thủ lưu tình, nên tại hạ mới còn lực để phản kích.

Hạ Hầu Cương nói:

− Lãnh huynh còn vướng xiềng xích trên người, đã mất nhiều tiện nghi ...

Đoạn thở dài, nói tiếp:

− Thứ cho tại hạ thụ trọng thương, không thể đích thân đưa tiễn Lãnh huynh.

Lãnh Như Băng nói:

− Thiếu trang chủ là bậc tín nhân anh hùng, Lãnh Như Băng này trong lòng thán phục, nếu có duyên gặp lại, sẽ đáp tạ ân tình hôm nay, tại hạ cáo biệt.

Nói đoạn, chàng cung tay hành lễ rồi quay mình bước đi.

Hạ Hầu Cương đưa mắt nhìn bốn đại hán trầm giọng quát:

− Các ngươi thay ta tiễn khách, nếu chậm trễ sơ suất, sẽ bị phạt nặng.

Bốn đại hán đồng loạt vâng dạ, khép nép nói với Lãnh Như Băng:

− Chúng tại hạ xin dẫn đường cho ba vị.

Đoạn cất bước đi trước.

Lãnh Như Băng, Hứa Sĩ Công và Hàn Linh được bốn đại hán dẫn đường ra khỏi «Nam Đẩu Tinh Thủy Trận» khá nhanh, nhưng trong lúc đi, họ cảm thấy đạo lộ của thủy trận rất phức tạp, rắc rối.

Bốn đại hán dẫn bọn họ ra khỏi thủy trận, tức thời cung tay hành lễ, rồi lại thối lui.

Hứa Sĩ Công vốn là người tự thị rất cao nay dĩ nhiên vô cùng thán phục Lãnh Như Băng, lão thở dài nói:

− Trường giang sóng sau đè sóng trước, một lớp người mới đã thắng cựu nhân. Đêm nay lão phu cảm thấy quả đã hết thời rồi.

Giọng nói của lão vô cùng thê lương.

Lãnh Như Băng định nói vài câu an ủi, song chưa biết mở đầu thế nào, đành ho nhẹ một tiếng, đề cập chuyện khác:

− Lão tiền bối, hãy ngắm vị trí của Lục Tinh Đường, đúng là có sáu hồ nước bao quanh trang viện !

Hứa Sĩ Công ngẩng nhìn chung quanh, quả thấy thủy quang loang loáng, sáu hồ nước vây quanh trang viện, trong đó thủy đạo ngang dọc, nước của các hồ đều thông với nhau, thiết nghĩ cái tên Lục Tinh Đường hẳn là căn cứ vào sáu hồ nước mà đặt, thì trong lòng lão Hứa lấy làm cảm khái, gật đầu nói:

− Giang hồ đa nghĩa sĩ, phong trần ẩn dị nhân, nếu lão phu chưa tận mắt chứng kiến, hẳn không thể tin rằng cái trang viện nằm giữa sáu hồ thả cá kia lại là nơi ẩn cư của một vị cao nhân tuyệt thế chưa ai biết đến.

Bỗng nghe có tiếng vó ngựa, rồi từ phía các thủy đạo chằng chịt có ba con ngựa chạy tới cách chỗ bọn họ bốn năm thước thì dừng lại. Ba thanh y đồng tử nhảy xuống ngựa, cung thân hành lễ, nói:

− Chúng tiểu nhân phụng mệnh thiếu trang chủ dâng ngựa tặng ba vị.

Hứa Sĩ Công nói:

− Thịnh tình này xin tâm lãnh, hãy nói với thiếu trang chủ rằng lão phu và hai vị đây không dám tiếp thụ tặng vật.

Ba thanh y đồng tử cùng nói:

− Thiếu trang chủ quy lịnh cực nghiêm, ba vị không thể không nhận, chúng tiểu nhân không thể làm trái lệnh.

Nói đoạn, bọn chúng cung tay thối lui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui