Sau một ngày ngồi máy bay, cô mệt mỏi về lại ngôi nhà của mình nghỉ ngơi.
Tạm thời cô sẽ ở đây mấy hôm chờ chú Hoàng sắp xếp công việcTiểu Mãn đứng trong sân nhìn về ngôi nhà phía đối diện, lòng đột nhiên nghĩ đến Hạo Thiên, hắn ta không ở trong nước lại chạy sang Nhật làm gì không biết, rồi ngôi nhà kia đã có chủ nhân mới hay hắn vẫn giữ lại.“Nghĩ nhiều quá đấy” Tiểu Mãn quay lại vào trong nhà, không biết rằng bên ngôi nhà đối diện, Hạo thiên đang nhìn cô qua cửa sổ tầng 2.
Nghe tin cô về nước, hắn lập tức trả lại công việc cho giám đốc bên đấy rồi về lại đây.
Thời gian trôi đi quá nhanh, mọi thứ thay đổi quá nhiều, cô không còn về đáng yêu phách lỗi nữa.
trong thoáng chốc, Hạo Thiên cảm thấy nỗi buồn phàng phất qua đôi mắt ấy.
Cô ấy đã thay đổi rất nhiều, hay có lẽ người anh quen, người anh theo đuổi trong giấc mộng chỉ là chấp nhiệm lúc nhỏ.…Một chàng thiếu niên 18 tuổi đứng đó, mái tóc đen, đôi mắt trong sáng, luôn nở nụ cười ấm áp hướng về phía phía Tiểu Mãn, chàng thiếu niên đưa tay ra gật đầu với cô nhưng khi cô chạy đến gần lại biến mất.
Cứ như vậy cho đến khi cô không còn sức để đi tìm nữa chỉ có thể gọi tên chàng thiếu niên trong vô vọng : “ A Triệt…A Triệt…A Triệt… anh quay lại đi… A Triệt”Hóa ra là giấc mơ, lại là giấc mơ đến chân thực, đã lâu lắm rồi không mơ lại giấc mơ như này.
Tỉnh dậy xong không thể ngủ lại được nữa, nhắm mắt lại hình ảnh A Triệt lại xuất hiện.
Tiểu Mãn lục tủ bên đầu giường, vừa hay vẫn còn vỉ thuốc hồi trước cô uống, xuống dưới nhà rót cốc nước rồi nuốt hết đống thuốc, nhìn về phía nhà đối diện qua cửa sổ lại thấy sang đèn.
Cô còn tưởng không có ai ở bên đó nữa chứ.Rất nhanh thuốc có tác dụng, 30 phút sau đó cô đã chìm vào giấc ngủ sau không còn biết gì.…“Tiểu Mãn, Tiểu Mãn, dậy đi, cháu sao rồi…” tiếng đập cửa rầm rầm kèm tiếng nói dồn dập .Cô lơ mơ mở mắt, dường như người không còn sức, không thể đứng dậy được, đôi mắt chân chân nhìn trần nhà, cơ thể chưa thể thích ứng được.“ Cháu thế nào rồi… sao không trả lời chú….”Tiểu Mãn rất muốn trả lời nhưng không chỉ có thể phát ra tiếng nói nhè nhẹ : “ Cháu đây…”Chú Hoàng đã gọi ngoài của phòng rất lâu nhưng vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, vội chạy xuống nhà cầm theo chìa khóa dự phòng mở cửa xông vào lay cô đang nằm trên giường, vừa lay vừa rút điện thoại định gọi cấp cứu.“ Không cần đâu chú, cháu không sao, chỉ là chưa tỉnh được thôi”.
Giọng nói yếu ớt vang lên phá tan sự hoảng loạng của chú Hoàng.“ Sao ta gọi mãi cháu không thưa thế”Cô không trả lời chỉ ngồi dậy day trán, vẫn cảm thấy hơi choáng váng đầu óc.
Chú hoàng thấy vậy cũng không hỏi thêm gì, xuống dưới định rót cho Tiểu Mãn cốc nước uống cho tỉnh.
Nhưng chú đột nhiên dừng lại nhìn vào vỉ thuốc trên bàn.
Sao lại có nó ở đây ??“ Cháu nói đi, có phải hôm qua cháu uống nó hay không.” Chú vứt vỉ thuốc xuống bên cạnh cô.“ Cháu chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu thôi, cũng không có gì nghiêm trọng.” Cô cầm lấy vỉ thuốc cất lại vào ngăn tủ nhưng bị chú Hoàng dằng lại vỉ thuốc.“ Không ngủ được thì cháu cũng không được lôi nó ra uống chứ.
Đưa cho chú, chú sẽ vứt nó đi”.Tiểu Mãn định ngăn cản lại nhưng thôi.
Có lẽ uống thuốc vào lại khiến cô thêm bệnh, chú cũng sẽ lo lắng thêm.“Cháu mau vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng đi, con gái lớn rồi mà không biết chăm sóc cho bản thân gì hết, rồi mai sau cháu lấy chồng kiểu gì.”“ Nữa rồi lại bài ca lấy chồng, cháu không lấy cháu ở lại chăm chú đến già luôn được không”Chú Hoàng hết nói nổi với cô chỉ biết lắc đầu“ Cháu không có kinh nghiệm về kinh doanh thế nên cháu không phát triển ở công ty ba cháu được.
Giờ cháu muốn về phòng công nghệ hay phòng quản lý nghệ sĩ bên chú.” Chú Hoàng đưa cô một tập tài liệu, là những hồ sơ ban ngành cũng nhân viên bên công ty Hoàng Nghệ.Cô cầm tài liệu lật để lại bên cạnh “Cháu sẽ xem sau, tạm thời cháu nghỉ ngơi ít ngày đã.
Chú, chú biết nhà đối diện là ai ở không.”“Không phải là thanh mai trúc mã của hồi nhỏ của cháu sao.
Từ đợt ta qua đây theo đuổi mẹ cháu vẫn luôn thấy cậu nhóc đó ở bên đấy.
Càng lớn càng thấy thằng bé đẹp trai, sao vậy cháu muốn theo đuổi người ta à ?” Chú Hoàng nói giọng trêu đùa cô.Cô lắc đầu “ Làm gì có chuyện đó, chỉ là tò mò về hàng xóm thôi”.Chú Hoàng đột nhiên trầm lặng, có lẽ chưa phải lúc nói chuyện yêu đương với Tiểu Mãn, con bé chưa quên được chuyện đó.
Cùng với hôn nhân tan vỡ của bố mẹ đã khiến con bé không còn tin tưởng vào cái gọi là tình nghĩa vợ chồng suốt đời suốt kiếp.Tiểu Mãn cũng trầm lắng theo:“ Tình yêu cùng hôn nhân, từ lâu đã không dành cho cháu, chỉ như giấc mộng xuân thời trẻ rồi lại qua thôi, chú biết mà đúng không?”.